Nhưng Hạ Trừng không đổi.

Cô cứ tiến hành CPR như một cái máy không biết dừng, cũng không biết đến mệt mỏi.

Mưa rơi xuống không ngừng, cứ như không bao giờ kết thúc.

Hạ Trừng biết rõ, cô không thể lại mất đi Tô Hằng trẻ, giống như cô mất đi Nhạc Kiến Minh lúc trước.

Bọn họ đều là người quan trọng nhất đối với cô, cô đã bỏ lỡ một lần, sao có thể để bi kịch này xảy ra thêm lần nữa chứ?

Tô Hằng trẻ không có chút cảm giác nào, dường như anh đang trôi lơ lửng trong không trung. Hình như đằng xa có một vệt sáng đang kêu gọi anh.

Ký ức trong quá khứ nhanh chóng chạy qua từng cái một như cuộn phim, nhưng lúc đó, anh đột nhiên cảm thấy rối loạn.

Trong đó trộn lẫn rất nhiều chuyện anh chưa từng trải qua. Anh nhìn thấy Hạ Trừng, cũng nhìn thấy mình, dường như giữa bọn họ còn có một đoạn cuộc sống khác.

Đầu Tô Hằng trẻ đau như muốn nứt ra, anh từ chối đi về phía ánh sáng. Lúc này, ánh mắt anh chợt phát hiện một người giống anh như đúc.

Người kia đứng cạnh Hạ Trừng, không ngừng gào thét: "Hạ Trừng, đủ rồi, nếu tiếp tục thế này, ngay cả em cũng sẽ sụp đổ, cậu ta đã chết! Không cứu nổi! Em có hiểu hay không?"Hạ Trừng không để ý, cô tiếp tục ép ngực Tô Hằng trẻ.

Trong chớp mắt, Tô Hằng trẻ đang ở giữa không trung đã hiểu.

Vì sao trong quá khứ anh thường nhìn thấy Hạ Trừng nói chuyện một mình?

Bởi vì có một hồn ma đi theo bên cạnh cô.

Tô Hằng trẻ biết được đầu đuôi câu chuyện, lại nhớ đến hình ảnh trong đầu, anh tức giận.

Thì ra hồn ma kia là chính bản thân anh ở một không gian khác đi tới.

Tô Hằng trẻ cảm thấy tính tình mình rất tốt, phẩm chất đạo đức cũng không tệ lắm, nhưng lần này, anh thật sự không thể kiềm chế lửa giận hừng hực trong lòng.

Hạ Trừng kiên cường nhất, dũng cảm nhất trong mắt anh lại bị sỉ nhục thành thế này.

Đây cũng chính là lí do vì sao bất kể anh có làm nhiều bao nhiêu, cô vẫn luôn không chịu chấp nhận anh.

Hạ Trừng đã từng rất cố gắng, gần như là tất cả mọi thứ cô có, nhưng cuối cùng cô đổi lấy được cái gì?

Thậm chí cô còn hiến lá gan của mình, cả mạng cũng không còn, chỉ vì tên súc sinh trước mắt này.

Lòng Tô Hằng trẻ nóng như lửa đốt. Anh không biết vì sao mình lại rơi vào trạng thái trôi lơ lửng trên không thế này, nhưng anh lại vô cùng rõ ràng mình làm sao phát điên nhào về phía Tô Hằng già.

Lúc anh sắp đụng vào tên kia, bọn họ giống như hai quả cầu tàng hình mạnh mẽ đâm vào nhau, ở giữa đột nhiên nổ ra ngọn lửa màu lam.

Tô Hằng trẻ bị đánh bay về phía sau, không gian mãnh liệt méo mó, tất cả mọi thứ bị cuốn vào một vòng xoáy, có một sức mạnh không tên lôi kéo anh, đẩy anh về phía thân thể mình.

Ngay lúc đó, anh nhìn thấy tên khốn kia bị va đập rất mạnh, đến nổi choáng váng ngã xuống đất, không nhúc nhích.

Một lúc sau, Tô Hằng trẻ có cảm giác trở lại, anh hít sâu một hơi, bên tai vang lên giọng nói gấp gáp của Hạ Trừng: "Anh ấy đã có lại hô hấp và nhịp tim..."

Sau đó, anh không còn nghe được âm thanh nào nữa, hoàn toàn mất đi ý thức.

Lúc Tô Hằng trẻ tỉnh lại lần nữa, anh đã ở trong bệnh viện.

Ba mẹ anh đều có mặt ở đó, mẹ anh đang khóc đến không nói nên lời.

Sau khi quan sát tình hình của anh xong, bác sĩ và y tá nói với ba anh: "Tô tiên sinh, cậu ấy đã thoát khỏi tình trạng nguy hiểm."

Khó khăn lắm mẹ anh mới thôi thút thít, bà ấy bắt đầu không ngừng lẩm bẩm về chuyện đã xảy ra trước đó bên tai anh.

Sau khi đội xe gặp tai nạn, anh khẩn cấp bị đưa đến bệnh viện dưới núi. Hạ Trừng vẫn luôn ở bên cạnh anh, cho dù người khác bị đẩy ra khỏi phòng phẫu thuật, cô cũng không hề rời đi.

Mãi đến khi ca phẫu thuật kết thúc, ba mẹ anh cũng đã đến bệnh viện, cô mới bị ép đi nghỉ ngơi.

Bởi vì chuyện ngoài ý muốn lần này, Tô Hằng trẻ bị gãy một cái chân, anh chỉ có thể nằm trên giường bệnh, không được đi lại.

Nhưng anh tỉnh lại không bao lâu thì Hạ Trừng chạy đến, cô vô cùng tiều tụy, vành mắt thâm quầng, sắc mặt cũng tái nhợt.

Hạ Trừng đến bên cạnh giường bệnh, vợ chồng Tô Quốc Hoa nhường chỗ cho cô.

Giang Bích Lan vỗ tay cô: "Trừng Trừng, may là có con."

Hạ Trừng nói: "Đây là chuyện con phải làm."

Giang Bích Lan gật đầu: "Sau khi tỉnh lại, A Hằng cứ muốn gặp con. Nếu con đã tới, vậy bác và bác trai ra ngoài trước, để các con trò chuyện một lúc."

Sau khi trong phòng chỉ còn lại hai người bọn họ, Hạ Trừng không nói chuyện, cô im lặng nhìn Tô Hằng trẻ, vành mắt nhanh chóng đỏ lên.

Tô Hằng trẻ luống cuống tay chân muốn an ủi cô, nhưng anh vừa chuyển động thân thể một chút là đã đau đến nhíu mày.

"Em đừng buồn, không phải anh vẫn còn sống rất tốt sao? Chỉ là gãy một cái chân thôi mà, anh phúc lớn mạng lớn, em không cần lo lắng cho anh." Anh tự trêu đùa mình.

Hạ Trừng cười không nổi: "Tính cách anh sao lại thành thế này, có thể đừng đem tính mạng của mình ra đùa nữa được không?"

Tô Hằng trẻ ngẩn người, ngượng ngùng nói: "Được, tất cả đều nghe theo em."

Đã lâu Hạ Trừng không có nổi giận trước mặt anh, cho nên vừa thốt ra câu nói kia, cô lập tức hối hận: "Xin lỗi, không phải em cố ý nói nặng."

"Không sao." Tô Hằng trẻ nói: "Em đã bị dọa sợ."

Hạ Trừng không phủ nhận: "Em có thế nào cũng không sao, chỉ cần anh bình an vô sự là đủ rồi."

Tô Hằng trẻ nhìn cô chăm chú: "Lúc hôn mê, anh đã nhìn thấy một chuyện không thể tưởng tượng nổi."

Hạ Trừng nhíu mày: "Tô Hằng, lúc đó anh đã mất đi ý thức, rất có thể chuyện mà anh cho rằng mình đã nhìn thấy, chỉ là do anh tưởng tượng ra."

Tô Hằng trẻ nói: "Không. Em nghe anh nói. Sau khi nghe xong, em không cần căng thẳng."

Hạ Trừng nhìn anh, không lên tiếng.

Tô Hằng trẻ nói thật chậm, anh chỉ sợ Hạ Trừng sẽ bị kích động: "Anh gặp được một người giống anh như đúc, hắn ta đi theo em."

Hạ Trừng nghe xong, lập tức muốn đứng lên.

Tô Hằng trẻ nhanh tay lẹ mắt giữ chặt tay cô, không cho cô đi.

Hạ Trừng im lặng một lúc lâu, mới nói: "Em không biết anh có tin hay không, trên thế giới này có rất nhiều chuyện khoa học không giải thích được."

"Nói anh nghe đi, chỉ cần là em nói, anh chắc chắn sẽ tin."

Hạ Trừng cười khổ: "Người kia cũng tên là Tô Hằng, hắn ta tới từ một không gian khác." Cô hơi do dự: "Thật ra em cũng vậy, chỉ là em trùng sinh."

Tô Hằng trẻ nhẹ đáp: "Anh biết."

Hạ Trừng kinh ngạc hỏi: "Sao anh biết?"

"Em có từng nghe nói, con người sẽ nhớ lại tất cả chuyện cũ ở khoảnh khắc trước khi chết chưa?"

"Đã từng nghe, nhưng em cho rằng đó chẳng qua là ảo giác đại não sản sinh ra lúc con người sắp chết."

"Không phải ảo giác, anh thực sự đã nhìn thấy, không chỉ có ký ức của anh, còn có của người kia nữa." Anh không nhịn được, khẽ vuốt tóc cô: "Những chuyện hắn ta đã làm với em, anh đều biết cả."

Hạ Trừng nhìn anh, sau đó tránh khỏi tay anh, đi ra khỏi cửa.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương