Nhưng một giây sau, Hạ Trừng đầu óc cô hoàn toàn đã tỉnh, nước trong bồn tắm đã lạnh, ngâm đến mức da đầu cô cũng tê luôn rồi.

Hạ Trừng mở choàng mắt, nhưng nhìn thấy Tô Hằng ngồi ở bồn tắm mà nhìn cô.

“Đi ra ngoài!” cô co đầu gối lên, ôm chặt lấy người mình.

Tô Hằng nhìn, đột nhiên phá lên cười, anh là một người đàn ông đẹp trai nhã nhặn, có một đôi mắt biết nói, bình thường khiến rất nhiều cô gái động lòng.

Anh luôn rất quy củ, chỉ khi nào không đứng đắn, cả người đều tỏa ra sự vô lại.

Hạ Trừng ghét nhất chính là cái dáng vẻ này, anh không hề để lộ bộ mặt này cho người ngoài thấy, chỉ nghĩ muốn áp cái tính khí kiêu ngạo của cô xuống, anh mới lộ ra vẻ mặt kiểu này.

“Chúng ta làm vợ chồng lâu như vậy rồi, cơ thể em có chỗ nào là anh chưa từng thấy đâu?”

Hạ Trừng không đáp lại, cô rất muốn làm bộ như không hề biết chuyện gì xảy ra, nhưng thực sự không chịu được kích thích của anh.

Quá khó ưa.

Tại sao anh lại thích chọc tức cô như vậy nhỉ?Cho đến nay, đều là anh nợ cô, cô có chỗ nào có lỗi với hắn à?

Một lát sau, bởi vì Hạ Trừng lâu không cử động người, Tô Hằng không nhịn được mà cúi đầu xuống nhìn mặt cô.

Hạ Trừng đang khóc, vừa phẫn nộ, vừa oan ức, cô tức giận đến run cả người.

Hắn lại cứng rồi, đến một câu an ủi, hoặc xin lỗi cũng không nói ra được câu nào, anh dường như là chạy trối chết rời khỏi phòng tắm.

Cô mặc quần áo tử tế đi ra, tâm tình đã khá lên một chút, trên mặt đến một nét thừa thãi cũng không có.

“Anh muốn cùng em nói chuyện gì?”

“Không phải, không phải là chuyện to tát gì, đợi đến khi em có tinh thần, chúng ta nói đến chuyện này cũng không muộn.”

Hạ Trừng không thèm để ý đến anh, đi tới bàn trang điểm, sấy khô tóc.

Hai người họ ai cũng không mở miệng nói chuyện.

Luôn như vậy, lúc không cãi nhau, bọn họ dường như không có gì để nói với nhau cả.

Đợi đến khi mọi chuyện đều làm xong, cô tắt đèn, xốc chăn nằm vào.

Trong bóng tối truyền đến giọng nói, Tô Hằng nhẹ nhàng nói: “Xin lỗi, anh không nên chưa đươc sự cho phép của em, đã vào phòng tắm tìm em.”

Hạ Trừng trầm mặc hồi lâu, mới nói: “Hôm nay em đến chỗ đó, đột nhiên nhớ đến lão đại và Niết Niết, không biết giờ đây chúng nó như thế nào rồi?”

Tô Hằng nói: “Ông bà sẽ chăm sóc tốt cho chúng nó.”

Hạ Trừng thở dài một hơi thật sâu, “không thể so sánh với khi bố mẹ ở bên được.”

Cô dừng lại hồi lâu, “không, thật ra em không phải là một người mẹ có trách nhiệm, mấy đứa nó nhất định không cần người mẹ như em.”

“Em hi vọng chúng nó đã quên em, em không xứng làm mẹ, quên đi rồi, ngược lại cũng không có mất mát lớn lắm.”

Tô Hằng không đáp lời.

Nói xong không bao lâu, Hạ Trừng ngủ mất, nhưng anh thì vẫn tỉnh.

(Hồi ức)

Nghĩ lại trước kia, cô biết hắn đi ra ngoài xã giao, thậm chí không thể tìm hắn hỏi chuyện lấy một lần.

Sau này mới biết, đây là Từ Ninh ở phía sau cho ý kiến, cô đã thay rất nhiều người phụ nữ không hạnh phúc cãi kiện trước tòa, không chút biến sắc, thu thập những chứng cứ quan trọng.

Không biết được tại sao cô ấy thuyết phục được Hạ Trừng, nhưng khả năng lớn là muốn trhắn quyền nuôi con.

Hạ Trừng nhịn xuống.

Vậy thì bất kể sự việc sau này có như thế nào, cô dĩ nhiên phải giấu tâm tình, giấu sâu trong lòng, không cho Từ Ninh hay người ngoài biết được.

Nhưng cô che giấu, thân thể không tự chủ được mà làm ra những việc, cùng với biểu hiện của cô, khác hoàn toàn với quá khứ.

Khi hắn về đến nhà, cô không hề vui vẻ, ngữ khí khi nói chuyện với hắn, chỉ có thể dùng hai từ “chhắn chua” để hình dung.

“Gần tối, anh muốn ra ngoài một chút.”

Hạ Trừng không phản ứng lại, bình thường những lúc như thế này, cô sẽ vội vàng cùng hắn nói một chút chuyện về đứa trẻ.

Hắn lại hỏi: “Em làm sao vậy, tại sao không nói gì vậy?”

Hạ Trừng động động khóe môi, thái độ rất không tự nguyện, “hôm nay anh mấy giờ mới về? không về thì nói với em một tiếng, em đỡ phải đợi cửa.”

Tô Hằng nhíu nhíu mi tâm, không thể hiểu nổi trong đầu cô có cái ý nghĩ quái gở gì nữa., “em muốn đi ngủ thì cứ ngủ trước đi, anh cũng chưa từng nói là muốn em chờ cửa.”

Hạ Trừng nhìn hắn cười cười, nụ cười có chút trào phúng.

Tim Tô Hằng nhảy một cái, có phải cô ấy đoán ra được gì rồi không?

Nhưng hắn vẫn coi như chưa có gì xảy ra mà nói: “Anh cũng không thích ra ngoài xã giao cả ngày, em cho rằng cái đó vui lắm hay sao? Nếu như không bắt buộc phải đi, anh thà ở nhà còn hơn.”

Hạ Trừng buông tầm mắt, lạnh nhạt hỏi: “Vậy sao?”

Cô càng ngày càng không thèm quan tâm nữa rồi.

Tô Hằng cảm thấy từ sau khi lấy số tiền kia ra giúp hắn, cô không giống như ngày trước nữa, người trong nhà, bao gồm cả mẹ hắn, đối với cô đều có ba phần kính trọng.

Như thế này mà giống người một nhà sao?

Hắn không hề thích cô cứ mơ hồ như vậy, cái cảm giác cao cao tại thượng ấy, hắn cảm thấy từ trên người cô, không còn sự ôn nhu của ngày trước nữa

Bởi vậy khó trách mà hắn lấy Viên Lỵ ra để so sánh với cô.

Viên Lỵ bình thường đi làm, lượng công việc rất lớn, nhưng chỉ cần nhìn

thấy hắn, đến cả một câu oán trách cũng không hề có.

Ở nhà hắn cảm thấy không hề dễ chịu một chút nào, không giống khi ở với Viên Lỵ, hắn có thể hoàn toàn thả lỏng.

Viên Lỵ đúng là một cô gái hoạt bát, dễ thương, cô ấy sẽ tìm chủ đề nói chuyện, đùa cho hắn vui.

Khi hắn nhìn Viên Lỵ, lại sẽ nghĩ thầm, nếu như Hạ Trừng có thể có được một nửa sự vui vẻ này thì tốt rồi.

Hắn và Hạ Trừng không phải là không có thời gian vui vẻ bên nhau, như khi còn yêu đương thời đại học, cô rất ấm áp, đủ để hòa tan con người hắn.

Cô bây giờ, chỉ có thể ở nhà, gọi điện thoại lạnh lùng hỏi hắn: “Anh khi nào thì về?”

Nhưng về là có ý gì vậy?

Bố mẹ còn, hắn phải về nhà để làm đứa con trai tốt, thật không dễ gì mà leo lên, hắn không thể phụ sự kì vọng của Hạ Trừng, làm người tốt, sau đó chờ mọi việc hết bận bịu, khi hắn muốn làm người chồng tốt thì, cô lại ở trong một gian phòng khác, dỗ con ngủ.

Hắn căn bản là không thể hiểu được mục đích kết hôn, giả sử như muốn trải qua một cuộc sống nhạt nhẽo vô vị, lúc đầu hắn và Hạ Trừng không nên lấy nhau, chí ít cô vẫn sẽ như trước, hiểu ý người, ánh mắt lúc nào cũng chỉ đặt vào hắn.

Sau lần đi công tác từ Nhật

về, đã là hơn một tháng rồi.

Đoạn thời gian này, Hạ Trừng dường như luôn trốn tránh hắn.

Tô Hằng trong lòng có quỷ, nhưng hắn không chút biến sắc, chưa phải đến lúc cần thiết, hắn không thể luống cuống tay chân được.

Rốt cục có một ngày nửa đêm, hắn nán ở bên chỗ Viên Lỵ đến gần trễ mới về nhà.

Vừa bước vào phòng, liền nhìn thấy Hạ Trừng không bật đèn, ngồi ở sô pha chờ hắn.

“Muộn như thế này rồi sao em chưa đi ngủ thế?”

“Ngủ không được.”

Hắn tháo cà vạt, tiện tay ném áo khoác lên trên ghế dựa.

Hạ Trừng nhìn chằm chằm từng động tác của hắn, hắn cảm thấy không hề dễ chịu chút nào, nhưng hắn cũng không lên tiếng ngăn cô.

“Tô Hằng, anh có phải là có người khác rồi không?” Cô bỗng nhiên phá vỡ im lặng giữa hai người, “nếu như có, anh hãy thành thật với em, chúng ta…’

Hắn ngắt lời cô, “em cả ngày ở nhà suy nghĩ lung tung cái gì vậy, anh cả ngày ở ngoài đi làm rất mệt, không rảnh để nghe chuyện nhạt nhẽo này của em.”

Đối mặt với sự nghi ngờ của cô, hắn không có cách nào cãi lại, chỉ có thể tỏ ra tức giận với cô.

“Vậy sao?” Hạ Trừng kéo khóe miệng, “có thể là em nhạt nhẽo thật rồi.”

Tô Hằng nói: “Buồn chán thì đi ra ngoài một chút, đừng có lúc nào cũng ở nhà.”

Hạ Trừng gật gật đầu, “ngày mai em gọi Viên Lỵ đến nhà chơi, cô ấy là người đặc biệt thú vị, có cô ấy bên em, sẽ không cảm thấy buồn chán nữa.”

Tô Hằng không lên tiếng, hắn chột dạ xoay người, quay lưng lại với cô.

Hôm sau Viên Lỵ quả nhiên là tới nhà chơi với Hạ Trừng, nhưng cô mới ngồi không bao lâu, Hạ Trừng liền nói mệt, để cho cô ấy về.

Đêm đó, Tô Hằng về nhà rất sớm.

Ăn cơm tối xong, cùng nhau nói với nhau vài câu, người nào tự về phòng của người đó.

Hạ Trừng ru con ngủ, mới về phòng ngủ chính tắm.

Cô mặc áo tắm đi ra, Tô Hằng từ phía sau bước tới, từ sau lưng vòng tay ôm lấy eo cô, chóp mũi hắn cọ cọ vào tai cô, cô vừa tắm xong, nơi ấy vẫn còn vương lại hương thơm.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương