Nhân Sinh Làm Vợ Hai Kiếp
-
Chương 124
Tiểu Tô Hằng mưu đồ trêu chọc cô: "Không thì cậu nghĩ thư kí của tớ sẽ trông thế nào?"
Hạ Trừng cười khan một tiếng: "Cậu quản nhiều thế làm gì."
Tiểu Tô Hằng tự biết đuối lý, thành khẩn xin lỗi: "Tớ đùa chút thôi mà, đừng giận."
"Tớ không giận." Hạ Trừng ngừng một chút: "Tớ quả thật có tò mò một chút."
Tiểu Tô Hằng hoàn toàn không để ý đến bốn phía đang có rất nhiều cặp mắt nhìn họ, anh tiến tới bên tai cô nói: "Cậu đừng coi thường vị thư kí này của tớ, cô ấy có hai bằng thạc sĩ đại học Oxford, trước đây là thư kí của người nào đó. Vừa nghe nói cô ấy có ý định về nước làm việc, tớ lập tức tăng lương cô để mời cô ấy về đây."
Hạ Trừng gật đầu, cô đã từng nghe qua đại danh của người nào đó, phúc bố tư phú hào trên bảng bài danh tiền mấy đại nhân vật, hóa ra thư ký của anh ta là người Trung Quốc, thực sự khiến người khác cảm thấy ngạc nhiên.
Như dù như vậy, tiểu Tô Hằng tìm cô làm thư kí vẫn cảm thấy có chút kì quái.
Phần lớn ông chủ đều dùng thư kí mà tự tay mình bồi dưỡng ra, rất ít người dùng người ngoài. Điều này để ít nhiều có thể bảo vệ cơ mật công ty cũng như sự suy tính ăn ý giữa hai người.
Hạ Trừng nhẹ giọng hỏi: "Sao cậu có thể dễ dàng tin tưởng một người ngoài?"
Tiểu Tô Hằng ngẩn ra, miệng khẽ cười: "Cậu đang lo lắng cho tớ?"Hạ Trừng không tức giận, ngược lại chế giễu anh: "Đúng, tớ sợ cậu bị bán rồi còn thay ngươi ta đếm tiền."
"Không đâu."
"Tại sao?"
Tiểu Tô Hằng nghiêm túc nói: "Tớ cần một người có thể xây dựng cơ chế, một thể chế tốt đẹp, so với một nhân viên có ích đến rất quan trọng, cậu hiểu mà. Tớ chưa hẳn có thể giữa lại mỗi một nhân tài có ích nhưng tớ hi vọng, người mặc dù đã rời đi nhưng chỗ trống còn lại vẫn có thế thuận lợi giao tiếp cho người khác."
Cách giải thích như vậy, cô nghe liền hiểu.
Tiểu Tô Hằng mời vị thư kí này đến, nếu như để cô ấy dạy người dưới quyền thì sau này khi có thư kí mới, chỉ cần căn cứ theo những quy định của cô ấy mà làm chắc chắn sẽ không xảy ra sai sót gì lớn.
Dùng cảm tính quản lý công ty để người có cơ hội một tay che trời chi bằng áp dùng chế đệ quản lý càng hiệu quả hơn.
Hạ Trừng nghĩ, không có Viên Lỵ ở bên cạnh quả thực có chút phiền phức. Dẫu sao cũng rất ít ông chủ chỉ cần bỏ ra ít tiền lương mà có thể khiến nhân viên cam tâm tình nguyện biến chuyện của mười người thành một người làm.
Nhưng có thể Viên Lỵ chưa từng coi mình là nhân viên mà làm việc, nên mới bằng lòng vì lão Tô Hằng làm nhiều chuyện như thế.
Hạ Trừng ngại ngùng cười: "Đúng vậy, tớ vừa nãy còn nhờ cô ấy lấy đồ giúp, cậu xem tớ đúng là người có mắt không tròng."
Tiểu Tô hằng âm thầm thở dài một hơi.
Mặc kệ trong lòng Hạ Trừng nghĩ gì, hiện tại đều đã qua, trên mặt cô lại bắt đầu hiện lên nụ cười.
Tối hôm đó, khi cô rời đi vì uống hơi nhiều rượu mà lỗ tai có vết ửng đỏ.
Hạ Trừng chắc chắn không biết rằng, mình là người rất dễ biểu lộ tâm tình thông qua lỗ tai.
Khi cô xấu hổ, tức giận hay đau lòng, lỗ tai của cô đều xuất hiện đủ loại vết đỏ không giống nhau.
Tiểu Tô Hằng rất muốn giơ tay xoa xoa lỗ tai cơ nhưng anh phải kiềm chế xúc động trong lòng mình.
Cả nhà Hạ Trừng rời đi không lâu, anh nói với thư kí bên cạnh: "Sắp xếp thời gian cho tôi một chút, tôi phải đến bệnh viện kiểm tra sức khỏe."
Hoàn thành kiểm tra sức khỏe ít nhất cũng lắm chỉ mất hai ngày, nhưng chỉ cần có cơ hội để gặp ở cô dù có làm gì cũng đáng.
Nói cũng thật kì lạ, bên cạnh anh cũng không phải không có cô gái nào theo đuổi đến tận cửa, ra ngoài xã giao thì không tính, nhưng ở ngay nơi nghiêm túc như công ty cũng có mà anh vẫn không có cảm giác gì cả.
Tiểu Tô Hằng đương nhiên biết rõ, anh không phải là không biết chuyện nam nữ, cũng không phải nam sinh mới biết yêu lần đầu, có thể nhìn thấy Hạ Trừng, toàn thân anh, khi sinh ra một cảm giác động tình, cực kì khô nóng.
Muốn tìm phụ nữ lên giường cũng không có khó khăn gì, nhưng anh không phải là con người tùy tiện, chí ít ở mức độ thấp nhất, người anh phát sinh quan hệ, cũng phải là người hắn yêu.
Điều kiện như vậy, nhìn thì không thấy khó khăn chút nào, nhưng đáng buồn là nhiều năm như vậy rồi, đến một người anh cũng tìm không thấy.
Anh tình nguyện mượn cớ đến nhà Hạ Trừng, mặc kệ chuyện gì cũng không làm, ở từ xa mà nhìn cô một cái cũng được, hoặc là, anh sẽ xung phong nhận giúp cô sửa notebook, trong lòng tưởng tượng bàn phím anh đang sờ vào đây, có lưu lại hơi ấm của cô.
Hạ Trừng như là tình cờ đôi lúc cũng nói qua nói lại một hai câu với anh, vẫn là lẳng lặng nhìn khuôn mặt anh, anh giống như tên nhóc con vắt mũi chưa sạch, vui vẻ đến mức hưng phấn ngủ không yên.
Bạn cùng phòng đại học Trần Dĩ Tường, nói anh “không có khí khái đàn ông”, nếu như đã thích cô gái học khoa y kia, tại sao không to gan mà theo đuổi cô ấy?
Nhưng Trần Dĩ Tường không biết, anh ở lại học đã làm rất nhiều chuyện, đủ khiến cho Hạ Trừng cả đời này ghét nhìn thấy anh rồi.
Anh trước giờ luôn cẩn thận từng ly từng tý, không dám tỏ tình với cô, chỉ sợ đến cơ hội làm bạn bè với cô cũng không còn nữa.
Có lần bạn học cũ gặp mặt nhau, bọn họ biết anh là con nuôi của bố Hạ Trừng, toàn bộ bọn họ đều xúm lại trêu trọc anh.
Lời của Trần Dĩ Tường nói là ác nhất, “ĐM, cậu đừng nói với em cậu là một thằng đàn ông, em đây cóc tin cậu có thể để cho để cho em gái kết nghĩa kia cả ngày đung đưa trước mặt cậu, còn cậu thì vẫn tiếp tục làm Liễu Hạ Huệ.”
Đương nhiên là anh không làm được.
Anh là thằng đàn ông bình thường, điểm này khi ở chung với Hạ Trừng, lại càng đặc biệt rõ ràng.
Có nhiều lúc trong bầu không khí ấy, đến cả nói chuyện, anh cũng đều phải mạnh mẽ mà nuốt thẳng vào bụng.
Thất bại rồi có lẽ mãi mãi không thể vươn mình dậy được nữa, vì vậy làm sao anh lại kich động như vậy chứ?
Tất cả vẫn là phải bàn bạc kĩ càng, một chút cũng không thể qua loa được.
Nếu như Hạ Trừng đối với anh chỉ có một chút tình cảm nam nữ, anh cũng sẽ nỗ lực mà theo đuổi cô, nhưng cô không có, cô không có cho anh bất cứ một cơ hội nào hết.
Sợ rằng anh thầm thương trộm nhớ cô mười năm, tình cảnh vẫn cứ dậm chân tại chỗ như thế này mất.
Có lẽ có thể có một ngày, bọn họ mỗi người sẽ có một đối tượng của riêng mình, nhưng cô ở trong lòng anh chắc chắn không giống với những cô gái khác.
Anh nghĩ rằng dù gì cũng là người đàn ông chân chính, trời sinh chính là có một tính nết không tốt lắm, chính là thứ không chiếm được chính là tốt đẹp nhất.
Bởi vậy, cho dù sau này anh có gặp được cô gái khác, nhưng những cô gái đó mãi mãi không thể có được vị trí của Hạ Trừng trong lòng anh.
Hiện tại anh rất vui mừng khi còn có thể ở bên cô ấy.
Anh chỉ có thể làm được một việc duy nhất, chính là chờ đợi.
Nếu có một ngày cô cuối cùng cũng bị anh làm cảm động, nếu không anh chỉ có thể dựa vào thời gian, từ một con người nhạt nhòa thành người đàn ông quan trọng trong lòng cô.
Về nhà không bao lâu, Hạ Trừng liền lên trên tầng.
Tô Hằng hình như có lời muốn nói với cô, nhưng cô chỉ nhàn nhạt mà trả lời lại một câu, “anh chờ chút đi, em đi tắm, có chuyện gì chờ em tắm xong rồi nói sau.”
Cô không phải là tâm trạng không tốt, ngược lại, cô cảm thấy không tệ chút nào.
Sau khi tắm xong, Hạ Trừng không muốn đi ra ngay, cô xả đầy nước vào bồn tắm, cho vào một ít muối tắm, sau đó vào thoải mái mà nằm vào trong. Cô không phải là con người nhàn hạ thoải mái, bình thường cũng cũng không tắm bồn, nhưng vì không muốn nghe Tô Hằng lải nhải, cô hết sức cố gắng kéo dài thời gian đi ra ngoài đối mặt với anh.
Cô nhắm mắt hưởng thụ, bất tri bất giác liền ngủ thiếp đi mất.
Không biết qua bao nhiêu lâu, bên tai cô truyền đến tiếng nói cực kì ôn nhu.
“Trừng Trừng, nhhắn dậy đi, nước lạnh rồi, em sẽ bị cảm đấy.”
Ai quấy rầy mộng đẹp của cô vậy?
Cô không muốn tỉnh lại một chút nào.
Hạ Trừng cười khan một tiếng: "Cậu quản nhiều thế làm gì."
Tiểu Tô Hằng tự biết đuối lý, thành khẩn xin lỗi: "Tớ đùa chút thôi mà, đừng giận."
"Tớ không giận." Hạ Trừng ngừng một chút: "Tớ quả thật có tò mò một chút."
Tiểu Tô Hằng hoàn toàn không để ý đến bốn phía đang có rất nhiều cặp mắt nhìn họ, anh tiến tới bên tai cô nói: "Cậu đừng coi thường vị thư kí này của tớ, cô ấy có hai bằng thạc sĩ đại học Oxford, trước đây là thư kí của người nào đó. Vừa nghe nói cô ấy có ý định về nước làm việc, tớ lập tức tăng lương cô để mời cô ấy về đây."
Hạ Trừng gật đầu, cô đã từng nghe qua đại danh của người nào đó, phúc bố tư phú hào trên bảng bài danh tiền mấy đại nhân vật, hóa ra thư ký của anh ta là người Trung Quốc, thực sự khiến người khác cảm thấy ngạc nhiên.
Như dù như vậy, tiểu Tô Hằng tìm cô làm thư kí vẫn cảm thấy có chút kì quái.
Phần lớn ông chủ đều dùng thư kí mà tự tay mình bồi dưỡng ra, rất ít người dùng người ngoài. Điều này để ít nhiều có thể bảo vệ cơ mật công ty cũng như sự suy tính ăn ý giữa hai người.
Hạ Trừng nhẹ giọng hỏi: "Sao cậu có thể dễ dàng tin tưởng một người ngoài?"
Tiểu Tô Hằng ngẩn ra, miệng khẽ cười: "Cậu đang lo lắng cho tớ?"Hạ Trừng không tức giận, ngược lại chế giễu anh: "Đúng, tớ sợ cậu bị bán rồi còn thay ngươi ta đếm tiền."
"Không đâu."
"Tại sao?"
Tiểu Tô Hằng nghiêm túc nói: "Tớ cần một người có thể xây dựng cơ chế, một thể chế tốt đẹp, so với một nhân viên có ích đến rất quan trọng, cậu hiểu mà. Tớ chưa hẳn có thể giữa lại mỗi một nhân tài có ích nhưng tớ hi vọng, người mặc dù đã rời đi nhưng chỗ trống còn lại vẫn có thế thuận lợi giao tiếp cho người khác."
Cách giải thích như vậy, cô nghe liền hiểu.
Tiểu Tô Hằng mời vị thư kí này đến, nếu như để cô ấy dạy người dưới quyền thì sau này khi có thư kí mới, chỉ cần căn cứ theo những quy định của cô ấy mà làm chắc chắn sẽ không xảy ra sai sót gì lớn.
Dùng cảm tính quản lý công ty để người có cơ hội một tay che trời chi bằng áp dùng chế đệ quản lý càng hiệu quả hơn.
Hạ Trừng nghĩ, không có Viên Lỵ ở bên cạnh quả thực có chút phiền phức. Dẫu sao cũng rất ít ông chủ chỉ cần bỏ ra ít tiền lương mà có thể khiến nhân viên cam tâm tình nguyện biến chuyện của mười người thành một người làm.
Nhưng có thể Viên Lỵ chưa từng coi mình là nhân viên mà làm việc, nên mới bằng lòng vì lão Tô Hằng làm nhiều chuyện như thế.
Hạ Trừng ngại ngùng cười: "Đúng vậy, tớ vừa nãy còn nhờ cô ấy lấy đồ giúp, cậu xem tớ đúng là người có mắt không tròng."
Tiểu Tô hằng âm thầm thở dài một hơi.
Mặc kệ trong lòng Hạ Trừng nghĩ gì, hiện tại đều đã qua, trên mặt cô lại bắt đầu hiện lên nụ cười.
Tối hôm đó, khi cô rời đi vì uống hơi nhiều rượu mà lỗ tai có vết ửng đỏ.
Hạ Trừng chắc chắn không biết rằng, mình là người rất dễ biểu lộ tâm tình thông qua lỗ tai.
Khi cô xấu hổ, tức giận hay đau lòng, lỗ tai của cô đều xuất hiện đủ loại vết đỏ không giống nhau.
Tiểu Tô Hằng rất muốn giơ tay xoa xoa lỗ tai cơ nhưng anh phải kiềm chế xúc động trong lòng mình.
Cả nhà Hạ Trừng rời đi không lâu, anh nói với thư kí bên cạnh: "Sắp xếp thời gian cho tôi một chút, tôi phải đến bệnh viện kiểm tra sức khỏe."
Hoàn thành kiểm tra sức khỏe ít nhất cũng lắm chỉ mất hai ngày, nhưng chỉ cần có cơ hội để gặp ở cô dù có làm gì cũng đáng.
Nói cũng thật kì lạ, bên cạnh anh cũng không phải không có cô gái nào theo đuổi đến tận cửa, ra ngoài xã giao thì không tính, nhưng ở ngay nơi nghiêm túc như công ty cũng có mà anh vẫn không có cảm giác gì cả.
Tiểu Tô Hằng đương nhiên biết rõ, anh không phải là không biết chuyện nam nữ, cũng không phải nam sinh mới biết yêu lần đầu, có thể nhìn thấy Hạ Trừng, toàn thân anh, khi sinh ra một cảm giác động tình, cực kì khô nóng.
Muốn tìm phụ nữ lên giường cũng không có khó khăn gì, nhưng anh không phải là con người tùy tiện, chí ít ở mức độ thấp nhất, người anh phát sinh quan hệ, cũng phải là người hắn yêu.
Điều kiện như vậy, nhìn thì không thấy khó khăn chút nào, nhưng đáng buồn là nhiều năm như vậy rồi, đến một người anh cũng tìm không thấy.
Anh tình nguyện mượn cớ đến nhà Hạ Trừng, mặc kệ chuyện gì cũng không làm, ở từ xa mà nhìn cô một cái cũng được, hoặc là, anh sẽ xung phong nhận giúp cô sửa notebook, trong lòng tưởng tượng bàn phím anh đang sờ vào đây, có lưu lại hơi ấm của cô.
Hạ Trừng như là tình cờ đôi lúc cũng nói qua nói lại một hai câu với anh, vẫn là lẳng lặng nhìn khuôn mặt anh, anh giống như tên nhóc con vắt mũi chưa sạch, vui vẻ đến mức hưng phấn ngủ không yên.
Bạn cùng phòng đại học Trần Dĩ Tường, nói anh “không có khí khái đàn ông”, nếu như đã thích cô gái học khoa y kia, tại sao không to gan mà theo đuổi cô ấy?
Nhưng Trần Dĩ Tường không biết, anh ở lại học đã làm rất nhiều chuyện, đủ khiến cho Hạ Trừng cả đời này ghét nhìn thấy anh rồi.
Anh trước giờ luôn cẩn thận từng ly từng tý, không dám tỏ tình với cô, chỉ sợ đến cơ hội làm bạn bè với cô cũng không còn nữa.
Có lần bạn học cũ gặp mặt nhau, bọn họ biết anh là con nuôi của bố Hạ Trừng, toàn bộ bọn họ đều xúm lại trêu trọc anh.
Lời của Trần Dĩ Tường nói là ác nhất, “ĐM, cậu đừng nói với em cậu là một thằng đàn ông, em đây cóc tin cậu có thể để cho để cho em gái kết nghĩa kia cả ngày đung đưa trước mặt cậu, còn cậu thì vẫn tiếp tục làm Liễu Hạ Huệ.”
Đương nhiên là anh không làm được.
Anh là thằng đàn ông bình thường, điểm này khi ở chung với Hạ Trừng, lại càng đặc biệt rõ ràng.
Có nhiều lúc trong bầu không khí ấy, đến cả nói chuyện, anh cũng đều phải mạnh mẽ mà nuốt thẳng vào bụng.
Thất bại rồi có lẽ mãi mãi không thể vươn mình dậy được nữa, vì vậy làm sao anh lại kich động như vậy chứ?
Tất cả vẫn là phải bàn bạc kĩ càng, một chút cũng không thể qua loa được.
Nếu như Hạ Trừng đối với anh chỉ có một chút tình cảm nam nữ, anh cũng sẽ nỗ lực mà theo đuổi cô, nhưng cô không có, cô không có cho anh bất cứ một cơ hội nào hết.
Sợ rằng anh thầm thương trộm nhớ cô mười năm, tình cảnh vẫn cứ dậm chân tại chỗ như thế này mất.
Có lẽ có thể có một ngày, bọn họ mỗi người sẽ có một đối tượng của riêng mình, nhưng cô ở trong lòng anh chắc chắn không giống với những cô gái khác.
Anh nghĩ rằng dù gì cũng là người đàn ông chân chính, trời sinh chính là có một tính nết không tốt lắm, chính là thứ không chiếm được chính là tốt đẹp nhất.
Bởi vậy, cho dù sau này anh có gặp được cô gái khác, nhưng những cô gái đó mãi mãi không thể có được vị trí của Hạ Trừng trong lòng anh.
Hiện tại anh rất vui mừng khi còn có thể ở bên cô ấy.
Anh chỉ có thể làm được một việc duy nhất, chính là chờ đợi.
Nếu có một ngày cô cuối cùng cũng bị anh làm cảm động, nếu không anh chỉ có thể dựa vào thời gian, từ một con người nhạt nhòa thành người đàn ông quan trọng trong lòng cô.
Về nhà không bao lâu, Hạ Trừng liền lên trên tầng.
Tô Hằng hình như có lời muốn nói với cô, nhưng cô chỉ nhàn nhạt mà trả lời lại một câu, “anh chờ chút đi, em đi tắm, có chuyện gì chờ em tắm xong rồi nói sau.”
Cô không phải là tâm trạng không tốt, ngược lại, cô cảm thấy không tệ chút nào.
Sau khi tắm xong, Hạ Trừng không muốn đi ra ngay, cô xả đầy nước vào bồn tắm, cho vào một ít muối tắm, sau đó vào thoải mái mà nằm vào trong. Cô không phải là con người nhàn hạ thoải mái, bình thường cũng cũng không tắm bồn, nhưng vì không muốn nghe Tô Hằng lải nhải, cô hết sức cố gắng kéo dài thời gian đi ra ngoài đối mặt với anh.
Cô nhắm mắt hưởng thụ, bất tri bất giác liền ngủ thiếp đi mất.
Không biết qua bao nhiêu lâu, bên tai cô truyền đến tiếng nói cực kì ôn nhu.
“Trừng Trừng, nhhắn dậy đi, nước lạnh rồi, em sẽ bị cảm đấy.”
Ai quấy rầy mộng đẹp của cô vậy?
Cô không muốn tỉnh lại một chút nào.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook