Nhân Lộ Thành Thần
-
Chương 131: Thiên Lang, Hồ Nguyệt
Một tháng sau.
“Đến rồi. Đến rồi. Mọi người mau nhìn…”
Cánh cửa hội thợ săn tiền thưởng được mở ra. Khiến cả đám thợ săn trở nên náo nhiệt, hò hét.
“Thiên lang, Nguyệt hồ.”
“ Là Thiên lang, Nguyệt hồ.”
Từ cánh cửa hội thợ săn, Một vị nam tử anh tuấn đeo chiếc mặt nạ sói đầy lạnh lùng, băng lãnh, một vị thiếu nữ xinh đẹp đeo chiếc mặt nạ cáo yêu mị, huyền bí. Xuất hiện. Hai người này không phải ai khác chính là Lâm Vũ cùng Anh Tử
Cả đám thợ săn đều hai mắt hâm mộ nhìn theo từng bước đi của Thiên Lang, Hồ Nguyệt. Một tên thợ săn mới vào nghề nhịn không được hỏi.
“Hai người đó nổi tiếng vậy sao”
Đám người lập tức quăng ánh mắt khinh bỉ nhìn tên thợ săn mới tới.
“Để ta kể cho ngươi nghe về truyền kỳ của Thiên Lang và Hồ Nguyểt”
“Thiên Lang và Hồ Nguyệt vốn là hai tên thợ săn không có tiếng tăm. Bị mọi người chế nhạo khinh bỉ. Số phận đã đưa hai người họ đến với nhau. Hai người vừa gặp như đã thân, trở thành tri kỷ của nhau, cùng nhau vượt qua bao khó khăn, thử thách, cùng nhau vượt qua mọi gian khổ, vui buồn có nhau. Lần đầu hai người gặp mặt, chính là lúc hai người đồng thanh như một, hai đôi bàn tay cùng nhau chạm vào tờ giấy nhiệm vụ. Đây chính là ý trời, là ý trời để hai người đến với nhau.”
Anh Tử nhớ lại lần đầu gặp Lâm Vũ, ý trời gì chứ. Nàng đã canh đúng thời gian để cùng đồng thanh, cùng chạm tay vào tờ nhiệm vụ với Lâm Vũ, tạo cơ hội tốt nhất, khung cảnh hoàn mỹ nhất để tiếp cận Lâm Vũ. Để tống hắn vào tù.
“Nhiệm vụ đầu tiên của hai người họ là hái thuỷ linh hoa, nhưng không ngờ khi đến nơi. Thuỷ độc mãng đã đột phá làm thăng hồn cảnh. Thiên Lang không phải đối thủ của nó, liên tục bại lui. Thương tích đầy mình. Vào thời khắc tính mạng Thiên Lang như ngàn cân treo sợi tóc, cửu tử nhất sinh. Hồ Nguyệt đã quên mình lao ra đỡ một đòn trí mạng của Thuỷ Độc Mãng, cứu Thiên Lang môt mạng. Thiên Lang nhìn thấy Hồ Nguyệt vì mình mà hi sinh. Liền vô cùng phẫn nộ, lao vào giết thuỷ độc mãng. Cuối cùng dưới cơn thịnh nộ một lòng muốn trả thù cho Hồ Nguyệt. Thiên Lang đã bộc phát sức mạnh, lao vào giết chết được thuỷ độc mãng.”
Anh Tử nhớ lại lần đầu hai người làm nhiệm vụ. Tất cả đều tại tên Lâm Vũ khốn khiếp này hại nàng bị thuỷ độc mãng đè nên người, gãy vài cái xương. Còn làm nàng tốn một viên huyết thú đan vô cùng trân quý. Lợi ích thì chẳng thấy đâu nhưng thương tích thì lại đầy mình.
“Sau đó hai người chính thức trở thành tri kỷ của nhau, mỗi ngày cung nhau làm cả nghìn nhiệm vụ, ngày đêm không ngừng nghỉ, thậm chí còn là những công việc khó khăn đến mức không ai muốn làm. Bọn họ đã dùng tình cảm hai người dành cho nhau để vượt qua tất cả. Trong mắt họ, đối phương chính là động lực để hai người kiên trì cố gắng, không bao giờ gục ngã hay bỏ cuộc”
Anh Tử nhớ lại ngày tháng làm trâu làm ngựa để kiếm điểm tin tưởng của Lâm Vũ, sau đó lại phải cùng Lâm Vũ đến những nơi ngu ngốc, làm những nhiệm vụ điên rồ. Nào là địa ngục dung nham đào đất, nào là băng tuyết đồi núi trồng cây. Quãng thời gian đó như ác mộng đến giờ vẫn còn ám ảnh tâm trí nàng. Tống cổ tên Lâm Vũ khốn khiếp vào tù là động lực duy nhất để nàng tiếp tục cố gắng vượt qua quãng thời gian như địa ngục đó.
“Vào một lần hai người họ đang cùng nhau hái nhất chỉ hoa, thì lọt vào vây công của đám ác tặc. Nguyệt Hồ không may bị đánh rơi xuông vách núi. Thiên Lang không do dự nhảy xuống vách núi cứu Hồ Nguyêt một mạng. Sau đó cả hai đã hợp lực, song kiếm hợp bích, nghịch chuyển càn khôn, chuyển bại thành thắng giết chết đám ác tặc. Tình cảm hai người dành cho nhau đã trở thành khắc cốt ghi tâm, vượt qua sinh tử, bên nhau không vì tư lợi.
Anh Tử nhớ lại lần cùng Lâm Vũ hái nhất chỉ hoa, nàng rõ ràng thấy Lâm Vũ đang một mặt tấu hài, nở một nụ cười vui sướng, trơ mắt nhìn nàng rơi xuống vách núi. Sau đó còn không quên tặng nàng một cú sút. Khiến nàng suýt chút nữa mất mạng. Nhân tình lớn như vậy. Nàng đương nhiên sẽ khắc cốt ghi tâm mà tống Lâm Vũ vào lao ngục cho hắn ngồi tù mọt gông.
“Hắc Long Trại vốn là một đám ác tặc. chuyên làm việc táng tận lương tâm, chó gà không bằng. Thiên Lang và Hồ Nguyệt không chịu nổi cảnh đó. Nên đã cùng nhau xông vào Hắc Long trại, diệt trừ đám ác tặc. Trận chiến đó máu đổ thành sông, thây chất thành núi. Chiến đấu ba ngày ba đêm, vô cùng thảm liệt. Đến phút cuối cùng chính ngĩa đã chiến thắng. Độc Nhãn Ma Long đã phải trả giá vì những gì hắn gây ra. Xong việc, Thiên Lang cùng Hồ Nguyệt không hề lấy của cải của Hắc Long trại làm của riêng, mà giao nộp lại cho những người đã bị Hắc Long Trại hãm hại. Bọn họ thật cao thượng, Nhân cách của họ khiến ta bội phục”
Anh Tử nghĩ đến số của cải của Hắc Long trại mà lòng như rỉ máu. Nếu không phải chiếc túi mười hai gang, à không, nếu không phải vì tên ngu ngốc Lâm Vũ, số của cải đó đã sớm nằm trong túi nàng. Nàng hận tên Độc Nhãn Ma Long vô dụng, và cả đám Hắc Long Trại kém cỏi. Đến cầm chân Lâm Vũ một giây cũng không làm được. Không còn cách nào khác nàng đành phải giả vờ làm một cô gái lương thiện để ghi ấn tượng tốt với Lâm Vũ. Khi nàng bảo mang số tài sản Hắc Long trại đi quyên góp cho những người bị hại. Nàng thấy Lâm Vũ ánh mắt tràn đầy đau xỏt, thương tiếc nhìn đống của cải. Có lẽ Lâm Vũ vì những người bị hại mà đau xót thương tiếc, mà không phải vì số của cải trước mắt sắp không cánh mà bay, chắc chắn là vây.
“ Từ đó hai người viết lên một đoạn truyền kỳ của bản thân, bộc lộ tài năng, vả mặt thiên tài, lực áp quần hùng, mới đây hai người họ đã đánh cho Vô Danh phải bỏ chạy, thực lực không thể xem thường”
Anh Tử nhớ lại mình đã dùng trăm phương nghìn kế để giúp Lâm Vũ nổi tiếng, gần nhất nàng còn dùng hình nhân giấy giả dạng Vô Danh, bị Lâm Vũ đánh bỏ chạy. Nàng làm vậy đương nhiên là để câu một con cá lớn hơn. Lâm Vũ chính là một con cá lớn giúp nàng câu con cá mập. Một kẻ lừa đảo luôn phải biết cách tận dụng giá trị con mồi của bản thân một cách lớn nhất.
“Lâm tiên sinh, chủ nhân nhà ta hôm nay nhận được một tờ giấy do Vô Danh gửi đến. Muốn cướp sạch bảo khố của chủ nhân nhà ta. Chủ nhân nhà ta nghe nói Lâm tiên sinh tài hoa hơn người, từng đánh Vô Danh phải bỏ chạy, cho nên muốn mời Lâm Tiên sinh tới nhà chúng ta làm khách, xong việc sẽ có hậu tạ.”
Anh Tử mỉn cười, con cá lớn cuối cùng đã mắc câu. Sau khi nuốt xong con cá mập này, nàng sẽ bắt nốt con cá con Lâm Vũ, tống hắn vào tù. Thật hoàn mỹ. Còn về lời đồn, đương nhiên do nàng truyền ra, nhằm xem phản ứng của Lâm Vũ. Quả nhiên không làm nàng thất vọng, Lâm Vũ đã hoàn toàn tin tưởng nàng, không hề bào chữa những tin đồn sai sự thật. Lâm Vũ chính là con nai vàng ngơ ngác nằm trong bàn tay của nàng mà thôi. Nàng sẽ cho tên Lâm Vũ ngốc nghếch này thấy được nàng, thiên hạ đệ nhất lừa đảo Vô Danh đáng sợ như thế nào Ha ha…
“Đến rồi. Đến rồi. Mọi người mau nhìn…”
Cánh cửa hội thợ săn tiền thưởng được mở ra. Khiến cả đám thợ săn trở nên náo nhiệt, hò hét.
“Thiên lang, Nguyệt hồ.”
“ Là Thiên lang, Nguyệt hồ.”
Từ cánh cửa hội thợ săn, Một vị nam tử anh tuấn đeo chiếc mặt nạ sói đầy lạnh lùng, băng lãnh, một vị thiếu nữ xinh đẹp đeo chiếc mặt nạ cáo yêu mị, huyền bí. Xuất hiện. Hai người này không phải ai khác chính là Lâm Vũ cùng Anh Tử
Cả đám thợ săn đều hai mắt hâm mộ nhìn theo từng bước đi của Thiên Lang, Hồ Nguyệt. Một tên thợ săn mới vào nghề nhịn không được hỏi.
“Hai người đó nổi tiếng vậy sao”
Đám người lập tức quăng ánh mắt khinh bỉ nhìn tên thợ săn mới tới.
“Để ta kể cho ngươi nghe về truyền kỳ của Thiên Lang và Hồ Nguyểt”
“Thiên Lang và Hồ Nguyệt vốn là hai tên thợ săn không có tiếng tăm. Bị mọi người chế nhạo khinh bỉ. Số phận đã đưa hai người họ đến với nhau. Hai người vừa gặp như đã thân, trở thành tri kỷ của nhau, cùng nhau vượt qua bao khó khăn, thử thách, cùng nhau vượt qua mọi gian khổ, vui buồn có nhau. Lần đầu hai người gặp mặt, chính là lúc hai người đồng thanh như một, hai đôi bàn tay cùng nhau chạm vào tờ giấy nhiệm vụ. Đây chính là ý trời, là ý trời để hai người đến với nhau.”
Anh Tử nhớ lại lần đầu gặp Lâm Vũ, ý trời gì chứ. Nàng đã canh đúng thời gian để cùng đồng thanh, cùng chạm tay vào tờ nhiệm vụ với Lâm Vũ, tạo cơ hội tốt nhất, khung cảnh hoàn mỹ nhất để tiếp cận Lâm Vũ. Để tống hắn vào tù.
“Nhiệm vụ đầu tiên của hai người họ là hái thuỷ linh hoa, nhưng không ngờ khi đến nơi. Thuỷ độc mãng đã đột phá làm thăng hồn cảnh. Thiên Lang không phải đối thủ của nó, liên tục bại lui. Thương tích đầy mình. Vào thời khắc tính mạng Thiên Lang như ngàn cân treo sợi tóc, cửu tử nhất sinh. Hồ Nguyệt đã quên mình lao ra đỡ một đòn trí mạng của Thuỷ Độc Mãng, cứu Thiên Lang môt mạng. Thiên Lang nhìn thấy Hồ Nguyệt vì mình mà hi sinh. Liền vô cùng phẫn nộ, lao vào giết thuỷ độc mãng. Cuối cùng dưới cơn thịnh nộ một lòng muốn trả thù cho Hồ Nguyệt. Thiên Lang đã bộc phát sức mạnh, lao vào giết chết được thuỷ độc mãng.”
Anh Tử nhớ lại lần đầu hai người làm nhiệm vụ. Tất cả đều tại tên Lâm Vũ khốn khiếp này hại nàng bị thuỷ độc mãng đè nên người, gãy vài cái xương. Còn làm nàng tốn một viên huyết thú đan vô cùng trân quý. Lợi ích thì chẳng thấy đâu nhưng thương tích thì lại đầy mình.
“Sau đó hai người chính thức trở thành tri kỷ của nhau, mỗi ngày cung nhau làm cả nghìn nhiệm vụ, ngày đêm không ngừng nghỉ, thậm chí còn là những công việc khó khăn đến mức không ai muốn làm. Bọn họ đã dùng tình cảm hai người dành cho nhau để vượt qua tất cả. Trong mắt họ, đối phương chính là động lực để hai người kiên trì cố gắng, không bao giờ gục ngã hay bỏ cuộc”
Anh Tử nhớ lại ngày tháng làm trâu làm ngựa để kiếm điểm tin tưởng của Lâm Vũ, sau đó lại phải cùng Lâm Vũ đến những nơi ngu ngốc, làm những nhiệm vụ điên rồ. Nào là địa ngục dung nham đào đất, nào là băng tuyết đồi núi trồng cây. Quãng thời gian đó như ác mộng đến giờ vẫn còn ám ảnh tâm trí nàng. Tống cổ tên Lâm Vũ khốn khiếp vào tù là động lực duy nhất để nàng tiếp tục cố gắng vượt qua quãng thời gian như địa ngục đó.
“Vào một lần hai người họ đang cùng nhau hái nhất chỉ hoa, thì lọt vào vây công của đám ác tặc. Nguyệt Hồ không may bị đánh rơi xuông vách núi. Thiên Lang không do dự nhảy xuống vách núi cứu Hồ Nguyêt một mạng. Sau đó cả hai đã hợp lực, song kiếm hợp bích, nghịch chuyển càn khôn, chuyển bại thành thắng giết chết đám ác tặc. Tình cảm hai người dành cho nhau đã trở thành khắc cốt ghi tâm, vượt qua sinh tử, bên nhau không vì tư lợi.
Anh Tử nhớ lại lần cùng Lâm Vũ hái nhất chỉ hoa, nàng rõ ràng thấy Lâm Vũ đang một mặt tấu hài, nở một nụ cười vui sướng, trơ mắt nhìn nàng rơi xuống vách núi. Sau đó còn không quên tặng nàng một cú sút. Khiến nàng suýt chút nữa mất mạng. Nhân tình lớn như vậy. Nàng đương nhiên sẽ khắc cốt ghi tâm mà tống Lâm Vũ vào lao ngục cho hắn ngồi tù mọt gông.
“Hắc Long Trại vốn là một đám ác tặc. chuyên làm việc táng tận lương tâm, chó gà không bằng. Thiên Lang và Hồ Nguyệt không chịu nổi cảnh đó. Nên đã cùng nhau xông vào Hắc Long trại, diệt trừ đám ác tặc. Trận chiến đó máu đổ thành sông, thây chất thành núi. Chiến đấu ba ngày ba đêm, vô cùng thảm liệt. Đến phút cuối cùng chính ngĩa đã chiến thắng. Độc Nhãn Ma Long đã phải trả giá vì những gì hắn gây ra. Xong việc, Thiên Lang cùng Hồ Nguyệt không hề lấy của cải của Hắc Long trại làm của riêng, mà giao nộp lại cho những người đã bị Hắc Long Trại hãm hại. Bọn họ thật cao thượng, Nhân cách của họ khiến ta bội phục”
Anh Tử nghĩ đến số của cải của Hắc Long trại mà lòng như rỉ máu. Nếu không phải chiếc túi mười hai gang, à không, nếu không phải vì tên ngu ngốc Lâm Vũ, số của cải đó đã sớm nằm trong túi nàng. Nàng hận tên Độc Nhãn Ma Long vô dụng, và cả đám Hắc Long Trại kém cỏi. Đến cầm chân Lâm Vũ một giây cũng không làm được. Không còn cách nào khác nàng đành phải giả vờ làm một cô gái lương thiện để ghi ấn tượng tốt với Lâm Vũ. Khi nàng bảo mang số tài sản Hắc Long trại đi quyên góp cho những người bị hại. Nàng thấy Lâm Vũ ánh mắt tràn đầy đau xỏt, thương tiếc nhìn đống của cải. Có lẽ Lâm Vũ vì những người bị hại mà đau xót thương tiếc, mà không phải vì số của cải trước mắt sắp không cánh mà bay, chắc chắn là vây.
“ Từ đó hai người viết lên một đoạn truyền kỳ của bản thân, bộc lộ tài năng, vả mặt thiên tài, lực áp quần hùng, mới đây hai người họ đã đánh cho Vô Danh phải bỏ chạy, thực lực không thể xem thường”
Anh Tử nhớ lại mình đã dùng trăm phương nghìn kế để giúp Lâm Vũ nổi tiếng, gần nhất nàng còn dùng hình nhân giấy giả dạng Vô Danh, bị Lâm Vũ đánh bỏ chạy. Nàng làm vậy đương nhiên là để câu một con cá lớn hơn. Lâm Vũ chính là một con cá lớn giúp nàng câu con cá mập. Một kẻ lừa đảo luôn phải biết cách tận dụng giá trị con mồi của bản thân một cách lớn nhất.
“Lâm tiên sinh, chủ nhân nhà ta hôm nay nhận được một tờ giấy do Vô Danh gửi đến. Muốn cướp sạch bảo khố của chủ nhân nhà ta. Chủ nhân nhà ta nghe nói Lâm tiên sinh tài hoa hơn người, từng đánh Vô Danh phải bỏ chạy, cho nên muốn mời Lâm Tiên sinh tới nhà chúng ta làm khách, xong việc sẽ có hậu tạ.”
Anh Tử mỉn cười, con cá lớn cuối cùng đã mắc câu. Sau khi nuốt xong con cá mập này, nàng sẽ bắt nốt con cá con Lâm Vũ, tống hắn vào tù. Thật hoàn mỹ. Còn về lời đồn, đương nhiên do nàng truyền ra, nhằm xem phản ứng của Lâm Vũ. Quả nhiên không làm nàng thất vọng, Lâm Vũ đã hoàn toàn tin tưởng nàng, không hề bào chữa những tin đồn sai sự thật. Lâm Vũ chính là con nai vàng ngơ ngác nằm trong bàn tay của nàng mà thôi. Nàng sẽ cho tên Lâm Vũ ngốc nghếch này thấy được nàng, thiên hạ đệ nhất lừa đảo Vô Danh đáng sợ như thế nào Ha ha…
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook