Nhân Lộ Thành Thần
-
Chương 130: Đồng xuĐồng xu
Sau khi đã diệt trừ Hắc Long trại, kiếm được một khoản tiền lớn. Anh Tử đã đề nghị đến nhà nàng mở tiệc chúc mừng. Lâm Vũ cũng không từ chối. Nhà của Anh Tử là một ngôi nhà gỗ đã cũ kỹ, sơ sài, diện tích cũng rất nhỏ. Nhưng đều được dọn dẹp một cách ngăn nắp sạch sẽ.
Lâm Vũ bước qua cánh cổng đã cũ, đi vào bên trong. Tay mang theo một con gà và một vò riệu. Anh Tử thấy Lâm Vũ cũng mỉn cười. Mời Lâm Vũ ngồi. Tự tay pha trà cho Lâm Vũ. Lâm Vũ uống một ngụm trà, tuy phẩm chất không cao nhưng tài nghệ pha trà của Anh Tử rất tốt. Giữ được cái hương của trà như đọng lại trong miệng. Anh Tử cũng thành thục bày các món ăn mình đã chuẩn bị sẵn lên bàn. Mùi thơm nan tỏa tứ phía.
“Anh Đào mau ra đây.”
Một bé trai khoảng mười hai, mười ba tuổi, từ trong gian phòng đi ra, cả người gầy gòm tiều tụy. Nước da xanh xao, hai mắt đầy u buồn. Lâm Vũ chỉ cần nhìn lướt qua là biết tên nhóc này không sống được lâu nữa.
Anh Tử dìu Anh Đào ngồi vào ghế, cẩn thận sửa sang lại quần áo cho Anh Đào, lúc này mới quay ra nhìn Lâm Vũ mỉn cười nói.
“Đây là đệ đệ của ta Anh Đào, là người thân còn lại duy nhất của ta”
Lâm Vũ cũng mỉn cười đưa tay, tự giới thiệu.
“Ta là Trần Lâm, là cộng sự với tỷ tỷ của đệ”
Nhưng Anh Đào vẫn hai mắt u buồn. Một mình ngồi ăn cơm không để ý đến Lâm Vũ cũng không nói chuyện. Lâm Vũ cùng Anh Tử chỉ có thể gượng cười nói sang chuyện khác.
Bầu trời đã về khuya, khi Anh Tử còn đang dọn dẹp sau bữa ăn. Lâm Vũ cũng rảnh rỗi ra ngoài đi dạo. Bỗng hắn thấy Anh Đào đang ngồi dưới đất nhìn vầng hạo nguyệt trước mặt. Lâm Vũ cũng đi đến ngồi bên cạnh nói.
“Tiểu đệ thích ngắm trăng sao”
Anh Đào vẫn không thèm quan tâm tới Lâm Vũ. Lâm Vũ ngắm nhìn vầng hạo nguyệt kể cho Anh Đào nghe những việc mình đã trải qua.
Anh Đào lúc này nhịn không được bật cười.
“Cuộc đời của ca ca thật giống một câu chuyện hài”
Lâm Vũ cũng mỉn cười nói.
“Đúng vậy, cuộc đời ta là một câu chuyện buồn cười. Vì quá buồn nên mới cười.”
Anh Đào sau khi cười xong, rất nhanh lại trở về cảm giác u buồn như trước. Cúi đầu nói.
“Ca ca còn tốt hơn ta rất nhiều, có thể tu luyện, có thể làm những việc mình muốn. Còn ta...Ta chỉ là một kẻ sắp chết, không thấy được ngày mai”
Lâm Vũ im lặng lắng nghe, sau đó kể cho Anh Đào những việc bi thương mình đã từng chứng kiến. Sau đó lại kể những kỳ tích trên thế gian cho Anh Đào nghe.
“Ca ca đã từng chết đi sống lại rất nhiều lần sao. Có thật không vậy”
Lâm Vũ gật đầu đồng ý. Anh Đào tiếp tục nói về chuyện của bản thân mình.
“Ta mắc một căn bệnh lạ. Dù đã tốn rất nhiều tiền để chữa trị. Nhưng vẫn là tốn công vô ích. Ta biết ta mang lại gánh nặng rất lớn cho tỷ tỷ. Mỗi lần điều trị của ta đều tốn một số tiền khổng lồ. Ta và tỷ tỷ vốn là cô nhi, nương tựa lẫn nhau mà sống. Từ lúc bảy tuổi, tỷ tỷ ta đã ở bên ngoài lăn lộn kiếm tiền, vừa phải nuôi sống bản thân, vừa phải chăm sóc cho ta. Có lần ta đã muốn tự sát. Nhưng nhìn hình ảnh tỷ tỷ cầm con dao tự rạch cổ mình nếu ta chết đi. Ta liền từ bỏ ý định. Nếu ta chết, tỷ tỷ ta cũng mất đi người thân duy nhất trên cõi đời này. Có lần ta giả vờ đáng thương, lừa gạt người khác cho ta tiền. Ta vui vẻ trở về khoe với tỷ tỷ. Tỷ Tỷ liền nổi giận đánh ta. Vừa đánh vừa khóc. Đó là lần đầu tiên ta thấy tỷ ấy khóc, cũng là lần đầu tiên tỷ ấy nổi giận với ta, Sau khi đã đánh ta xong tỷ ấy liền ôm lấy ta, xoa đầu ta khóc nức nở mà nói rằng. (Không ai sinh ra đã muốn làm kẻ lừa đảo. Đệ phải hứa với tỷ đừng bao giờ đi lừa gạt người khác. Đệ sẽ không còn là chính đệ nữa. Hứa với tỷ được không.) Tuy lúc đó ta không hiểu nhiều nhưng vẫn gật đầu đồng ý. “
Lâm Vũ im lặng, không ai sinh ra đã muốn làm kẻ lừa đảo. Câu này thật hay, hắn cũng đã từng lừa gạt người khác rất nhiều lần và cũng bị kẻ khác lừa gạt rất nhiều lần. Hắn đã quá mệt mỏi với điều đó. Lâm Vũ xoa đầu Anh Đào nhẹ nhàng nói.
“Đừng lo lắng, bệnh của đệ chắc chắn sẽ được chữa khỏi”
Anh Đào cúi đầu, nói cảm tạ nhưng hai mắt không hề tin tưởng lời Lâm Vũ. Lâm Vũ từ trong ngực móc ra một đồng xu nói
“Anh Đào, đệ xem. Đây là một đồng xu hai mặt. Nếu ta tung đồng xu, khi đồng xu tiếp đất là mặt phải. Đệ chắc chắn sẽ khỏi bệnh”
Lâm Vũ tung đồng xu lên trời, đồng xu rơi xuống mặt đất, xoay đi xoay lại nhiều lần, cuối cùng dừng lại ở mặt phải. Anh Đào không tin. Nhặt lên đồng xu, tung một lần nữa là Mặt phải. Tung hai lần vẫn là mặt phải, tung ba lần cũng là mặt phải. Đến lần thứ mười, Anh Đào mỉn cười vui vẻ. Đồng xu vẫn rơi xuống mặt phải. Trong mắt Anh Đào hiện lên hi vong, niềm tin nhỏ bé. Nụ cười hạnh phúc nở trên đôi môi khô gầy. Anh Đào đã có niềm tin vào cuộc sống, bản thân sẽ có một cuộc sống tươi đẹp như bao người bình thường.
Lâm Vũ xoa đầu Anh Đào, mỉn cười nói.
“Đệ phải kiêm cường sống tiếp, mọi khó khăn đều sẽ qua đi. Cầu vồng luôn xuất hiện sau những cơn mưa đầy u ám”
Khi trời đã về khuya, Lâm Vũ một mình im lặng bước đi trong ánh trăng le lói chiếu sáng xuống con đường đầy tăm tối trước mắt. Lâm Vũ cầm đồng xu trên tay, tung lên một lần nữa. Đồng xu rơi xuống đất là mặt phải. Lâm Vũ nhặt lên đồng xu. Cả hai mặt của đồng xu đều là mặt phải. Lâm Vũ mỉn cười. Lời nói dối có thể đem lại sự tuyệt vọng đau khổ cho người khác, nhưng cũng có thể đem lại hi vọng, niềm tin, động lực sống cho người nghe. Lời nói thật cũng giống vậy. Trên đời này nói thật hay nói dối đều không quan trọng, điều quan trọng là mục đích của lời nói là để hại người hay giúp người mà thôi. Lâm Vũ một lần nữa tung lên đồng xu, vẫn là mặt phải rơi trên mặt đất chiếu sáng dưới ánh trăng mờ ảo xua tan màn đêm tăm tối.
Lâm Vũ bước qua cánh cổng đã cũ, đi vào bên trong. Tay mang theo một con gà và một vò riệu. Anh Tử thấy Lâm Vũ cũng mỉn cười. Mời Lâm Vũ ngồi. Tự tay pha trà cho Lâm Vũ. Lâm Vũ uống một ngụm trà, tuy phẩm chất không cao nhưng tài nghệ pha trà của Anh Tử rất tốt. Giữ được cái hương của trà như đọng lại trong miệng. Anh Tử cũng thành thục bày các món ăn mình đã chuẩn bị sẵn lên bàn. Mùi thơm nan tỏa tứ phía.
“Anh Đào mau ra đây.”
Một bé trai khoảng mười hai, mười ba tuổi, từ trong gian phòng đi ra, cả người gầy gòm tiều tụy. Nước da xanh xao, hai mắt đầy u buồn. Lâm Vũ chỉ cần nhìn lướt qua là biết tên nhóc này không sống được lâu nữa.
Anh Tử dìu Anh Đào ngồi vào ghế, cẩn thận sửa sang lại quần áo cho Anh Đào, lúc này mới quay ra nhìn Lâm Vũ mỉn cười nói.
“Đây là đệ đệ của ta Anh Đào, là người thân còn lại duy nhất của ta”
Lâm Vũ cũng mỉn cười đưa tay, tự giới thiệu.
“Ta là Trần Lâm, là cộng sự với tỷ tỷ của đệ”
Nhưng Anh Đào vẫn hai mắt u buồn. Một mình ngồi ăn cơm không để ý đến Lâm Vũ cũng không nói chuyện. Lâm Vũ cùng Anh Tử chỉ có thể gượng cười nói sang chuyện khác.
Bầu trời đã về khuya, khi Anh Tử còn đang dọn dẹp sau bữa ăn. Lâm Vũ cũng rảnh rỗi ra ngoài đi dạo. Bỗng hắn thấy Anh Đào đang ngồi dưới đất nhìn vầng hạo nguyệt trước mặt. Lâm Vũ cũng đi đến ngồi bên cạnh nói.
“Tiểu đệ thích ngắm trăng sao”
Anh Đào vẫn không thèm quan tâm tới Lâm Vũ. Lâm Vũ ngắm nhìn vầng hạo nguyệt kể cho Anh Đào nghe những việc mình đã trải qua.
Anh Đào lúc này nhịn không được bật cười.
“Cuộc đời của ca ca thật giống một câu chuyện hài”
Lâm Vũ cũng mỉn cười nói.
“Đúng vậy, cuộc đời ta là một câu chuyện buồn cười. Vì quá buồn nên mới cười.”
Anh Đào sau khi cười xong, rất nhanh lại trở về cảm giác u buồn như trước. Cúi đầu nói.
“Ca ca còn tốt hơn ta rất nhiều, có thể tu luyện, có thể làm những việc mình muốn. Còn ta...Ta chỉ là một kẻ sắp chết, không thấy được ngày mai”
Lâm Vũ im lặng lắng nghe, sau đó kể cho Anh Đào những việc bi thương mình đã từng chứng kiến. Sau đó lại kể những kỳ tích trên thế gian cho Anh Đào nghe.
“Ca ca đã từng chết đi sống lại rất nhiều lần sao. Có thật không vậy”
Lâm Vũ gật đầu đồng ý. Anh Đào tiếp tục nói về chuyện của bản thân mình.
“Ta mắc một căn bệnh lạ. Dù đã tốn rất nhiều tiền để chữa trị. Nhưng vẫn là tốn công vô ích. Ta biết ta mang lại gánh nặng rất lớn cho tỷ tỷ. Mỗi lần điều trị của ta đều tốn một số tiền khổng lồ. Ta và tỷ tỷ vốn là cô nhi, nương tựa lẫn nhau mà sống. Từ lúc bảy tuổi, tỷ tỷ ta đã ở bên ngoài lăn lộn kiếm tiền, vừa phải nuôi sống bản thân, vừa phải chăm sóc cho ta. Có lần ta đã muốn tự sát. Nhưng nhìn hình ảnh tỷ tỷ cầm con dao tự rạch cổ mình nếu ta chết đi. Ta liền từ bỏ ý định. Nếu ta chết, tỷ tỷ ta cũng mất đi người thân duy nhất trên cõi đời này. Có lần ta giả vờ đáng thương, lừa gạt người khác cho ta tiền. Ta vui vẻ trở về khoe với tỷ tỷ. Tỷ Tỷ liền nổi giận đánh ta. Vừa đánh vừa khóc. Đó là lần đầu tiên ta thấy tỷ ấy khóc, cũng là lần đầu tiên tỷ ấy nổi giận với ta, Sau khi đã đánh ta xong tỷ ấy liền ôm lấy ta, xoa đầu ta khóc nức nở mà nói rằng. (Không ai sinh ra đã muốn làm kẻ lừa đảo. Đệ phải hứa với tỷ đừng bao giờ đi lừa gạt người khác. Đệ sẽ không còn là chính đệ nữa. Hứa với tỷ được không.) Tuy lúc đó ta không hiểu nhiều nhưng vẫn gật đầu đồng ý. “
Lâm Vũ im lặng, không ai sinh ra đã muốn làm kẻ lừa đảo. Câu này thật hay, hắn cũng đã từng lừa gạt người khác rất nhiều lần và cũng bị kẻ khác lừa gạt rất nhiều lần. Hắn đã quá mệt mỏi với điều đó. Lâm Vũ xoa đầu Anh Đào nhẹ nhàng nói.
“Đừng lo lắng, bệnh của đệ chắc chắn sẽ được chữa khỏi”
Anh Đào cúi đầu, nói cảm tạ nhưng hai mắt không hề tin tưởng lời Lâm Vũ. Lâm Vũ từ trong ngực móc ra một đồng xu nói
“Anh Đào, đệ xem. Đây là một đồng xu hai mặt. Nếu ta tung đồng xu, khi đồng xu tiếp đất là mặt phải. Đệ chắc chắn sẽ khỏi bệnh”
Lâm Vũ tung đồng xu lên trời, đồng xu rơi xuống mặt đất, xoay đi xoay lại nhiều lần, cuối cùng dừng lại ở mặt phải. Anh Đào không tin. Nhặt lên đồng xu, tung một lần nữa là Mặt phải. Tung hai lần vẫn là mặt phải, tung ba lần cũng là mặt phải. Đến lần thứ mười, Anh Đào mỉn cười vui vẻ. Đồng xu vẫn rơi xuống mặt phải. Trong mắt Anh Đào hiện lên hi vong, niềm tin nhỏ bé. Nụ cười hạnh phúc nở trên đôi môi khô gầy. Anh Đào đã có niềm tin vào cuộc sống, bản thân sẽ có một cuộc sống tươi đẹp như bao người bình thường.
Lâm Vũ xoa đầu Anh Đào, mỉn cười nói.
“Đệ phải kiêm cường sống tiếp, mọi khó khăn đều sẽ qua đi. Cầu vồng luôn xuất hiện sau những cơn mưa đầy u ám”
Khi trời đã về khuya, Lâm Vũ một mình im lặng bước đi trong ánh trăng le lói chiếu sáng xuống con đường đầy tăm tối trước mắt. Lâm Vũ cầm đồng xu trên tay, tung lên một lần nữa. Đồng xu rơi xuống đất là mặt phải. Lâm Vũ nhặt lên đồng xu. Cả hai mặt của đồng xu đều là mặt phải. Lâm Vũ mỉn cười. Lời nói dối có thể đem lại sự tuyệt vọng đau khổ cho người khác, nhưng cũng có thể đem lại hi vọng, niềm tin, động lực sống cho người nghe. Lời nói thật cũng giống vậy. Trên đời này nói thật hay nói dối đều không quan trọng, điều quan trọng là mục đích của lời nói là để hại người hay giúp người mà thôi. Lâm Vũ một lần nữa tung lên đồng xu, vẫn là mặt phải rơi trên mặt đất chiếu sáng dưới ánh trăng mờ ảo xua tan màn đêm tăm tối.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook