Nhân Gian Nổi Sóng
-
112: Hành Trình Xuống Suối Vàng
Lực hút cực lớn rất nhanh liền biến mất, Đoan Nghi lòng còn sợ hãi ôm chặt lấy hông Thiên Tú.
Điều này khiến cậu cho dù xuống địa ngục cũng vui vẻ cam chịu.Đoan Nghi dè dặt mở hai mắt, nàng đã làm sẵn chuẩn bị nhìn thấy yêu ma quỷ quái, núi thây biển máu.
Nhưng sau khi cô bé nhìn rõ phong cảnh trước mắt liền thoáng cái sững sờ, không nhịn được hỏi: "Đây là đâu?"
Thiên Tú xòe hai tay nhiệt tình nói: "Hoan nghênh tới Địa Phủ."
"Hả?" Đoan Nghi không dám tin vào lỗ tai mình, nơi đây cùng Địa Phủ trong tưởng tượng của nàng thật sự khác biệt quá lớn.
Trên đầu nàng là một dải Ngân hà rực rỡ, lấp lánh hào quang, hai bên là một mảnh hoang vu mênh mông vô bờ, hệt như đặt mình vào trong trời sao vô ngần.
Dưới chân là một con đường lớn thẳng tắp lấp lánh ánh bạc, hoàn toàn đúng là con đường ánh sáng trong truyền thuyết.
"Đây là đường nào vậy anh?" Đoan Nghi cảm thấy dưới chân mềm mại đi lên rất thoải mái.
Đắm chìm trong ánh sáng dịu dàng, bước lên con đường mềm mại mang cho người ta một thứ cảm giác muốn đi tiếp vĩnh viễn.
Thiên Tú cười nói: "Dưới chân em chính là đường xuống suối vàng thông với quốc gia Tử vong.
Đừng kinh ngạc, đây quả thật là đường xuống suối vàng, có phải không đáng sợ như trong tưởng tượng, ngược lại rất thoải mái hay không? Đây là vì cuộc đời con người đều bị vây khốn trong đủ mọi vấn đề, giống như một con đường đầy nhấp nhô gập ghềnh.
Mà chỉ có thông qua con đường Tử vong là bằng phẳng thông thuận.
Song khi em đi tới cuối đường thì sẽ bị thay thế bởi một con đường gập ghềnh nhấp nhô khác, đó là vì em giành được cuộc sống mới."
Cô bé hoàn toàn tin tưởng không chút nghi ngờ lời Thiên Tú nói.
Mọi người bận rộn khốn khổ cả đời quả thật cần một con đường thoải mái thông thuận như vậy để an ủi tâm linh.
Nàng không sợ hãi nữa, giống như tất cả mọi người, khi cái chết tới đều sẽ đón nhận bình thản.
Bởi vì đây mới là sự giải thoát thật sự, là giờ phút thoải mái nhất trong cuộc đời.
Nàng bình tĩnh lại quay đầu hỏi Tú: "Chúng ta xuống Địa Phủ đơn giản như vậy thôi à? Quyển sổ trên tay anh là cái gì thế?"
Thiên Tú móc quyển sổ nhỏ từ trong túi ra đưa cho cô nàng.
Đoan Nghi tùy tiện lật xem, không nhìn được đọc thầm: "Phòng tài nguyên nhân lực thông qua Thôi Phán Quan yêu cầu hết thảy nhân viên công tác của Địa Phủ, cấp cho giấy chứng minh để thuận lợi thông hành và hiệp trợ cần thiết.
Vậy ra đây là hộ chiếu đi lại Âm Tào Địa Phủ à?!"
"Đúng thế, theo anh được biết cả thế giới chỉ có vài người có được hộ chiếu này, người khác làm đều là vé một chiều có đi không có về!" Tú cười nói.
Thật ra với quyền uy và cấp bậc của mình thì Tú cũng chẳng cần cái hộ chiếu thông hành này làm gì, với lại được cái mác anh trai của Minh Quân Đại Đế thì bọn quỷ sai đâu có dám cản đường hay kiếm chuyện với King of Heroes.
"Em thì sao, anh có hộ chiếu đi lại, em tính là gì? Chết rồi à?" Đoan Nghi run sợ hỏi nhỏ.
"Em đương nhiên là người sống, chỉ có điều trong thân thể em có quỷ.
Em rất may mắn vì có thể được cảm nhận trước sự thoải mái và yên tĩnh trên đường xuống suối vàng." Thiên Tú nói.
Đoan Nghi quả thật cũng cảm thấy rất yên tĩnh.
Trên đầu là một dải ngân hà rực rỡ và lộng lẫy như vậy, con đường dưới chân mềm như bông khiến người ta không nhịn được muốn đi tiếp mãi mãi.
Chỉ đáng tiếc họ đi được không bao lâu thì cô bé phát hiện ra cảnh vật trước mắt đã xảy ra biến hóa kinh người.
Từng ngôi sao sáng trên dải ngân hà nơi đỉnh đầu đang rơi xuống, một ngôi hai ngôi càng lúc càng nhiều càng lúc càng dày, dần biến thành mưa sao băng.
Đến cuối cùng hệt như ngân hà đổ ngược, như thác nước trút xuống rơi xuống cạnh đường xuống suối vàng, hội tụ thành một con sông trôi chầm chậm ở bên cạnh.
"Wow đẹp quá đi mất." Đoan Nghi hai tay ôm ngực, vui vẻ lẫn ngạc nhiên nói.
Trong tay Thiên Tú không biết từ lúc nào xuất hiện một lá cờ nhỏ, trên đầu còn đeo một chiếc mũ vàng, lỗ tai đeo tai nghe, bên hông đeo loa phóng thanh.
Cách ăn mặc hệt như một hướng dẫn viên lâu năm, kiên nhẫn giới thiệu: "Du khách thân mến, bây giờ thắng cảnh bạn đang nhìn thấy chính là một trong số mười cảnh quan của Âm Tào Địa Phủ - Vong Xuyên Hà."
"Vong Xuyên Hà là một dải Ngân hà sao? Chẳng giống trong truyền thuyết gì cả." Đoan Nghi rất hưng phấn, tiện tay còn véo khuôn mặt mịn màng của mình.
Điều này với cô nàng thật quá mộng ảo, đến bây giờ còn có chút không dám tin.
Hướng dẫn viên Nguyễn Cao Thiên Tú kiên nhẫn giới thiệu: "Đặc điểm lớn nhất của Vong Xuyên Hà không chỉ là đẹp, mà là dùng các góc độ khác nhau và tâm tình khác nhau để ngắm nó, nó sẽ có các hình dạng khác nhau."
"Hả? Nó còn có dạng gì? Em phải làm thế nào mới có thể nhìn thấy?" Đoan Nghi kích động nói.
Thiên Tú cười nói: "Qua Vong Xuyên Hà chính là cầu Nại Hà, uống canh Mạnh Bà thì sẽ quên hết kiếp này kiếp trước đối mặt với một lựa chọn lớn lao, là cuộc đời mới hay lưu luyến.
Cho nên mỗi người khác nhau sẽ có lựa chọn khác nhau, nhìn thấy hình dạng Vong Xuyên Hà cũng khác nhau.
Do em bây giờ là người sống nên không cách nào thể nghiệm thứ cảm giác ấy.
Song cũng không thể để em đi uổng phí một chuyến, anh có thể cho em cảm nhận một hồi, có điều sau khi nhìn rồi em đừng sợ hãi nhé."
Túi của Thiên Tú hệt như túi thần kỳ của Doraemon, luôn có thể móc ra một vài thứ kỳ quái.
Lúc này cậu không ngờ lại móc ra một chiếc điều khiển từ xa rồi ấn một cái nút về phía dải ngân hà đang trôi chầm chậm bên cạnh.
Đoan Nghi đang đầy tò mò chờ mong, đột nhiên chỉ cảm thấy một luồng gió tanh phả vào mặt, suýt nữa khiến nàng nôn thốc nôn tháo.
Chỉ thấy ngân hà tuyệt đẹp kia đã biến thành màu đỏ tươi, hệt như có máu tươi vô tận hội tụ mà thành, ngập ngụa mùi tanh tưởi.
Biển máu ngập trời, loáng thoáng còn có thể nhìn thấy cô hồn dã quỷ đang vùng vẫy trong sông, có hủ thi khô cốt đang chìm nổi.
Cô bé thoáng cái liền choáng váng, chỉ e đây mới là bộ mặt thật của Vong Xuyên Hà? Nàng run rẩy hỏi: "Tâm tình gì mới có thể nhìn thấy cảnh này?"
"Đương nhiên là những người không cam lòng, còn có chấp niệm với kiếp trước không muốn lãng quên quá khứ, giành lấy cuộc đời mới." Hướng dẫn viên Thiên Tú nói tiếp: "Qua Vong Xuyên Hà bước lên cầu Nại Hà thì sẽ nhìn thấy giám đốc phòng bồi dưỡng nhân viên – Mạnh Bà.
Uống canh Mạnh Bà thì sẽ quên mất hết thảy kiếp trước, trong suốt như tờ giấy trắng.
Nhưng có người nhớ mãi không quên với kiếp trước, thậm chí cố chấp.
Ví dụ như có vài kẻ si sình không muốn quên người yêu kiếp trước, kẻ ấy từ chối uống canh Mạnh Bà không muốn luân hồi chỉ muốn chờ đợi người yêu kiếp trước.
Đối với mẫu người này Âm Tào Địa Phủ cũng rất bội phục, cho nên đành mắt nhắm mắt mở với họ, cho phép người ấy chờ đợi người yêu của mình.
Có điều phải chịu đựng đau đớn khôn cùng, người ấy phải nhảy vào Vong Xuyên Hà đáng sợ này làm cô hồn dã quỷ, giữ lại ký ức kiếp trước, phải chờ đợi ngàn năm sau mới có thể luân hồi để gặp lại người yêu kiếp trước.
Mà trong ngàn năm này người ấy chỉ có thể trơ mắt bồng bềnh trong Vong Xuyên Hà, nhìn người yêu của mình liên tục bước lên cầu Nại Hà, liên tục uống canh Mạnh Bà, liên tục quên kiếp trước quên đi người ấy.
Người ấy chỉ có thể trơ mắt nhìn, hứng chịu nỗi đau đớn khôn cùng và nỗi dày vò trong tương tư cho đến tận ngàn năm sau…"
Thiên Tú nói xong thì Đoan Nghi đã rơi lệ đầy mặt, nhìn theo Vong Xuyên Hà sóng máu ngập trời và cô hồn dã quỷ trong sông kia nàng không còn sợ hãi, mà ngược lại sinh ra sự bội phục sâu sắc, nàng lau nước mắt nói: "Nếu có người vì em cũng đồng ý chờ ngàn năm trong Vong Xuyên Hà, em nhất định sẽ hạnh phúc chết mất.".
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook