Nhân Gian Nổi Sóng
-
111: Đoan Nghi Bị Quỷ Nhập
Nửa đêm, Thiên Tú đang ôm thân thể trần truồng của Huỳnh Thư vào trong lòng ngủ ngon lành sau màn làm tình vật vã, bé Thư thì nằm xoay lưng về phía cậu, nàng đang ngủ mê man không còn biết trời trăng gì nữa.
Bỗng có tiếng gõ cửa rất gấp cùng tiếng kêu cứu của một người con gái vang lên ngoài kia làm Tú thức giấc, ngỡ rằng có yêu ma đến quấy phá nên cậu vội mặc quần áo vào chạy ra xem thử.
Vừa mở cửa thì thấy một người con gái xinh đẹp đang hoảng sợ, mặt cắt không còn giọt máu luôn miệng nói: "Anh Tú ơi, cứu em...!có quỷ, có quỷ..."
Định thần lại nhìn kỹ cô gái thì ra là khách nữ hồi sáng đến tắm ở nhà tắm công cộng của Tú cùng cô bạn thân của mình, nàng chính là Đinh Triệu Đoan Nghi có cặp vú quá khổ.
Không bỏ lỡ cơ hội, Tú liền ôm người đẹp vào trong lòng an ủi cô gái, tiện thể cảm nhận cặp vú của nàng như thế nào, miệng thì luôn hỏi: "Đâu, quỷ đâu, để anh xử nó."
Mặt nàng bỗng đỏ lựng khi nhận thấy bàn tay của Thiên Tú đang sờ cái mông tròn lẳn của nàng trong lớp quần short jean nửa mông nàng đang mặc.
Nàng vội đẩy cậu ra rồi ngó quanh nói: "Nó mới vừa đây mà."
Thiên Tú cười cười vì tưởng nàng đang đùa với mình, cậu nói: "Chắc em coi mấy phim ma nhiều quá nên ám ảnh ấy mà.
Thời đại tân tiến khoa học làm gì có chuyện quỷ ma.
Thôi cũng khuya rồi, đi về lúc này cũng nguy hiểm cho cô gái liễu yếu đào tơ như em.
Nếu em không chê nhà tắm của anh thì có thể ngủ lại một đêm rồi sáng hẵng về."
Nàng vẫn còn sợ vội giải thích: "Không, không, làm ơn hãy tin em.
Lúc nãy em có cùng với nhỏ Ái Phi có ghé một nhà hàng ăn vài món, xong rồi chúng em chia tay, Ái Phi đón taxi về trước còn em chưa muốn về vội nên đi dạo quanh đây, khi đi ngang qua một con hẻm vắng em nghe có tiếng rên rỉ nói: "Cô ơi làm ơn ăn thêm nữa đi để tôi được ngửi vị của món ăn chứ tôi còn đói lắm." Em nghe xong giật mình nhìn quanh không thấy ai tưởng mình nghe nhầm nên đi dạo tiếp, chừng được mấy bước thì nghe giọng nói đó lặp lại, em nhìn dưới đất thì thấy một người đàn ông đói rách khốn khổ, mặt xanh mét, hai răng nanh lòi ra khỏi miệng làm em kinh khiếp phải vắt giò lên cổ chạy rồi gã bám theo em tới tận đây, khi anh mở cửa thì gã biến mất.
Những lời em nói là thật, hãy cứu em với."
Thiên Tú nghe xong, nghiền ngẫm một hồi cộng với gương mặt xinh đẹp kia còn in hằn nỗi sợ hãi, Đoan Nghi có vẻ sợ thật sự chứ không bịa chuyện.
Cậu cho rằng có thể cô bé đã gặp quỷ thật sự.
Tú bèn vận Thần lực lên đôi mắt dò kiếm xung quanh nhưng không thấy quỷ đâu nhưng khi lia mắt qua người Đoan Nghi thì mặt cậu biến sắc.
Thấy gương mặt Tú có vẻ nghiêm trọng, Đoan Nghi khẽ hỏi: "Sao vậy anh? Thấy con quỷ đó không?"
Tú gật đầu, đáp: "Anh có thấy, hiện nó đang trú trong người em."
Nghe xong, sắc mặt Đoan Nghi tái nhợt, nàng sợ hãi nhào tới vào lòng Thiên Tú tìm kiếm sự che chở từ cậu, nàng nghẹn giọng: "Làm ơn mau cứu em khỏi con quỷ đó đi."
Tú đáp: "Đừng lo, cô bé của anh.
Bất kể chuyện gì xảy ra anh cũng sẽ bảo vệ cho em và Ái Phi."
Nàng ngước mặt lên hỏi cậu: "Em và Ái Phi sao?"
Thiên Tú gật đầu: "Đúng vậy, từ lúc hai em bước vào nhà tắm của anh thì anh đã có cảm giác rất quen thuộc không sao diễn tả được, có vẻ như anh và hai em có mối thâm tình với nhau từ kiếp trước vậy."
Đoan Nghi thẹn thùng khi nghe Tú nói như thế, nàng ấp úng: "Thật ra tụi em cũng cảm thấy như vậy khi mới gặp anh, có vẻ giữa em, Ái Phi và anh có duyên từ kiếp trước nên kiếp này chúng ta mới gặp lại để tiếp tục mối duyên xưa."
Thiên Tú ôm nàng trong tay khẽ "ừm" một tiếng, vậy là Tú đã cưa được Đoan Nghi, còn Ái Phi cứ để từ từ.
Rồi cậu khẽ buông nhẹ nàng ra, nghiêm túc nói: "Vấn đề trước mắt cần làm là trục xuất con quỷ trong người em đã."
Nàng nghe xong mới sực nhớ chuyện hệ trọng của mình, vội nói: "Anh có cách sao?"
Thiên Tú đáp: "Vấn đề là ở chỗ chúng ta phải đến Âm phủ một chuyến nhờ nhân viên ở đó giúp."
Đoan Nghi nghe xong mà tim nàng đập "thịch" một tiếng, linh tính mách bảo nàng có sự không hay sắp xảy ra với mình.
Tú dẫn nàng vào trong bể tắm, miệng cậu nhẩm thần chú, tức thì giữa bể xuất hiện cái hố xoáy nước sâu thăm thẳm ở giữa cái bể, tức thì gió rít ai oán rợn người phát ra khiến Đoan Nghi dựng tóc gáy, nàng sợ hãi hỏi: "Đó là gì vậy anh mà sao em thấy sợ quá?"
Tú thản nhiên đáp: "Đây là lối vào âm phủ đó em, chỗ quái đản đó anh cũng ít khi ghé lắm trừ khi có chuyện hệ trọng."
Đoan Nghi nghe Tú nói mà sợ trong lòng không thôi: "Bộ anh là nhân viên thời vụ dưới đó à?"
Tú cười lắc đầu: "Không, anh chỉ hỗ trợ nghiệp vụ cho đám ngưu đầu mã diện khi chúng cần đến anh thôi."
Nói rồi, cậu bước tới bế Đoan Nghi lên tay rồi cười cười: Bám cho chắc nhé, anh chuẩn bị nhảy xuống dưới đó đây."
Cô bé nghe xong sợ ướt toát mồ hôi, lắp bắp: "Anh...!anh định...!nhảy xuống...!cái nơi quái quỷ đó à?"
Tú trả lời "đúng vậy" rồi không cho nàng nói thêm câu nào, cậu bế nàng nhảy xuống dưới cái hố nước ngay giữa bể tắm.
Đoan Nghi cố lấy can đảm nhìn phía dưới một cái, nàng chỉ nhìn thấy bóng tối khôn cùng, hệt như một vực sâu không đáy.
Gió lạnh ù ù như có oan hồn đang khóc lóc, trong lỗ đen kia bỗng nhiên bộc phát ra lực hút cực mạnh, hút Thiên Tú và bé Nghi vào trong đó.
Lực hút mãnh liệt hút họ vào trong vực sâu không đáy.
Mọi chuyện tới quá đột ngột, Đoan Nghi hoảng sợ thất thố thét to như quỷ khóc sói tru, tăng thêm sắc thái khủng bố của Địa Phủ….
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook