Nhẫn Đông
-
Chương 10
Cuối tháng ba, hương thơm tan mất.
Hoán Quy Ngôn dọn sạch cái ghế, ngồi trong sân phơi nắng. Vị trí bên cạnh không có ai. Không lâu sau, Nhẫn Đông cũng khoác lên mình tấm áo mỏng chậm rãi đi ra.
Hai người ngồi tựa lưng vào nhau, thoải mái híp mắt hưởng thụ ánh nắng ngày hè .
"Thật thoải mái a, thật thoải mái a !"
"Ừm." Nhẫn Đông nhỏ giọng đáp. Nàng cười nhẹ, nắm lấy tay Hoán Quy Ngôn để bên cạnh, Hoán Quy Ngôn cũng thuận theo ý nàng, nắm chặt lấy. Dần dần, dùng sức nắm chặt tay chỉ còn lại mỗi Hoán Quy Ngôn.
Chờ bàn tay trong tay mình dần trở nên lạnh lẽo, Hoán Quy Ngôn đưa tay còn lại lên che đi đôi mắt bị ánh nắng mặt trời làm cho choáng váng, những giọt nước mắt theo khóe mi lặng lẽ rơi xuống.
"Hoa Hoa tiểu nương tử, ánh mặt trời thực chói mắt a, thực chói mắt !"
Chỉ là lần này, Nhẫn Đông vĩnh viễn không lên tiếng đáp lời hắn nữa.
Hoán Quy Ngôn dọn sạch cái ghế, ngồi trong sân phơi nắng. Vị trí bên cạnh không có ai. Không lâu sau, Nhẫn Đông cũng khoác lên mình tấm áo mỏng chậm rãi đi ra.
Hai người ngồi tựa lưng vào nhau, thoải mái híp mắt hưởng thụ ánh nắng ngày hè .
"Thật thoải mái a, thật thoải mái a !"
"Ừm." Nhẫn Đông nhỏ giọng đáp. Nàng cười nhẹ, nắm lấy tay Hoán Quy Ngôn để bên cạnh, Hoán Quy Ngôn cũng thuận theo ý nàng, nắm chặt lấy. Dần dần, dùng sức nắm chặt tay chỉ còn lại mỗi Hoán Quy Ngôn.
Chờ bàn tay trong tay mình dần trở nên lạnh lẽo, Hoán Quy Ngôn đưa tay còn lại lên che đi đôi mắt bị ánh nắng mặt trời làm cho choáng váng, những giọt nước mắt theo khóe mi lặng lẽ rơi xuống.
"Hoa Hoa tiểu nương tử, ánh mặt trời thực chói mắt a, thực chói mắt !"
Chỉ là lần này, Nhẫn Đông vĩnh viễn không lên tiếng đáp lời hắn nữa.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook