Nhãi Con Không Chuẩn Xuất Quỹ!
-
3: Ôm
Editor: Tuệ Vân.
Lucia giúp hai người gọi cà phê, rồi sau đó tinh tế đánh giá Khúc Kinh Sơn.
Hắn mặc chính là trang phục mới nhất của công ty bọn họ, bộ quần áo này cũng không phải là ai đều có thể khống chế, nó là kiểu dáng thực rườm rà, không mặc hằng ngày.
Người con trai này lại hoàn toàn có thể chống được, số đo thực thích hợp, không có chút nào khó chịu, quả nhiên là móc treo quần áo trời sinh.
Lại kết hợp với ngũ quan lập thể của hắn, cùng với khí chất trương dương trên người.
Lucia gật gật đầu, xác thật rất tuấn tú.
"Tôi nhớ rõ lúc trước hai người từng hợp tác với nhau." cô tò mò mà bát quái một chút: "Cuối cùng bởi vì nguyên nhân gì đó mà tan rã trong không vui, phải không?"
"Đó đều là cư dân mạnh nói bừa," Kỳ Đồ lộ ra biểu tình tiếc hận: "Nguyên nhân thật sự là do công ty sắp xếp, hoành đao đoạt ái, hiện tại có cơ hội lại lần nữa hợp tác, tôi vô cùng vui vẻ."
Khúc Kinh Sơn: "..."
Nói được cùng thật sự chân thành.
"Cho nên, là muốn đem cậu ta cũng gia nhập danh sách tuyển chọn sao?" Lucia nghiêng người cầm lấy mấy phần tư liệu đã chuẩn bị tốt, đây đều là mấy người trước kia Kỳ Đồ đề cử cho cô, cô in ra tới, chuẩn bị hôm nay cùng anh cùng nhau thận trọng tuyển chọn.
Cô đem tư liệu phóng tới trên bàn, Kỳ Đồ tiếp nhận, cũng không thèm nhìn tới, trực tiếp từ trong túi lấy ra máy nghiền giấy đã chuẩn bị trước đó, đem mấy tờ giấy kia ném vào tiêu hủy.
Khúc Kinh Sơn ngơ ngác mà nhìn, thế mới biết máy nghiền giấy dùng để làm gì.
Tuyệt.
Lucia lộ ra một nụ cười bất đắc dĩ: "Thân ái, lúc trước anh nói muốn lui vòng, cho nên tôi là muốn anh dùng thân phận người ngoài vòng, công bằng công chính giúp tôi tuyển người."
"Thân ái," Kỳ Đồ lại lần nữa nhìn mặt Khúc Kinh Sơn: "Đối với gương mặt này, tôi thật sự không có biện pháp công bằng công chính, tâm tôi đã thiên vị đến Thái Bình Dương rồi."
Tuy rằng là vì công tác, nhưng khi Khúc Kinh Sơn nghe được mấy câu nói đó thể xác và tinh thần đều sung sướng.
Cứ việc hắn còn không biết cô gái này có thân phận gì, nhưng nhìn dáng vẻ hẳn là một đại nhân vật khó lường.
Hơn nữa hắn tin tưởng Kỳ Đồ an bài.
Vì thế hắn bảo trì trầm mặc, dựa theo Kỳ Đồ lúc trước công đạo, tư thái ngồi thả lỏng, tận lực bày ra khí thế "Tự tin".
"Thẳng thắn mà nói, cá nhân tôi vô cùng thưởng thức vị này tiểu soái ca.
Chỉ là.." lông mày đẹp của Lucia hơi hơi nhăn lại: "Dù sao cũng là lần đầu tiên mở rộng lĩnh vực mỹ trang, công ty vẫn là hy vọng mời được nghệ sĩ có địa vị nhất định tới đại ngôn.
Cho nên tôi mới có thể chạy thật xa lại đây tự mình tuyển chọn."
Đây rõ ràng là ghét bỏ Khúc Kinh Sơn không đủ hot.
"Giúp cậu ta hồng là một việc rất khó sao?" Kỳ Đồ cười một chút: "Tôi cho rằng thông qua Mục Hoành Lượng, Vưu Thi Vân cùng Kỷ Tư Niên bạo hồng đã có thể chứng minh năng lực của tôi, xem ra còn chưa đủ."
Lucia nở nụ cười: "Tôi đương nhiên không dám nghi ngờ năng lực của anh, tôi tin tưởng dưới sự trợ giúp của anh, tiểu soái ca nhất định sẽ nổi tiếng.
Nhưng hiện tại dư luận về cậu ta không quá tốt, cho nên --"
"Cho nên!" Kỳ Đồ bưng lên cà phê, thong thả ung dung mà uống một ngụm, "Cậu ta là lựa chọn tốt nhất của cô."
Anh nghiêm mặt nói: "Làm mọi người đối với nhã hiệu Lạc Hà thay đổi suy nghĩ thành kiến, cho tới nay việc này còn đang ở thực hiện.
Nghệ sĩ nhà chúng tôi bản thân sạch sẽ, một thân chính khí, người ngoại giới đó đều là thành kiến cùng ác ý bôi đen.
Kế tiếp công ty chúng tôi sẽ toàn lực nâng cậu ta.
Làm dư luận nghịch chuyển về một người thật sự là một việc quá đơn giản, tôi có kinh nghiệm, cô không cần lo lắng.
Bên cô vừa vặn có thể lợi dụng trường hợp của cậu ta tới quán triệt suy nghĩ của các cô."
"Vốn dĩ, tôi không nên tin vào dăm ba câu của anh." Lucia đưa tay nâng mặt, rất là buồn rầu: "Tôi hẳn là bình tĩnh, chuyên nghiệp, khách quan.
Tôi hẳn là suy xét rất nhiều rất nhiều vấn đề.
Nhưng là..
Giống như anh đối với cậu ta không có cách nào đánh giá khách quan, tôi đối với anh cũng không có cách nào đánh giá khách quan.
Tôi quá tín nhiệm thực lực của anh.."
Hai người bọn họ quen biết nhau 5 năm trước, tại tuần lễ thời trang Paris.
Lucia lúc ấy đi đôi giày cao gót 10cm, không cẩn thận té ngã một cái.
Kỳ Đồ vừa vặn thấy được, liền tiến lên giúp đỡ, anh đem áo khoác của chính mình cởi ra, ngăn trở giúp cô để váy không bị bẩn, còn chuyên nghiệp mười phần nhanh chóng bổ trang giúp cô.
Ánh mắt đầu tiên Lucia nhìn thấy anh, làm cô kinh ngạc, lập tức dò hỏi anh là nghệ sĩ công ty nào, tưởng đề cử cho anh đại ngôn nhãn hiệu thời trang của bọn họ.
Kết quả Kỳ Đồ nói chính mình chỉ người đại diện, hơn nữa không tính toán xuất đạo làm nghệ sĩ.
Tuy rằng không có thể thành công hợp tác, nhưng hai người vẫn luôn bảo trì liên hệ, mấy năm nay vẫn luôn giúp đỡ đối phương trong sự nghiệp, chứng kiến đối phương trưởng thành, bồi dưỡng ra tình bạn thâm hậu.
Kỳ Đồ bật cười: "Cảm ơn cô, thuận tiện, tôi cũng xác thật gánh nổi phân tín nhiệm này."
"Bất quá," Lucia nhìn về phía Khúc Kinh Sơn, "Tiểu soái ca thoạt nhìn tựa hồ quá mức kiệt ngạo, tôi lo lắng.."
"Cô nhiều lo lắng," Khúc Kinh Sơn thoáng nghiêng đầu, "Tôi ở dưới sự giám sát của Kỳ tổng giám có thể làm ra việc gì chứ."
"Không sai," Kỳ Đồ giơ tay nhẹ nhàng sờ sờ tóc của hắn, "Tiểu cẩu cậu có thể có cái gì ý xấu đâu?"
Anh dừng một chút, lại nói: "Nếu cô vẫn là có băn khoăn, nếu cậu ta làm ra việc gì tổn hại đến hình tượng cùng ích lợi nhãn hiệu thì tiền vi phạm hợp đồng liền tăng gấp đôi, như thế nào?"
Lucia chớp chớp mắt: "Như vậy..
Cũng không cần thiết."
"Không quan hệ, tôi có cái tự tin này, cũng dám bảo đảm cậu ta sẽ không sảy ra vấn đề," Kỳ Đồ lộ ra nụ cười tự tin: "Hơn nữa, tôi biết cô áp lực cũng rất lớn, làm bạn bè, cô tín nhiệm tôi, tôi cũng không thể làm cô khó xử."
40 phút sau, ba người trò chuyện với nhau thật vui, Lucia mang hai người đi thang máy xuống tầng 10.
Chờ ra thang máy, vừa vặn gặp Hầu Nam cùng Kha Quần ở bên ngoài.
Kha Quần nắm tay Vương phó tổng lôi kéo, từng tiếng nói: "Đa tạ, đa tạ, dừng bước, dừng bước", cười đến mức sắp không nhìn thấy mặt rời đâu nữa.
Lúc này điện thoại Vương phó tổng đột nhiên vang lên, ông ta lập tức đi đến một bên nghe điện thoại.
Hầu Nam thấy được Khúc Kinh Sơn, vì thế tiến lên ngăn lại hắn, lộ ra nụ cười đắc ý: "Tôi đã lấy được đại ngôn, khiến cậu chạy một chuyến không công rồi, thật đúng là --"
Gã nói còn chưa dứt lời, Vương phó tổng lại đột nhiên treo điện thoại, bước nhanh đi đến trước mặt cô gái tóc vàng mắt xanh bên cạnh bọn họ.
"Lucia tiểu thư," Ông ta cúi đầu khom lưng, cười hỏi: "Ngài đã ăn cơm trưa chưa?"
"Tôi cùng hai người bạn ở nhà ăn trên lầu đã ăn qua." Lucia nói: "Tôi đã chọn được người thích hợp, tư liệu của những người khác liền không cần đưa cho tôi nữa."
Rồi sau đó, cô quay đầu nhìn về phía Khúc Kinh Sơn, một tay chỉ hướng phòng triển lãm bên cạnh: "Mời đi bên này, để tôi giới thiệu một chút về sản phẩm hiện có của chúng tôi."
Khúc Kinh Sơn cùng Kỳ Đồ lập tức đuổi kịp.
Kha Quần trở tay không kịp, cuống quít bắt lấy Vương phó tổng thấp giọng hỏi: "Vị này chính là?"
"Người phụ trách khu vực Châu Á- Thái Bình Dương, Lucia tiểu thư," Vương phó tổng gỡ tay hắn ta ra, chỉnh lại vạt áo tây trang trên người, ném xuống hai người, vội vàng đuổi theo: "Lucia tiểu thư, để tôi tới giới thiệu cho bọn họ đi!"
Kha Quần lúc này mới minh bạch, Kỳ Đồ nói bạn bè, hóa ra là vị này nhân vật!
"Thao!" Hắn ta chửi nhỏ một tiếng.
"Tình huống như thế nào?" Hầu Nam càng là hoảng loạn, "Đại ngôn đã tới tay sao lại không còn? Bọn họ chọn Khúc Kinh Sơn?"
"Hư!" Kha Quần lôi kéo gã đi về phía cửa thang máy: "Trở về tôi liền tìm giúp cậu mấy cái đại sứ đi."
Hầu Nam đương trường tức giận: "Ai hiếm lạ cái gì đại sứ a!"
Kha Quần nhanh tay che lại miệng gã, hung tợn trừng mắt nhìn gã liếc mắt một cái: "Câm miệng!"
Hầu Nam sắp tức giận đến nổ tung! Bị Khúc Kinh Sơn giành mất cơ hội xuất đạo còn chưa tính, hiện tại còn bị một người bị toàn mạng bôi đen như vậy cướp đi đại ngôn?
Gã thật sự tức giận không nhịn được, lập tức đẩy Kha Quần ra, đuổi đến phòng triển lãm.
"Lucia tiểu thư! Lucia tiểu thư!" Gã vọt tới trước người Lucia, chỉ vào Khúc Kinh Sơn, kích động mà kêu: "Người này việc xấu một đống, cô không thể ký với cậu ta! Cậu ta sẽ tổn hại hình tượng nhãn hiệu của công ty các cô!"
Lucia ý cười biến mất, ánh mắt sắc bén: "Who are you?"
"Bảo an!" Vương phó tổng vội vàng ngăn trở Hầu Nam, "Mau đem hắn kéo đi ra ngoài!"
Buổi chiều, 5 giờ hơn, Kỳ Đồ mang theo Khúc Kinh Sơn rời đi cao ốc Thiên Mậu.
Khúc Kinh Sơn hỏi: "Kế tiếp đi nơi nào?"
Kỳ Đồ nói: "Đi nhà cậu đi."
"Cái này.." Khúc Kinh Sơn đột nhiên có điểm ngượng ngùng, "Có thể chạm mấy ngày sao? Trong nhà vẫn chưa kịp dọn dẹp.."
Kỳ Đồ nói: "Chính là chưa kịp dọn dẹp."
Đây là thói quen của anh, khi ký bất kỳ nghệ sĩ mới nào anh cũng sẽ trong nhà đối phương ngồi ngồi, xem tình trạngl sinh hoạt, hoặc là thói quen sinh hoạt của người đó.
Khúc Kinh Sơn không thể từ chối, đành phải báo địa chỉ: "Vẫn là địa phương trước kia."
Là ký túc xá cho người mới của công ty, cách Hoàng Đồ office building nửa giờ đi xe, Kỷ Tư Niên trước kia cũng ở nơi đó, nhưng anh ta thực mau dọn đi rồi, còn Khúc Kinh Sơn vẫn lưu lại nơi đó.
Trên đường đi Kỳ Đồ gọi cho trợ lý Lệ Chi, dặn cô ấy đem nước hoa trong ngăn kéo của anh lấy ra, đóng gói cẩn thạn gửi cho Lucia, cũng giúp anh viết tốt tấm card.
Khúc Kinh Sơn biết khẳng định là nước hoa có hương chanh nhàn nhạt anh xịt cho hăn hôm nay, cái gì dư ôn 13°, một cái đại nhãn hiệu khác, hình như là còn chưa có chính thức mở bán, Kỳ Đồ phỏng chừng là thông qua nhân mạch của chính mình mua được đến, hơn nữa hôm nay biết được Lucia thích mùi vị này.
Hắn hỏi: "Anh tạo sao không trực tiếp đưa qua cho cô ấy?"
Kỳ Đồ nói: "Vậy chẳng phải thành hối lộ sao? Đây không phải phương án tốt.
Tôi chỉ nghĩ dựa xoát mặt lấy được."
Anh nói xoát mặt là chỉ hai khuôn mặt, anh và Khúc Kinh Sơn.
Sự thật chứng minh, dựa xoát mặt là đủ rồi.
Nhà của Khúc Kinh Sơn là hai phòng một sảnh, không quá rộng rãi, trong phòng khách lung tung rối loạn..
rất nhiều đĩa nhạc để chồng chất, băng ghi hình, sách, còn có chai nước có ga cùng thiết bị tập thể hình.
Hắn dùng tốc độ nhanh nhất thu thập, sau đó gọi điện đặt mua một chút nguyên liệu nấu ăn, bắt đầu chuẩn bị cơm chiều.
Kỳ Đồ đi lại khắp nơi trong phòng hắn, phát hiện phòng đúng là có chút bừa bộn, nhưng cũng không bẩn, hơn nữa phòng cùng thùng rác đều không có tàn thuốc, không có bình rượu.
Còn tốt đi.
Khúc Kinh Sơn không dám để anh bị đói, nhanh chóng nấu hai chén mì trứng cà chua.
"Tạm chấp nhận một chút.." Hắn có chút co quắp.
"Không cần khẩn trương," Kỳ Đồ nếm một ngụm, mắt sáng rực lên: "Hương vị khá tốt, trình đôn này có thể lên nấu ăn tổng nghệ."
Khúc Kinh Sơn nhẹ nhàng thở ra.
Sau khi ăn xong hai người ngồi ở trên sô pha nói chuyện phiếm, Khúc Kinh Sơn biết, trọng điểm tới.
Kỳ Đồ dù bận vẫn ung dung mà nhìn hắn: "Trước nói nói mục tiêu đi."
"Vâng" Khúc Kinh Sơn đón nhận ánh mắt của anh, cánh tay đáp ở sau lưng sô pha, làm ra tư thái nhẹ nhàng, nghiêm túc mà nói ra kịch bản chính mình đã chuẩn bị hồi lâu: "Tôi muốn lấy ảnh đế, lại tại chỗ xuất quỹ, sau đó mặ kệ thiên hạ đại loạn."
"Good, rất có ý tưởng." Kỳ Đồ thập phần trấn định: "Trước cầm ảnh đế rồi nói sau."
Anh mở ra laptop của mình: "Có tiểu hào Weibo sao? Tài khoản, mật mã."
"Anh sẽ không muốn nhìn," Khúc Kinh Sơn chớp chớp mắt, "Tôi thề, tiểu hào tuyệt đối sẽ không bị người tìm ra tới, Hoặc là, tôi sau này đem toàn bộ cài đặt thành chỉ mình tôi thấy được."
Kỳ Đồ nói: "Xóa đi."
"Không." Khúc Kinh Sơn lắc đầu, "Đó là tôi..
tiểu hào của Tôi.
Anh không thể như vậy."
Kỳ Đồ đem máy tính đưa cho hắn, dùng ngữ khí không thể từ chối nói: "Xóa đi."
Khúc Kinh Sơn trầm mặc một phút, đành phải nhận mệnh mà đưa vào mật mã tài khoản, ấm ức nói: "Anh như vậy..
Quá tàn nhẫn."
Kỳ Đồ giám sát hắn thao tác: "So với sau này tiểu hào bị tìm ra rồi bị toàn mạng diss còn muốn tàn nhẫn hơn sao?"
Khúc Kinh Sơn không thể nói câu gì.
Xóa bỏ yêu cầu mất 14 ngày, chờ sau khi Khúc Kinh Sơn thao tác xong.
Kỳ Đồ lại muốn hắn đại hào mật mã tài khoản, đơn giản nhìn nhìn.
Sau đó khép lại máy tính, nói với hắn: "Tôi lại cường điệu một chút yêu cầu chính mình, có 5 yêu cầu: Thứ nhất, không được yêu đương.
Thứ hai, có bất luận sự tình gì nhất định phải kịp thời liên hệ tôi.
Kịp thời ý tứ chính là, không cần lo lắng có hay không sẽ quấy rầy tôi, không cần sợ hãi ảnh hưởng tôi nghỉ ngơi.
Tôi không hy vọng ngủ một giấc dậy nhìn đến cậu treo ở trên hot search, bị hắc đến ngoại thảm, mà tôi lại cái gì cũng không biết.
Thứ ba, không cần nói lung tung.
Weibo của cậu có thể chính mình chơi, nhưng liên quan đến đề tài mẫn cảm nhất định phải cẩn thận, ngàn vạn không cần nói bậy.
Thứ tư, bất luận cái gì thời điểm đều phải bảo vệ tốt mặt của cậu.
Thứ năm, không thể cùng tôi yêu đương."
"Như thế nào so với phía trước nhiều một yêu cầu.." Khúc Kinh Sơn nói thầm một câu, thấy đối phương sắc mặt không tốt, lập tức gật đầu: "Nhớ kỹ."
Kỳ Đồ khép lại máy tính: "Kế tiếp phải thành lập đoàn đội của cậu, cậu có hay không muốn chọn người nào?"
"Có," Khúc Kinh Sơn nói, "Trợ lý lúc trước của tôi, Mâu Tư Tư."
Mâu Tư Tư là một phú nhị đại, trong nhà có mỏ quặng, bởi vì truy tinh mới đến Hoàng Đồ làm việc, cô ngay từ đầu là anti-fan của Khúc Kinh Sơn, sau lại thấy công ty không quan tâm tới hắn, liền đối hắn thương hại.
Trước đó không lâu bởi vì bên Chu Tuấn nhân thủ không đủ, một hai bắt cô làm trợ lý của một nghệ sĩ khác, cô không chịu liền bị khai trừ.
Kỳ Đồ nói: "Nếu đáng tìn thì gọi điện thoại cho cô ấy đi."
Khúc Kinh Sơn quay số Mâu Tư Tư, thực mau kết nối, hắn cười nói: "Tư Tư, tôi gia hạn hợp đồng, về sau Kỳ tổng giám mang tôi.
Cô nếu như là nguyện ý, trở về đi làm đi."
Mâu Tư Tư bên kia tiếng gió rất lớn, cô gân cổ lên kêu: "Cái gì? Là không gì không làm được người đại diện Kỳ Đồ sao? Trời ơi! Tôi đang cùng hoàng thất Monaco ăn cơm! Tính toán thuyết phục bọn họ nghĩ cách thu mua Hoàng Đồ, đá rớt Chu Tuấn, toàn lực phủng anh!"
"Cái gì? Hoàng thất Monaco?" Khúc Kinh Sơn mày nhăn lại, "Cô uống say?, Có người quen bên cạnh sao? Tôi đi đón cô."
Mâu Tư Tư kêu: "Tôi không uống say!"
Kỳ Đồ ấn loa: "Mở video.
Chúng tôi muốn xác nhận an toàn của cô."
Mâu Tư Tư bên kia tiếp video, hai người nhìn thấy, cô mặc một bộ váy dài màu trắng, trang điểm xinh đẹp như công chúa, giống như thật sự đang cùng hoàng thất ăn cơm..
Nhìn thấy Kỳ Đồ, Mâu Tư Tư hưng phấn kêu to: "Tôi ngày mai liền trở về!"
Mười phút sau, Kỳ Đồ cầm lấy máy tính, rời khỏi nhà Khúc Kinh Sơn.
Khúc Kinh Sơn đưa hắn tới cửa.
Trước khi đi, Kỳ Đồ ôm hắn một chút, vỗ vỗ sau lưng hắn, nhẹ nhàng nói: "Tôi sẽ cố hết sức bảo hộ cậu, giúp cậu thực hiện mục tiêu.
Cố lên."
Sau đó anh xoay người rời đi.
Khúc Kinh Sơn nhìn anh xuống lầu, nhịn không được nói: "Anh không nên ôm tôi."
Kỳ Đồ đứng dưới ánh đèn màu vàng ấm áp quay đầu lại xem hắn, cười nhẹ với hắn.
Nụ cười này bằng phẳng.
Hết chương 3..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook