Nha Đầu Và Đốc Xưởng Của Nàng
-
Chương 28:
Thanh Nhụy ngồi ở mép giường, bối rối.
Nên hận hắn không? Giết Tĩnh tần, nàng có nên nên hận hắn không? Nên đi. Nàng từng đi tìm hắn, cầu xin hắn giúp đỡ cứu Tĩnh tần. Hắn biết rõ Tĩnh tần quan trọng với Vương Du cỡ nào và bản thân mình ra sao.
Nhưng sau khi nghĩ lại, nàng đối với hắn dường như không quan trọng đến mức đó, hắn dựa vào cái gì mà phải quan tâm đến suy nghĩ của mình? Hình như hắn chưa bao giờ nói hắn thích mình cả chỉ có bản thân mình vẫn luôn âm thầm thích hắn mà thôi. Ngẫm lại, đều cảm thấy mình không có tư cách gì để tức giận cả.
Ngay cả mối quan hệ đối thực này có vẻ cũng chỉ là hành động bất đắc dĩ.
Đúng vậy, bản thân mình ngay cả tư cách để tức giận cũng không có. Nực cười tới mức nào?
Hai mắt đẫm lệ, nàng phẫn hận siết chặt vạt áo trên đùi mình.
Từ khăn trùm đầu nhìn xuống, những uyên ương hý thủy trên làn váy bị vò đến mức mất đi hình dáng ban đầu, xộc xệch. Những giọt nước mắt không nhịn được rơi xuống, thật bẩn thỉu. Thanh Nhụy cảm thấy bản thân mình trong mắt Ngô Thận hẳn chính là loại cảm giác này.
Một cảm giác bất lực mạnh mẽ quét qua tứ chi. Thậm chí chỉ muốn duỗi thẳng lưng nàng cũng phải dùng hết sức lực.
Ngô Thận đi vào đúng lúc này.
Thanh Nhụy nghe được tiếng đóng cửa. Vội vàng quay lưng đi lau nước mắt.
Động tác lớn như vậy sao có thể qua được mắt của Ngô Thận..
Bước chân Ngô Thận chợt khựng lại. Tại sao? Trở thành nương tử của hắn sẽ khiến nàng cảm thấy nhục nhã như vậy sao?
Cũng đúng. Dù sao bản thân mình cũng chỉ là một hoạn quan, trở thành phu thê, như vậy đồng nghĩa với việc mất đi quyền lợi của nữ nhân, mất đi quyền sinh dục. Việc này đối với một nữ tử bình thường mà nói đúng là một việc không công bằng.
Ngô Thận thở dài, im lặng ngồi ở bên cạnh nàng.
Thanh Nhụy theo bản năng dịch về hướng bên canh, duy trì khoảng cách an toàn với hắn.
Nhìn thấy nàng như vậy, tròng lòng Ngô Thận chợt thắt lại.
Một lúc lâu sau, nến đỏ đung đưa trên bàn, ánh lửa du dương soi bóng dáng yểu điệu của vũ nữ trên bình phong.
“Có muốn uống rượu hợp cẩn không?” Ngô Thận nhàn nhạt nói.
Thanh Nhụy siết chặt nắm tay hơi run lên.
“Tiểu Lại Tử nói, thứ này đại biểu cho phu thê hai người hợp hai làm một ngụ ý may mắn.” Những việc nên tiếp tục vẫn phải tiếp tục xảy ra, mặc kệ nàng không tình nguyện cỡ nào. Hoàng Hậu bên kia cũng sẽ không dễ dàng đồng ý cho bọn họ giải tán. Bằng không sẽ vô cùng bất lợi đối với bọn họ. Cùng lắm thì đợi sau này mọi chuyện lắng xuống, sẽ thả tự do cho cho nàng.
“Hợp hai làm một? Công công, ngươi không cảm thấy rất buồn cười sao?” Nói xong, nàng sửng sốt, nàng đang nói cái gì? Khi tâm tình buồn bực, nàng đều nói chuyện không mang đầu óc.
Thật lâu sau, nàng nghe thấy hắn cười khẽ một tiếng. Chậm rãi xốc khăn voan của nàng lên.
Ánh nến lay lắt đập vào từng gợn sóng trong đôi mắt vừa mới khóc của Thanh Nhụy. Nàng cúi đầu, thân thể căng chặt.
Thì ra nàng có một nốt ruồi dưới mắt phải. Đây cũng là lần đầu tiên hắn nhìn gần nàng như vậy.
Ngô Thận quay đầu nói: “Ngủ đi.”
Hắn muốn chờ Thanh Nhụy ngủ trước rồi mới ngủ.
Hiện tại bên cạnh đột nhiên có thêm một người, dù sao cũng không ngủ được. Tiểu Lại Tử chuẩn bị rượu hợp cẩn, xem như làm canh an thần trước khi ngủ cho hắn vậy.
Hắn đứng dậy, ngồi vào bàn, tự mình rót một ly rượu, một hơi uống cạn sạch.
Nếu không đi trên con đường này. Bản thân mình có thể vui vẻ hơn nhiều hay không? Không cần phải giết nhiều người như vậy. Nhiều người đó vốn dĩ không cần phải chết?
Vinh Thân Vương dường như cũng không dịu dàng lương thiện như vẻ bề ngoài.
Thanh Nhụy nhìn hắn uống rượu hầu kết lăn lộn, bởi vì ánh sáng con có một cái bóng chồng lên.
“Không ngủ sao?” Ngô Thận cảm nhận được ánh mắt của nàng, quay đầu hỏi.
Thanh Nhụy hoàn hồn. Nàng nuốt nước miếng, thở ra một ngụm khí: “Công công, ta có thể hỏi ngươi một vấn đề không?”
Ly rượu trong tay Ngô Thận sắp đưa đến bên môi.
Dừng lại một chút giữa không trung.
Hắn đang nghĩ, khả năng nàng muốn hỏi chuyện gì.
Ly rượu đưa đến bên môi, hương vị cay nồng tràn ngập khoang miệng, cuộn trào cổ họng: "Không nên biết thì vĩnh viễn đừng bao giờ hỏi. Nếu người khác muốn cho ngươi biết, tự nhiên sẽ nói cho ngươi."
Thanh Nhụy tức giận nói: “Công công, chuyện gì là nên biết? Chuyện gì là không nên biết?
Thanh Nhụy ngu dốt, thỉnh công công chỉ giáo!”
Ngô Thận không nói.
Nên hận hắn không? Giết Tĩnh tần, nàng có nên nên hận hắn không? Nên đi. Nàng từng đi tìm hắn, cầu xin hắn giúp đỡ cứu Tĩnh tần. Hắn biết rõ Tĩnh tần quan trọng với Vương Du cỡ nào và bản thân mình ra sao.
Nhưng sau khi nghĩ lại, nàng đối với hắn dường như không quan trọng đến mức đó, hắn dựa vào cái gì mà phải quan tâm đến suy nghĩ của mình? Hình như hắn chưa bao giờ nói hắn thích mình cả chỉ có bản thân mình vẫn luôn âm thầm thích hắn mà thôi. Ngẫm lại, đều cảm thấy mình không có tư cách gì để tức giận cả.
Ngay cả mối quan hệ đối thực này có vẻ cũng chỉ là hành động bất đắc dĩ.
Đúng vậy, bản thân mình ngay cả tư cách để tức giận cũng không có. Nực cười tới mức nào?
Hai mắt đẫm lệ, nàng phẫn hận siết chặt vạt áo trên đùi mình.
Từ khăn trùm đầu nhìn xuống, những uyên ương hý thủy trên làn váy bị vò đến mức mất đi hình dáng ban đầu, xộc xệch. Những giọt nước mắt không nhịn được rơi xuống, thật bẩn thỉu. Thanh Nhụy cảm thấy bản thân mình trong mắt Ngô Thận hẳn chính là loại cảm giác này.
Một cảm giác bất lực mạnh mẽ quét qua tứ chi. Thậm chí chỉ muốn duỗi thẳng lưng nàng cũng phải dùng hết sức lực.
Ngô Thận đi vào đúng lúc này.
Thanh Nhụy nghe được tiếng đóng cửa. Vội vàng quay lưng đi lau nước mắt.
Động tác lớn như vậy sao có thể qua được mắt của Ngô Thận..
Bước chân Ngô Thận chợt khựng lại. Tại sao? Trở thành nương tử của hắn sẽ khiến nàng cảm thấy nhục nhã như vậy sao?
Cũng đúng. Dù sao bản thân mình cũng chỉ là một hoạn quan, trở thành phu thê, như vậy đồng nghĩa với việc mất đi quyền lợi của nữ nhân, mất đi quyền sinh dục. Việc này đối với một nữ tử bình thường mà nói đúng là một việc không công bằng.
Ngô Thận thở dài, im lặng ngồi ở bên cạnh nàng.
Thanh Nhụy theo bản năng dịch về hướng bên canh, duy trì khoảng cách an toàn với hắn.
Nhìn thấy nàng như vậy, tròng lòng Ngô Thận chợt thắt lại.
Một lúc lâu sau, nến đỏ đung đưa trên bàn, ánh lửa du dương soi bóng dáng yểu điệu của vũ nữ trên bình phong.
“Có muốn uống rượu hợp cẩn không?” Ngô Thận nhàn nhạt nói.
Thanh Nhụy siết chặt nắm tay hơi run lên.
“Tiểu Lại Tử nói, thứ này đại biểu cho phu thê hai người hợp hai làm một ngụ ý may mắn.” Những việc nên tiếp tục vẫn phải tiếp tục xảy ra, mặc kệ nàng không tình nguyện cỡ nào. Hoàng Hậu bên kia cũng sẽ không dễ dàng đồng ý cho bọn họ giải tán. Bằng không sẽ vô cùng bất lợi đối với bọn họ. Cùng lắm thì đợi sau này mọi chuyện lắng xuống, sẽ thả tự do cho cho nàng.
“Hợp hai làm một? Công công, ngươi không cảm thấy rất buồn cười sao?” Nói xong, nàng sửng sốt, nàng đang nói cái gì? Khi tâm tình buồn bực, nàng đều nói chuyện không mang đầu óc.
Thật lâu sau, nàng nghe thấy hắn cười khẽ một tiếng. Chậm rãi xốc khăn voan của nàng lên.
Ánh nến lay lắt đập vào từng gợn sóng trong đôi mắt vừa mới khóc của Thanh Nhụy. Nàng cúi đầu, thân thể căng chặt.
Thì ra nàng có một nốt ruồi dưới mắt phải. Đây cũng là lần đầu tiên hắn nhìn gần nàng như vậy.
Ngô Thận quay đầu nói: “Ngủ đi.”
Hắn muốn chờ Thanh Nhụy ngủ trước rồi mới ngủ.
Hiện tại bên cạnh đột nhiên có thêm một người, dù sao cũng không ngủ được. Tiểu Lại Tử chuẩn bị rượu hợp cẩn, xem như làm canh an thần trước khi ngủ cho hắn vậy.
Hắn đứng dậy, ngồi vào bàn, tự mình rót một ly rượu, một hơi uống cạn sạch.
Nếu không đi trên con đường này. Bản thân mình có thể vui vẻ hơn nhiều hay không? Không cần phải giết nhiều người như vậy. Nhiều người đó vốn dĩ không cần phải chết?
Vinh Thân Vương dường như cũng không dịu dàng lương thiện như vẻ bề ngoài.
Thanh Nhụy nhìn hắn uống rượu hầu kết lăn lộn, bởi vì ánh sáng con có một cái bóng chồng lên.
“Không ngủ sao?” Ngô Thận cảm nhận được ánh mắt của nàng, quay đầu hỏi.
Thanh Nhụy hoàn hồn. Nàng nuốt nước miếng, thở ra một ngụm khí: “Công công, ta có thể hỏi ngươi một vấn đề không?”
Ly rượu trong tay Ngô Thận sắp đưa đến bên môi.
Dừng lại một chút giữa không trung.
Hắn đang nghĩ, khả năng nàng muốn hỏi chuyện gì.
Ly rượu đưa đến bên môi, hương vị cay nồng tràn ngập khoang miệng, cuộn trào cổ họng: "Không nên biết thì vĩnh viễn đừng bao giờ hỏi. Nếu người khác muốn cho ngươi biết, tự nhiên sẽ nói cho ngươi."
Thanh Nhụy tức giận nói: “Công công, chuyện gì là nên biết? Chuyện gì là không nên biết?
Thanh Nhụy ngu dốt, thỉnh công công chỉ giáo!”
Ngô Thận không nói.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook