Thanh Nhụy ý thức được Uyển phi muốn nói với nàng, Ngô Thận thích nàng ta, mà nàng ta dường như cũng có một chút rung động. Việc này đối với người sắp trở thành thê tử của Ngô Thận là Thanh Nhụy mà nói là nhục nhã cỡ nào! Nàng vội nói: “Uyển phi nương nương, thân là phi tần hẳn nên một lòng một lòng hầu hạ Hoàng Thượng. Mong Uyển phi nương nương chớ quên bổn phận của mình.”

Nói xong nàng liền hối hận, mình chỉ là một cung nữ sao lại có thể chỉ trích chủ tử không phải. Chỉ là không có cách nào khác, hôm nay thật sự có quá nhiều chuyện xảy ra, nàng không có cách nào không chế được tâm tình của mình.

Uyển phi cũng không tức giận, Thanh Nhụy càng như vậy, nàng ta càng vui vẻ.

“Bổn cung vẫn luôn tuân thủ nghiêm ngặt bổn phận. Nhưng không chịu nổi Ngô công công suốt ngày hỏi han ân cần.

Nếu không, Thanh Nhụy ngươi giúp bổn cung khuyên nhủ Ngô công công, thỉnh hắn nhớ kỹ nhớ kỹ thân phận, chức trách bổn phận của mình?”

Thanh Nhụy nói: “Được, nếu Uyển phi nương nương đã ủy thác nô tỳ nhất định sẽ chuyển lời. Tuyệt đối không để cho Ngô công công dây dưa không rõ thêm nửa phần nào nữa với Uyển phi nương nương.” Một lúc lâu sau nàng lại tiếp tục hành lễ nói tiếp: “Uyển phi nương nương tin tưởng nô tỳ như thế, có thể nói những lời gièm pha đó cho nô tỳ nghe đúng là khiến nô tỳ thụ sủng nhược kinh.

Uyển phi nương nương ngài yên tâm, nô tỳ nhất định sẽ không để bất luận kể nào khác biết được chuyện này.

Nô tỳ cũng sẽ dùng hết toàn lực để Ngô công công toàn tâm toàn ý với nô tỳ. Rất nhanh sẽ quên đi ngài. Tựa như ······ Ngô công công chưa từng có suy nghĩ không an phận với Uyển phi nương nương!”

Chưa từng có suy nghĩ không an phận với nàng ta. Những lời khiến cho Uyển phi vô cùng đau đớn. Nàng ta đã sớm chán ghét đến cực điểm lão Hoàng Thượng suốt ngày dồn hết tâm ý luyện thuốc trường sinh. Nếu không phải vì củng cố địa vị, nàng ta thật sự không muốn cho lão nhân chết tiệt kia chạm vào một chút nào.

Bây giờ, bây giờ vất vả lắm mới tìm được một người hợp mắt, đồng thời lại nguyện ý quy thuận mình, sao nàng ta có thể dễ dàng buông bỏ được cơ chứ.

Không vội, không vội, có rất nhiều thời gian.

Thanh Nhụy chỉ là một nha đầu không quyền không thế, sao có thể tranh được với mình cơ chứ.



Nếu, bây giờ giết chết Thanh Nhụy, Ngô Thận sẽ nghĩ như thế nào, sẽ chán ghét nàng ta sao? Nàng ta không rõ. Nam tử kia ở trước mặt nàng ta luôn bày ra bộ dạng ngoan ngoãn nghe lời, nhưng thần sắc luôn bình tĩnh, rất hiếm khi nhìn thấy cảm xúc của hắn bị thay đổi. Tâm tư của hắn, thật sự quá khó đoán.

Như chính những lười nàng ta vừa thừa nhận, đêm khuya tịch mịch. Nàng ta cho rằng nếu một nữ nhân không chiếm được tình cảm của nam nhân mình thích, đời này dù có xinh đẹp đến đâu cũng không có gì đáng để vui vẻ cả.

Cái nàng ta muốn chưa bao giờ là thân thể của Ngô Thận mà chính là chân tình. Một người tri kỷ chân chính nguyện ý phụ tá nàng ta và Cẩn Nhi.

Cho nên, không thể mạo hiểm giết Thanh Nhụy, nàng ta muốn ly gián bọn họ, nàng ta phải chiếm được tâm của Ngô Thận.

Những lời của Thanh Nhụy rất thất lễ, liệu có tin mấy lời nàng ta vừa nsoi không? Tin, hơn nữa còn rất tức giận.

Đêm nay là đêm tân hôn của bọn họ, nhất định sẽ vô cùng náo nhiệt.

Uyển phi không nói thêm gì nữa, trực tiếp đưa người tới phòng Ngô Thận.

Vốn là một đêm vui vẻ, nhưng vì hai tin tức lớn, khiến cho Thanh Nhụy như ngồi trên đống lửa.

Ngô Thận giết người nàng muốn cứu nhất. Ngô Thận thích người khác.

Đủ loại dấu hiệu cho thấy, ở trong lòng Ngô Thận nàng không hề có chút địa vị nào cả, thành hôn với nàng chẳng qua cũng chỉ là do tình thế bắt buộc.

Nghĩ tới đó, nước mặt liền không nhịn được chảy xuống.

Phẫn hận, ủy khuất, còn có ghê tởm với chuyện Ngô Thận câu dẫn phi tử, ba loại cảm xúc nôn nóng khiến cho đầu nàng dau như muốn nứt ra.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương