Nha Đầu Và Đốc Xưởng Của Nàng
-
Chương 20:
Yến hội tiến hành được một nửa, rốt cuộc Thanh Nhụy cũng nhìn thấy Vinh Thân Vương trong truyền thuyết. Vinh Thân Vương so với Hoàng đế đã qua bốn mươi chỉ kém hơn vài tuổi, nhưng nhìn qua lại trẻ tuổi hơn Hoàng Thượng rất nhiều. Hơn nữa phong lưu phóng khoáng dáng vẻ công tử nhẹ nhàng, vô cùng thu hút.
Thanh Nhụy nghĩ nếu nàng là Tĩnh tần nàng cũng chọn Vinh Thân Vương.
Vinh Thân Vương tiến lên, hành lễ với Hoàng thượng: “Hoàng huynh, hôm nay thật sự vô cùng vui vẻ. Hoàng đệ ở đây muốn thổi một khúc tặng hoàng huynh.”
Người bên cạnh đều nói, tiếng tiêu của Vinh Thân Vương là đệ nhất ở kinh thành.
Chỉ là còn tuyệt vời hơn là năm đó khi Hoàng Hậu nương nương mới tiến cung cùng múa một điệu.
Hai người một tiêu một vũ, đó mới là cảnh đẹp thiên cổ khó thấy.
Uyển phi đi ra nói muốn mời Hoàng Hậu nương nương và Vinh Thân Vương cùng nhau tấu một khúc.
Thanh Nhụy có thể nhìn thấy gân xanh trên người Hoàng hậu không ngừng nổi lên, nhưng không thể không làm bộ tươi cười ôn nhu rộng lượng.
Bà ta nói mình thân là nhất quốc chi mẫu, hiện tại thật sự không thích hợp làm vậy.
Nhưng hoàng đế từ trước đến nay không câu nệ tiểu tiết. Hơn nữa ngày thường vẫn luôn bị Hoàng hậu áp chế. Hiện giờ, bây giờ nhìn thấy Hoàng hậu xấu hổ ông ta cũng vô cùng vui vẻ.
Hai người phối hợp thật sự là nhất tuyệt, tiếng tiêu tuyệt đẹp, dáng múa diễm lệ, phảng phất như toàn bộ hội trường cũng chỉ có hai người bọn họ.
Nhị hoàng tử và Tam hoàng tử vẫn luôn thảo luận, bọn họ thoạt nhìn thật giống một đôi tình nhân. Chọc cho Tứ hoàng tử và Ngũ hoàng tử trợn mắt tức giận.
Mối quan hệ giữa tiểu hài tử cũng vì vậy mà khó chịu với nhau, chỉ mới có bao nhiêu tuổi cơ chứ. Con cháu trong hoàng thất, thật đúng là đều không bình thường.
Mà Vương Du bởi vì mẫu thân thất thế chịu cảnh cấm túc, căn bản không ai để ý đến hắn, hoàn toàn xem hắn là không khí.
Yến hội kết thúc, Thanh Nhụy kêu Lục hoàng tử tự mình trở về.
Bản thân mình trộm đi theo sau lưng Vinh Thân Vương.
Đi đến bên hồ, Vinh Thân Vương dừng bước chân nói: “Ra đi.”
Trong lòng Thanh Nhụy biết đang nói đến mình. Nàng liền từ sau thân cây đi ra, hiện thân, hành lễ nói: “Nô tỳ Thanh Nhụy, tham kiến Vinh Thân Vương.”
Vinh Thân Vương đánh giá từ trên xuống dưới, chỉ là một cung nữ. Theo dõi thân vương, thật đúng là chút can đảm.
Hắn thẳng vào chủ đề: “Lén lút, đi theo bổn vương rốt cuộc vì chuyện gì?”
Hôm nay, hắn hơi say. Tửu lượng của hắn vốn rất tốt, chỉ tiếc rượu không say nhưng người tự say.
Thanh Nhụy quỳ xuống tới, khẩn cầu nói: “Vương gia! Tĩnh tần nương nương, bởi vì ngài mà bị cấm túc. Thỉnh ngài cứu Tĩnh tần nương nương!”
Vinh Thân Vương hơi ngẩn ra, sau đó mím môi nói: “Bởi vì bổn vương?” Hắn nhìn cây sáo trong tay mình, ngón tay chuyển động, vân gỗ sơn mài dưới ánh trăng phản chiếu ánh sáng mờ ảo. Đáng tiếc nơi vốn dĩ có màu nâu sẫm lại tối đến mức người ta không thể nhìn rõ, dưới lớp sơn đến tột cùng đang ẩn chứa thứ gì: "Không phải vì bổn vương, bổn vương không bao giờ nhúng tay vào chuyện hậu cung."
Vinh Thân Vương quay đầu, muốn đi.
Thanh Nhụy vội la lên: “Vương gia không muốn hỏi đến, hay là sợ hỏi đến, thất vọng buồn lòng! Thương tâm!”
Vinh Thân Vương quay đầu, kinh ngạc nhìn Thanh Nhụy.
Thanh Nhụy biết hiện giờ không đâm thủng tầng cửa sổ này sẽ không thể khiến người đang giả bộ ngủ này tỉnh lại được.
Nàng nuốt nước miếng nói: “Vương gia! Có tình với ngài không phải Tĩnh tần mà là Hoàng Hậu.”
Vương Thân Vương che ánh sáng, ẩn giấu ở trong bóng tối, khiến cho người khác không nhìn rõ vẻ mặt của hắn. Thanh Nhụy không dám chắc chắn. Nhưng nàng không quản được nhiều như vậy, vì Vương Du, nàng đánh cược một lần.
Nàng tiếp tục nói: “Vương gia, lời đồn Hoàng Hậu nương nương cùng thái giám có tư tình bị truyền ra ngoài! Hoàng Hậu nương nương lại vì muốn chứng minh bản thân mình trong sạch, đối phó với Tĩnh tần liền lan truyền tin đồn ngài và Tĩnh tần tư thông với nhau
Hoàng Hậu nương nương làm như vậy, chính là sợ về sau chuyện của các ngươi nếu lan truyền ra ngoài sẽ liên lụy đến mình.
Cho nên, nàng mới tiên hạ thủ vi cường!”
Mũi Vinh Thân Vương hơi chua: “Tất cả đều chỉ là suy đoán của ngươi, ngươi có chứng cứ không? Đừng có ở chỗ này bôi nhọ bổn vương.”
“Nô tỳ đúng là không có chứng cứ, chỉ là vừa rồi Vương gia thổi tiêu, Hoàng Hậu khởi vũ, khi các ngươi nhìn đối phương, trong mắt liền lộ ra tình ý không phải là giả! Người sáng suốt đều có thể nhìn ra.
Chân tình không lừa được người, Vương gia.”
Vinh Thân Vương đột nhiên vọt tới trước mặt Thanh Nhụy đang quỳ, bóp cổ Thanh Nhụy, hung ác nói: “Ngươi cũng biết, biết chuyện này. Sẽ phải chết!”
Thanh Nhụy nghĩ nếu nàng là Tĩnh tần nàng cũng chọn Vinh Thân Vương.
Vinh Thân Vương tiến lên, hành lễ với Hoàng thượng: “Hoàng huynh, hôm nay thật sự vô cùng vui vẻ. Hoàng đệ ở đây muốn thổi một khúc tặng hoàng huynh.”
Người bên cạnh đều nói, tiếng tiêu của Vinh Thân Vương là đệ nhất ở kinh thành.
Chỉ là còn tuyệt vời hơn là năm đó khi Hoàng Hậu nương nương mới tiến cung cùng múa một điệu.
Hai người một tiêu một vũ, đó mới là cảnh đẹp thiên cổ khó thấy.
Uyển phi đi ra nói muốn mời Hoàng Hậu nương nương và Vinh Thân Vương cùng nhau tấu một khúc.
Thanh Nhụy có thể nhìn thấy gân xanh trên người Hoàng hậu không ngừng nổi lên, nhưng không thể không làm bộ tươi cười ôn nhu rộng lượng.
Bà ta nói mình thân là nhất quốc chi mẫu, hiện tại thật sự không thích hợp làm vậy.
Nhưng hoàng đế từ trước đến nay không câu nệ tiểu tiết. Hơn nữa ngày thường vẫn luôn bị Hoàng hậu áp chế. Hiện giờ, bây giờ nhìn thấy Hoàng hậu xấu hổ ông ta cũng vô cùng vui vẻ.
Hai người phối hợp thật sự là nhất tuyệt, tiếng tiêu tuyệt đẹp, dáng múa diễm lệ, phảng phất như toàn bộ hội trường cũng chỉ có hai người bọn họ.
Nhị hoàng tử và Tam hoàng tử vẫn luôn thảo luận, bọn họ thoạt nhìn thật giống một đôi tình nhân. Chọc cho Tứ hoàng tử và Ngũ hoàng tử trợn mắt tức giận.
Mối quan hệ giữa tiểu hài tử cũng vì vậy mà khó chịu với nhau, chỉ mới có bao nhiêu tuổi cơ chứ. Con cháu trong hoàng thất, thật đúng là đều không bình thường.
Mà Vương Du bởi vì mẫu thân thất thế chịu cảnh cấm túc, căn bản không ai để ý đến hắn, hoàn toàn xem hắn là không khí.
Yến hội kết thúc, Thanh Nhụy kêu Lục hoàng tử tự mình trở về.
Bản thân mình trộm đi theo sau lưng Vinh Thân Vương.
Đi đến bên hồ, Vinh Thân Vương dừng bước chân nói: “Ra đi.”
Trong lòng Thanh Nhụy biết đang nói đến mình. Nàng liền từ sau thân cây đi ra, hiện thân, hành lễ nói: “Nô tỳ Thanh Nhụy, tham kiến Vinh Thân Vương.”
Vinh Thân Vương đánh giá từ trên xuống dưới, chỉ là một cung nữ. Theo dõi thân vương, thật đúng là chút can đảm.
Hắn thẳng vào chủ đề: “Lén lút, đi theo bổn vương rốt cuộc vì chuyện gì?”
Hôm nay, hắn hơi say. Tửu lượng của hắn vốn rất tốt, chỉ tiếc rượu không say nhưng người tự say.
Thanh Nhụy quỳ xuống tới, khẩn cầu nói: “Vương gia! Tĩnh tần nương nương, bởi vì ngài mà bị cấm túc. Thỉnh ngài cứu Tĩnh tần nương nương!”
Vinh Thân Vương hơi ngẩn ra, sau đó mím môi nói: “Bởi vì bổn vương?” Hắn nhìn cây sáo trong tay mình, ngón tay chuyển động, vân gỗ sơn mài dưới ánh trăng phản chiếu ánh sáng mờ ảo. Đáng tiếc nơi vốn dĩ có màu nâu sẫm lại tối đến mức người ta không thể nhìn rõ, dưới lớp sơn đến tột cùng đang ẩn chứa thứ gì: "Không phải vì bổn vương, bổn vương không bao giờ nhúng tay vào chuyện hậu cung."
Vinh Thân Vương quay đầu, muốn đi.
Thanh Nhụy vội la lên: “Vương gia không muốn hỏi đến, hay là sợ hỏi đến, thất vọng buồn lòng! Thương tâm!”
Vinh Thân Vương quay đầu, kinh ngạc nhìn Thanh Nhụy.
Thanh Nhụy biết hiện giờ không đâm thủng tầng cửa sổ này sẽ không thể khiến người đang giả bộ ngủ này tỉnh lại được.
Nàng nuốt nước miếng nói: “Vương gia! Có tình với ngài không phải Tĩnh tần mà là Hoàng Hậu.”
Vương Thân Vương che ánh sáng, ẩn giấu ở trong bóng tối, khiến cho người khác không nhìn rõ vẻ mặt của hắn. Thanh Nhụy không dám chắc chắn. Nhưng nàng không quản được nhiều như vậy, vì Vương Du, nàng đánh cược một lần.
Nàng tiếp tục nói: “Vương gia, lời đồn Hoàng Hậu nương nương cùng thái giám có tư tình bị truyền ra ngoài! Hoàng Hậu nương nương lại vì muốn chứng minh bản thân mình trong sạch, đối phó với Tĩnh tần liền lan truyền tin đồn ngài và Tĩnh tần tư thông với nhau
Hoàng Hậu nương nương làm như vậy, chính là sợ về sau chuyện của các ngươi nếu lan truyền ra ngoài sẽ liên lụy đến mình.
Cho nên, nàng mới tiên hạ thủ vi cường!”
Mũi Vinh Thân Vương hơi chua: “Tất cả đều chỉ là suy đoán của ngươi, ngươi có chứng cứ không? Đừng có ở chỗ này bôi nhọ bổn vương.”
“Nô tỳ đúng là không có chứng cứ, chỉ là vừa rồi Vương gia thổi tiêu, Hoàng Hậu khởi vũ, khi các ngươi nhìn đối phương, trong mắt liền lộ ra tình ý không phải là giả! Người sáng suốt đều có thể nhìn ra.
Chân tình không lừa được người, Vương gia.”
Vinh Thân Vương đột nhiên vọt tới trước mặt Thanh Nhụy đang quỳ, bóp cổ Thanh Nhụy, hung ác nói: “Ngươi cũng biết, biết chuyện này. Sẽ phải chết!”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook