Nha Đầu Và Đốc Xưởng Của Nàng
-
Chương 19:
Đêm tuyết thật dài. Trong phòng, Tiểu Lại Tử rót nước trà cho Ngô Thận, mặt mày hớn hở nói: “Chúc mừng sư phó, Phùng Đức Hải đã bị Uyển phi giết chết. Hiện tại, ngài chính là người bên cạnh được Hoàng thượng trọng dụng nhất.”
Ngô Thận uống trà, chìm vào hồi ức.
Mấy ngày hôm trước, hắn đi gặp Uyển phi. Bày tỏ rõ ràng nguyện ý đi theo Uyển phi, trợ giúp nàng ta phò tá Tam hoàng tử.
Uyển phi nhìn hắn hồi lâu, hắn không biết nàng ta suy nghĩ cái gì.
Uyển phi nói có thể, nhưng phải đồng ý với nàng ta một điều kiện.
Ngô Thận hỏi là điều kiện gì.
Uyển phi nói không thể chạm vào Thanh Nhụy.
Hắn nói bản thân mình và Thanh Nhụy trở thành phu thê cũng chỉ là bất đắc dĩ. Cũng không có bất luận tình ý nào khác. Hơn nữa thân thể mình tàn khuyết, cũng không thể làm được gì.
Uyển phi vừa lòng. Cho nên nàng ta sai người nhân lúc hắc nguyệt phong cao đẩy người vào hồ. Cái chết đơn giản sáng tỏ lại trực tiếp.
Đây vốn là một việc khiến Ngô Thận thấy thống khoái. Nhưng là hắn lại vô cùng khó hiểu trước kia Uyển phi luôn thích tiếp cận Hoàng Thượng. Gần đây lại cáo ốm, không muốn gặp Hoàng Thượng.
Cho dù Hoàng Thượng có đi thăm nàng ta, nàng ta cũng bày ra dáng vẻ vô cùng yếu ớt. Vì sao nàng ta lại thay đổi như vậy?
“Sư phó, Uyển phi nương nương thật tốt! Mới đi tìm, lập tức giúp đỡ làm việc. Chủ tử như vậy mới đáng để đi theo.” Tiểu Lại Tử mặt mày hớn hở.
Có đáng không? Hắn chỉ cảm thấy mình rơi vào một lốc xoáy còn lớn hơn nữa. Vĩnh viễn không thể trốn thoát.
Lúc này, Thanh Nhụy tới tìm hắn.
Ngô Thận ra hiệu cho Tiểu Lại tử, Tiểu Lại Tử hiểu ý, lui xuống, thuận tiện đóng cửa lại cho hai người.
Ngô Thận đưa cho nàng một chén trà nóng.
Hai người hiện tại cũng không còn xa lạ như trước kia. Dù sao sau này hai người cũng trở thành đối thực, nếu còn tiếp tục xa lạ như vậy thì có vẻ không hợp lý.
Thanh Nhụy chúc mừng hắn, chúc mừng hắn được thăng chức. Khuôn mặt bị đông lạnh đỏ bừng, có vài phần đáng yêu.
Những nghi ngờ về sự biến hóa của Uyển phi, nháy mắt bị vứt ra sau đầu. Khóe miệng hắn cũng không nhịn được cong lên, còn cúi đầu xuống nhấp một ngụm trà.
Thanh Nhụy nhìn tới ngây người, lúc hắn cười rộ lên thật sự rất đẹp, giống như gió xuân vậy ôn nhu ấm áp.
Thanh Nhụy khách sáo xong, liền thấp thỏm nói ra ý đồ đến đây của mình: “Có thể sắp xếp để ta xuất cung được không?”
Ngô Thận nhướng mày, hỏi: “Xuất cung? Ngươi muốn làm gì?”
Thanh Nhụy nói: “Gần đây tâm tình Lục hoàng tử không tốt, ta muốn xuất cung ra ngoài mua mấy món điểm tâm hắn thích ăn.”
Ngô Thận cụp mắt, nhìn tách trà đang xoay xoay trên ngón tay mảnh khảnh của mình. . Nước trà từ từ chuyển động, tạo nên từng đợt lốc xoáy.
“Ngươi muốn đi tìm Vinh Thân Vương?” Hắn vẫn chưa nâng mắt lên. Thanh Nhụy không nhìn thấy cảm xúc của hắn.
Thanh Nhụy kinh ngạc trước suy nghĩ linh hoạt của hắn. Lại có thể đoán được nàng muốn đi tìm Vinh Thân Vương.
Thanh Nhụy xoa xoa đùi: “Lần này Tĩnh tần nương nương xảy ra chuyện hơn phân nửa không thoát được liên hệ với Vinh Thân Vương.
Nếu Vinh Thân Vương muốn chứng minh mình trong sạch, hắn không được để Tĩnh tần xảy ra chuyện, nếu không sau này hắn cũng không thoát khỏi nghi ngờ.”
“Ta khuyên ngươi đừng nên có loại tâm tư này.
Vinh Thân Vương có để ý tới chuyện này không, chắc chắn không lớn như ngươi tưởng tượng.”
Đây là không có ý muốn giúp đỡ?
Đúng vậy, hai người không quá thân quen, chuyện thành thân cũng chỉ là giả. Gần đây đã được hắn giúp đỡ nhiều như vậy, là do chính bản thân mình không biết tự lượng sức.
Thời gian trôi qua quá nhanh, đảo mắt liền đến gia yến Trung thu.
Trong khoảng thời gian này, hoàng thượng thấy Lục hoàng tử vì chuyện của Tĩnh tần mà suy sụp, cũng từng quan tâm mấy lần. Dù sao cũng là máu thịt của mình, dù không thích thế nào, nhưng rốt cuộc cũng là máu mủ tình thâm.
Nhưng mà, mỗi lần đến Vương Du đều sẽ nháo với Hoàng Thượng đến mức rời đi không vui.
Thanh Nhụy Vương Du ngày càng gầy yếu, tính tình cũng trở nên cọc cằn, không nhịn được an ủi, ngay cả ánh mắt hay lời nói dư thừa cũng không nhìn đến nàng.
Có đôi khi, Thanh Nhụy thật sự muốn ấn đầu hắn xuống nước, dìm chết cho xong. Cứ tra tấn bản thân mình như vậy, muốn chết lại không chết. Hắn khó chịu. Người nhìn thấy hắn lại càng khó chịu hơn.
Trong yến hội vô cùng náo nhiệt. Các hoàng tử cùng các đại thần lần lượt dâng quà tặng lên cho hoàng đế. Hoàng đế vui vẻ ra mặt. Nhìn thấy Vương Du ở bên cạnh trầm mặc không hé răng một nửa, trong nháy mắt lại đỏ bừng mặt.
Ngô Thận uống trà, chìm vào hồi ức.
Mấy ngày hôm trước, hắn đi gặp Uyển phi. Bày tỏ rõ ràng nguyện ý đi theo Uyển phi, trợ giúp nàng ta phò tá Tam hoàng tử.
Uyển phi nhìn hắn hồi lâu, hắn không biết nàng ta suy nghĩ cái gì.
Uyển phi nói có thể, nhưng phải đồng ý với nàng ta một điều kiện.
Ngô Thận hỏi là điều kiện gì.
Uyển phi nói không thể chạm vào Thanh Nhụy.
Hắn nói bản thân mình và Thanh Nhụy trở thành phu thê cũng chỉ là bất đắc dĩ. Cũng không có bất luận tình ý nào khác. Hơn nữa thân thể mình tàn khuyết, cũng không thể làm được gì.
Uyển phi vừa lòng. Cho nên nàng ta sai người nhân lúc hắc nguyệt phong cao đẩy người vào hồ. Cái chết đơn giản sáng tỏ lại trực tiếp.
Đây vốn là một việc khiến Ngô Thận thấy thống khoái. Nhưng là hắn lại vô cùng khó hiểu trước kia Uyển phi luôn thích tiếp cận Hoàng Thượng. Gần đây lại cáo ốm, không muốn gặp Hoàng Thượng.
Cho dù Hoàng Thượng có đi thăm nàng ta, nàng ta cũng bày ra dáng vẻ vô cùng yếu ớt. Vì sao nàng ta lại thay đổi như vậy?
“Sư phó, Uyển phi nương nương thật tốt! Mới đi tìm, lập tức giúp đỡ làm việc. Chủ tử như vậy mới đáng để đi theo.” Tiểu Lại Tử mặt mày hớn hở.
Có đáng không? Hắn chỉ cảm thấy mình rơi vào một lốc xoáy còn lớn hơn nữa. Vĩnh viễn không thể trốn thoát.
Lúc này, Thanh Nhụy tới tìm hắn.
Ngô Thận ra hiệu cho Tiểu Lại tử, Tiểu Lại Tử hiểu ý, lui xuống, thuận tiện đóng cửa lại cho hai người.
Ngô Thận đưa cho nàng một chén trà nóng.
Hai người hiện tại cũng không còn xa lạ như trước kia. Dù sao sau này hai người cũng trở thành đối thực, nếu còn tiếp tục xa lạ như vậy thì có vẻ không hợp lý.
Thanh Nhụy chúc mừng hắn, chúc mừng hắn được thăng chức. Khuôn mặt bị đông lạnh đỏ bừng, có vài phần đáng yêu.
Những nghi ngờ về sự biến hóa của Uyển phi, nháy mắt bị vứt ra sau đầu. Khóe miệng hắn cũng không nhịn được cong lên, còn cúi đầu xuống nhấp một ngụm trà.
Thanh Nhụy nhìn tới ngây người, lúc hắn cười rộ lên thật sự rất đẹp, giống như gió xuân vậy ôn nhu ấm áp.
Thanh Nhụy khách sáo xong, liền thấp thỏm nói ra ý đồ đến đây của mình: “Có thể sắp xếp để ta xuất cung được không?”
Ngô Thận nhướng mày, hỏi: “Xuất cung? Ngươi muốn làm gì?”
Thanh Nhụy nói: “Gần đây tâm tình Lục hoàng tử không tốt, ta muốn xuất cung ra ngoài mua mấy món điểm tâm hắn thích ăn.”
Ngô Thận cụp mắt, nhìn tách trà đang xoay xoay trên ngón tay mảnh khảnh của mình. . Nước trà từ từ chuyển động, tạo nên từng đợt lốc xoáy.
“Ngươi muốn đi tìm Vinh Thân Vương?” Hắn vẫn chưa nâng mắt lên. Thanh Nhụy không nhìn thấy cảm xúc của hắn.
Thanh Nhụy kinh ngạc trước suy nghĩ linh hoạt của hắn. Lại có thể đoán được nàng muốn đi tìm Vinh Thân Vương.
Thanh Nhụy xoa xoa đùi: “Lần này Tĩnh tần nương nương xảy ra chuyện hơn phân nửa không thoát được liên hệ với Vinh Thân Vương.
Nếu Vinh Thân Vương muốn chứng minh mình trong sạch, hắn không được để Tĩnh tần xảy ra chuyện, nếu không sau này hắn cũng không thoát khỏi nghi ngờ.”
“Ta khuyên ngươi đừng nên có loại tâm tư này.
Vinh Thân Vương có để ý tới chuyện này không, chắc chắn không lớn như ngươi tưởng tượng.”
Đây là không có ý muốn giúp đỡ?
Đúng vậy, hai người không quá thân quen, chuyện thành thân cũng chỉ là giả. Gần đây đã được hắn giúp đỡ nhiều như vậy, là do chính bản thân mình không biết tự lượng sức.
Thời gian trôi qua quá nhanh, đảo mắt liền đến gia yến Trung thu.
Trong khoảng thời gian này, hoàng thượng thấy Lục hoàng tử vì chuyện của Tĩnh tần mà suy sụp, cũng từng quan tâm mấy lần. Dù sao cũng là máu thịt của mình, dù không thích thế nào, nhưng rốt cuộc cũng là máu mủ tình thâm.
Nhưng mà, mỗi lần đến Vương Du đều sẽ nháo với Hoàng Thượng đến mức rời đi không vui.
Thanh Nhụy Vương Du ngày càng gầy yếu, tính tình cũng trở nên cọc cằn, không nhịn được an ủi, ngay cả ánh mắt hay lời nói dư thừa cũng không nhìn đến nàng.
Có đôi khi, Thanh Nhụy thật sự muốn ấn đầu hắn xuống nước, dìm chết cho xong. Cứ tra tấn bản thân mình như vậy, muốn chết lại không chết. Hắn khó chịu. Người nhìn thấy hắn lại càng khó chịu hơn.
Trong yến hội vô cùng náo nhiệt. Các hoàng tử cùng các đại thần lần lượt dâng quà tặng lên cho hoàng đế. Hoàng đế vui vẻ ra mặt. Nhìn thấy Vương Du ở bên cạnh trầm mặc không hé răng một nửa, trong nháy mắt lại đỏ bừng mặt.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook