Ban đêm, dưới sự dẫn dắt của tiểu thái giám, Vương Du và Thanh Nhụy đi tới chỗ của Tĩnh tần.

Tĩnh tần vốn yêu cái đẹp. Chỉ là hiện tại ý phục không chỉnh tề, tóc tai hỗn độn, ánh mắt còn có vài phần đờ đẫn ngồi trên giường. Xung quanh đã không còn người nào hầu hạ. Nơi này, nghiễm nhiên đã trở thành dáng vẻ của lãnh cung.

Vương Du đi tới, quỳ gối bên chân Tĩnh tần, hắn khóc không thành tiếng: “Mẫu thân. Người sao vậy, vì sao phụ hoàng lại muốn nhốt người? Ô ô ô ······”

Ánh mắt đờ đẫn của Tĩnh tần dần tỉnh táo trở lại. Nàng ấy đau lòng vuốt ve Vương Du đang khóc không thành tiếng nằm trên đùi mình.

Nàng ấy ngẩng đầu mở to mắt lo lắng nhìn Thanh Nhụy.

Nàng ấy cười nhạt nói: “Không thể ngờ được người cuối cùng có thể nguyện ý đi theo bên cạnh mẫu tử chúng ta lại chính là ngươi.”

Thanh Nhuỵ đỡ lấy người Tĩnh tần: “Tĩnh tần nương nương, ngài sẽ không có việc gì.”

Tĩnh tần bất đắc dĩ cười cười: “Thật sao? Đắc tội với Hoàng Hậu, vu oan cho bà ta gian díu với thái giám.

Hiện giờ, bà ta đã tứ hôn thái giám đó với ngươi.

Hoàng Thượng vừa nghe đã tự nhiên hiểu là do ta vu oan giá họa.

Ngươi cũng biết, còn có lời đồn ta và Vinh Thân Vương tư thông với nhau.

Sáng nay, Hoàng Hậu đã nói với Hoàng thượng, là ta sợ lời đồn của mình bại lộ, cho nên cố ý bịa ra lời nói dối này vu oan cho bà ta.

Hoàng Thượng tin cho nên lập tức trị tội ta.



Còn có thể cứu được sao? Ta thật sự có thể cứu được sao? Vốn chỉ là một quân cờ có hay không cũng được, sẽ không có ai giúp ta, giúp ta và con của ta.”

Vương Du ngẩng đầu lên, nước mắt vỡ đê nói: “Mẫu thân. Người sẽ không sao cả. Nếu ngài có chuyện gì, hài nhi phải làm sao bây giờ? Ô ô ô ······ phụ hoàng không thích nhi tử, nhi tử chỉ có người thôi, ······”

Bàn tay Tĩnh tần run rẩy xoa xoa nước mắt rơi trên mặt Vương Du. Bất lực nhắm mắt.

Thanh Nhuỵ lại nghĩ tới gì đó, hỏi: “Vậy······ Vinh Thân Vương ······”

Tĩnh tần bật cười: “Vinh Thân Vương, là đệ đệ ruột của Hoàng Thượng. Khai quốc công thần còn lập được vô số chiến công, bảo hộ biên cương.

Hoàng Thượng ngồi an ổn trên ngôi vị hoàng đế, Vinh Thân Vương còn thức thời rút lui, giao thực quyền ra. Một đệ đệ có tình có nghĩa như vậy, Hoàng Thượng sao có thể xử phạt được cơ chứ.

Dù sao cũng chỉ là lời đồn, cho dù trong lòng Hoàng Thượng có nghi ngờ nhưng căn bản không có chứng cứ xác thực lại càng không thể liều mạng giết chết đệ đệ ruột của mình.

Vậy thì, chỉ có ta, một phi tần không được sủng ái, một con kiến có hay không cũng chẳng sao, giết đi, mắt không thấy, tâm không phiền, lỗ tai thanh tịnh.”

Vương Du nức nở, bắt lấy góc váy của Tĩnh tần, nắm lấy thật chặt.

Thanh Nhuỵ nói: “Tĩnh tần nương nương, vì sao vậy? Người biết rõ làm như vậy sẽ không có lợi ích gì, vì sao ngài còn muốn vu oan cho Hoàng hậu?”

“Uyển phi nói chỉ cần mạo hiểm một lần, nếu Hoàng Thượng tin Hoàng Hậu sẽ chết, những ngày sau ta và Du nhi mới được yên ổn.”

“Nương nương, ngài hồ đồ rồi! Nàng chỉ muốn lợi dụng ngài thôi. Ngài căn bản đấu không lại Hoàng Hậu, chỉ tự cuốn bản thân mình vào trong.”

“Sao ta có thể không biết. Chỉ là Hoàng hậu cứ hết lần này đến lần khác đối phó với ta và Du nhi.

Đầu tiên là không cho Du nhi được ăn no mặc ấm, hiện tại, lại muốn hắn trở thành một kẻ ngu dốt.



Du Nhi của ta, Du Nhi của ta vốn đã không được Hoàng thượng coi trọng, nếu hắn còn tiếp tục như vậy, tiền đồ sau này sẽ như thế nào?

Sẽ bị người khác quản chế như thế nào? Sao có thể không thử một lần?” Tĩnh tần từ ái vuốt mặt Vương Du, nói: “Du Nhi của ta, sau này nhất định phải làm một đại nhân vật. Sao lại có thể để cho người ta khi dễ, bắt nạt?”

“Chẳng qua thắng làm vua thua làm giặc. Ta chỉ trách bản thân mình quá ngu ngốc mà thôi.” Trong mắt Tĩnh tần có nỗi buồn như đã chấp nhận chịu chết.

Tĩnh tần nói rất nhiều lời với Vương Du, muốn hắn đọc sách cho thật tốt, sau này nhất định phải trở thành một người có tiền đồ, còn nói bản thân mình không thể ở bên cạnh hắn nên cảm thấy vô cùng có lỗi.

Hai mẫu tử khóc không thành tiếng.

Thanh Nhuỵ nhìn thấy cũng cảm thấy chua xót.

Thanh Nhuỵ nói: “Tĩnh tần nương nương, ta đi cầu xin Vinh Thân Vương, xem hắn có thể cứu ngài hay không?”

Tĩnh tần vừa kinh ngạc lại vừa cảm động, người mà mình không tín nhiệm nhất bây giờ lại đi bên cạnh giúp đỡ cho mình.

Nàng ấy lắc đầu, đầu tiên là cảm tạ nàng, sau đó nói mình và Vinh Thân Vương thật sự không có quan hệ gì, người ta vì sao lại phải giúp đỡ.

Nàng ấy còn giao Vương Du cho Thanh Nhụy, mong nàng chăm sóc cho hắn thật tốt. Thanh Nhuỵ kiên trì, nàng nói Tĩnh tần chờ hết gia yến Tết Âm Lịch, nàng sẽ đi cầu xin Vinh Thân vương nhất định sẽ tìm ra cách. Tĩnh tần miễn cưỡng đồng ý.

Cứ như vậy, Thanh Nhuỵ và Vương Du mới lưu luyến rời đi.

Sau khi trở về, Vương Du vẫn luôn nhốt mình trong phòng, không ăn không uống.

Thanh nhuỵ nói ở cửa: “Lục hoàng tử, ta đi tìm Vinh Thân Vương. Ngài không được nản lòng, sẽ có biện pháp.” Nàng suốt đêm, đi gặp Ngô Thận.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương