Nha Đầu Và Đốc Xưởng Của Nàng
-
Chương 17:
Thúy Lan bị đánh nằm trên đất không khác gì một con cá chết. Thái giám xung quanh kéo người xuống, lúc kéo đi còn dùng ánh mắt quái dị nhìn Thanh Nhuỵ.
Mặt Thanh Nhụy đỏ lên, căn bản không quan tâm đến mấy chuyện này. Làm người phải tàn nhẫn.
Ngô Thận đưa Thanh Nhuỵ trở về cung của Lục hoàng tử.
Ngô Thận cầm theo một đèn lồng trong cung, đi phía trước Thanh Nhụy.
Những bông hoa xung quanh, đỏ, trắng, lam lục được phủ một lớp bạc. Phát ra mùi cỏ cây và bùn đất thoang thoảng.
Ánh trăng rắc lên một mảnh đất bằng phẳng.
Thanh Nhụy bước từng bước một, đạp lên vết hằn trên tuyết Ngô Thận vừa đi qua.
Tâm tình có chút hưng phấn.
Nàng tham lam nhìn bóng dáng Ngô Thận.
Hắn mặc một chiếc áo choàng đen, thân hình cao lớn. Áo choàng rộng thùng thình, có thể tưởng tượng dáng người bên trong thon dài đĩnh bạt như thế nào.
Vừa đi, Thanh Nhụy vừa thấp giọng hỏi: "Ngươi... cảm thấy ta rất độc ác sao?"
Ngô Thận quay đầu, nói: “Muốn sống được ở thế giới ăn thịt người này cần phải tàn nhẫn, ta cảm thấy ngươi làm rất được.”
Dưới hàng mi dày là đôi mắt đào hoa của hắn ẩn chứa một tia sáng nóng bỏng, Thanh Nhụy cúi đầu khẽ mỉm cười.
Ngô Thận thật sự đã giúp mình. Thanh Nhuỵ nghĩ tới đây, trong lòng ấm áp.
Nàng lại nói: “Sao ngươi phải nói chúng ta······ có quan như vậy hệ, Hoàng Hậu nương nương không để ý sao? Hay là bà ấy muốn thông qua truyền này đánh tan lời đồn đại trong cung?”
“Chúng ta vốn dĩ không có quan hệ, chỉ là lời đồn mà thôi để ý cái gì?” Mấy lời này khiến tâm tư bất an của Thanh Nhụy cuối cùng cũng tìm được nơi trú chân. Nói như vậy, có phải mình và Ngô Thận cũng có khả năng đúng không? Nói như vậy, Ngô thận đối với mình vẫn có một chút suy nghĩ.
Thanh Nhuỵ còn hỏi bọn họ thật sự sẽ trở thành phu thê sao? Ngô Thận liền nói, Hoàng Hậu đã ra lệnh có thể giả được sao..
Hai tay Thanh Nhụy nắm chặt lại với nhau, nội tâm vô cùng vui sướng.
Tới cung Lục Hoàng tử, Ngô Thận bảo Thanh Nhụy đi vào. Liền nhìn thấy Vương Du từ bên trong đi ra chậm rãi nhìn bọn họ, ánh mắt âm u, không rõ cảm xúc.
Ngô Thận rời đi, Thanh Nhuỵ đi tời sờ đầu Vương Du: “Lục hoàng tử, mau vào đi, bên ngoài trời lạnh cẩn thận bị nhiễm phong hàn.”
Vương Du trừng mắt nhìn Thanh Nhuỵ, trở về phòng mình cầm một quyển sách lên bắt đầu đọc.
Thanh Nhuỵ nhìn thấy sắc mặt không đúng, đi tới nhìn xem hắn đang đọc cái gì.
Tuy Thanh Nhụy không biết chữ, nhưng vừa nhìn đã biết tiểu hài tử này cầm ngược sách .
Thanh Nhuỵ cười trêu chọc: “Lục hoàng tử, ngài cầm ngược sách rồi, đọc như thế nào đây?”
Vương Du thả mạnh quyển sách xuống, tức giận nói: “Vì sao hắn lại đưa ngươi về?”
“Bởi vì ······ bởi vì năm sau, Hoàng Hậu đã tứ hôn cho chúng ta.”
Vương Du lập tức đứng lên: “Không được! Ta không cho phép!”
Thanh Nhuỵ nghiêng đầu: “Vì sao chứ?”
Vương Du ngó trái ngó phải, trong lòng sốt ruột, nhưng không nói ra được nguyên nhân. Hắn chỉ tức giận chạy tới giường, đắp kín chăn, che đầu không nói một câu.
Tiểu hài tử này lại nháo cái gì!
Thanh Nhuỵ chạy tới, chọc vào eo nhỏ của Vương Du đang nằm trong chăn. Nàng cười nói: “Lục hoàng tử, có phải ngài lo lắng về sau nô tỳ sẽ không hầu hạ ngài nữa hay không?
Ngài yên tâm sẽ không có chuyện đó đâu, cho dù đã được ban hôn, nô tỳ vẫn là nô tì của ngài, chỉ là buổi tối mỗi ngày sẽ tới chỗ của công công mà thôi.”
Vừa nghe tới đây, Vương Du càng tức giận.
Lập tức ngồi dậy, đẩy Thanh Nhụy ra ngoài cửa.
Thanh Nhuỵ bị tiếng đóng cửa thật mạnh chặn lại ở bên ngoài có vẻ vô cùng bất đắc dĩ. Nàng gõ cửa, hiển nhiên bên trong sẽ không để ý tới nàng. Nàng cảm thấy hắn là mấy lời đồn của Tĩnh Tần đã khiến hắn không thoải mái, vì vậy nàng cũng không tiếp tục suy nghĩ nữa.
Thanh Nhuỵ nằm trong chăn, suy nghĩ về những việc đã xảy ra hôm nay.
Có lẽ vì muốn chúng minh mình trong sạch, Hoàng Hậu mới có thể tứ hôn cho mình và Ngô Thận.
Ngô Thận hẳn cũng là vì lý do này nhưng vậy cũng có sao đâu. Chỉ cần bản thân mình có thể ở cùng với Ngô Thận là tốt rồi.
Ngô thận từng hỏi nàng có hối hận không? Nàng khó hiểu vì sao nàng phải hối hận, dung mạo của hắn đẹp như vậy mà.
Nghĩ đến có thể được ngủ cùng với Ngô Thận, nàng liền thẹn thùng dấu người vào trong chăn.
Ngày hôm sau, Ngô Thận phái tiểu thái giám tới thông báo. Tĩnh tần bị Hoàng Thượng cấm túc.
Tiểu thái giám nói với Thanh Nhụy và Vương Du: “Ngô công công hỏi Lục hoàng tử có muốn đi gặp Tĩnh tần không? Ngài ấy có thể giúp mấy người sắp xếp.”
Vương Du vội vàng gật đầu.
Mặt Thanh Nhụy đỏ lên, căn bản không quan tâm đến mấy chuyện này. Làm người phải tàn nhẫn.
Ngô Thận đưa Thanh Nhuỵ trở về cung của Lục hoàng tử.
Ngô Thận cầm theo một đèn lồng trong cung, đi phía trước Thanh Nhụy.
Những bông hoa xung quanh, đỏ, trắng, lam lục được phủ một lớp bạc. Phát ra mùi cỏ cây và bùn đất thoang thoảng.
Ánh trăng rắc lên một mảnh đất bằng phẳng.
Thanh Nhụy bước từng bước một, đạp lên vết hằn trên tuyết Ngô Thận vừa đi qua.
Tâm tình có chút hưng phấn.
Nàng tham lam nhìn bóng dáng Ngô Thận.
Hắn mặc một chiếc áo choàng đen, thân hình cao lớn. Áo choàng rộng thùng thình, có thể tưởng tượng dáng người bên trong thon dài đĩnh bạt như thế nào.
Vừa đi, Thanh Nhụy vừa thấp giọng hỏi: "Ngươi... cảm thấy ta rất độc ác sao?"
Ngô Thận quay đầu, nói: “Muốn sống được ở thế giới ăn thịt người này cần phải tàn nhẫn, ta cảm thấy ngươi làm rất được.”
Dưới hàng mi dày là đôi mắt đào hoa của hắn ẩn chứa một tia sáng nóng bỏng, Thanh Nhụy cúi đầu khẽ mỉm cười.
Ngô Thận thật sự đã giúp mình. Thanh Nhuỵ nghĩ tới đây, trong lòng ấm áp.
Nàng lại nói: “Sao ngươi phải nói chúng ta······ có quan như vậy hệ, Hoàng Hậu nương nương không để ý sao? Hay là bà ấy muốn thông qua truyền này đánh tan lời đồn đại trong cung?”
“Chúng ta vốn dĩ không có quan hệ, chỉ là lời đồn mà thôi để ý cái gì?” Mấy lời này khiến tâm tư bất an của Thanh Nhụy cuối cùng cũng tìm được nơi trú chân. Nói như vậy, có phải mình và Ngô Thận cũng có khả năng đúng không? Nói như vậy, Ngô thận đối với mình vẫn có một chút suy nghĩ.
Thanh Nhuỵ còn hỏi bọn họ thật sự sẽ trở thành phu thê sao? Ngô Thận liền nói, Hoàng Hậu đã ra lệnh có thể giả được sao..
Hai tay Thanh Nhụy nắm chặt lại với nhau, nội tâm vô cùng vui sướng.
Tới cung Lục Hoàng tử, Ngô Thận bảo Thanh Nhụy đi vào. Liền nhìn thấy Vương Du từ bên trong đi ra chậm rãi nhìn bọn họ, ánh mắt âm u, không rõ cảm xúc.
Ngô Thận rời đi, Thanh Nhuỵ đi tời sờ đầu Vương Du: “Lục hoàng tử, mau vào đi, bên ngoài trời lạnh cẩn thận bị nhiễm phong hàn.”
Vương Du trừng mắt nhìn Thanh Nhuỵ, trở về phòng mình cầm một quyển sách lên bắt đầu đọc.
Thanh Nhuỵ nhìn thấy sắc mặt không đúng, đi tới nhìn xem hắn đang đọc cái gì.
Tuy Thanh Nhụy không biết chữ, nhưng vừa nhìn đã biết tiểu hài tử này cầm ngược sách .
Thanh Nhuỵ cười trêu chọc: “Lục hoàng tử, ngài cầm ngược sách rồi, đọc như thế nào đây?”
Vương Du thả mạnh quyển sách xuống, tức giận nói: “Vì sao hắn lại đưa ngươi về?”
“Bởi vì ······ bởi vì năm sau, Hoàng Hậu đã tứ hôn cho chúng ta.”
Vương Du lập tức đứng lên: “Không được! Ta không cho phép!”
Thanh Nhuỵ nghiêng đầu: “Vì sao chứ?”
Vương Du ngó trái ngó phải, trong lòng sốt ruột, nhưng không nói ra được nguyên nhân. Hắn chỉ tức giận chạy tới giường, đắp kín chăn, che đầu không nói một câu.
Tiểu hài tử này lại nháo cái gì!
Thanh Nhuỵ chạy tới, chọc vào eo nhỏ của Vương Du đang nằm trong chăn. Nàng cười nói: “Lục hoàng tử, có phải ngài lo lắng về sau nô tỳ sẽ không hầu hạ ngài nữa hay không?
Ngài yên tâm sẽ không có chuyện đó đâu, cho dù đã được ban hôn, nô tỳ vẫn là nô tì của ngài, chỉ là buổi tối mỗi ngày sẽ tới chỗ của công công mà thôi.”
Vừa nghe tới đây, Vương Du càng tức giận.
Lập tức ngồi dậy, đẩy Thanh Nhụy ra ngoài cửa.
Thanh Nhuỵ bị tiếng đóng cửa thật mạnh chặn lại ở bên ngoài có vẻ vô cùng bất đắc dĩ. Nàng gõ cửa, hiển nhiên bên trong sẽ không để ý tới nàng. Nàng cảm thấy hắn là mấy lời đồn của Tĩnh Tần đã khiến hắn không thoải mái, vì vậy nàng cũng không tiếp tục suy nghĩ nữa.
Thanh Nhuỵ nằm trong chăn, suy nghĩ về những việc đã xảy ra hôm nay.
Có lẽ vì muốn chúng minh mình trong sạch, Hoàng Hậu mới có thể tứ hôn cho mình và Ngô Thận.
Ngô Thận hẳn cũng là vì lý do này nhưng vậy cũng có sao đâu. Chỉ cần bản thân mình có thể ở cùng với Ngô Thận là tốt rồi.
Ngô thận từng hỏi nàng có hối hận không? Nàng khó hiểu vì sao nàng phải hối hận, dung mạo của hắn đẹp như vậy mà.
Nghĩ đến có thể được ngủ cùng với Ngô Thận, nàng liền thẹn thùng dấu người vào trong chăn.
Ngày hôm sau, Ngô Thận phái tiểu thái giám tới thông báo. Tĩnh tần bị Hoàng Thượng cấm túc.
Tiểu thái giám nói với Thanh Nhụy và Vương Du: “Ngô công công hỏi Lục hoàng tử có muốn đi gặp Tĩnh tần không? Ngài ấy có thể giúp mấy người sắp xếp.”
Vương Du vội vàng gật đầu.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook