Nha Đầu Và Đốc Xưởng Của Nàng
-
Chương 15:
Ngô Thận nắm tay hành lý nói: “Hồi Hoàng Hậu nương nương, đây là thật sự.”
Đồng tử Thanh Nhụy rung lên: “Ngươi điên rồi! Không thể nào!Tại sao lại thừa nhận?”
Ngô Thận không để ý tới nàng, con ngươi mờ mịt. Nàng càng ngày càng không hiểu được con người này.
Hoàng Hậu cúi đầu cười nhạt.
Uyển phi có chút khó hiểu, bèn nói: “Hoàng hậu nương nương, nếu đã nhận tội vậy nên chịu phạt tương xứng.
Chỉ là thần thiếp lo lắng, Hoàng Hậu nương nương luyến tiếc.” Nàng ta liếc mắt nhìn Ngô Thận, ý tứ rõ ràng là hoàng hậu sẽ thiên vị, chỉ cần hoàng hậu thiên vị, chứng tỏ lời đồn đại của bà ta và Ngô Thận là thật.
Hoàng Hậu nói: “Kỳ thật, bổn cung chưa nói ra. Ngô Thận vẫn luôn thích Thanh Nhuỵ, cầu xin bổn cung làm chủ hôn cho bọn họ.”
Uyển phi kinh ngạc nói: “Này ······ Hoàng Hậu nương nương, ngài không thể vì giúp hai người này mà nói như vậy.
Hoàng Hậu nương nương cần phải nghĩ nếu hôm nay ngài giúp Ngô công công, chỉ sợ ······sẽ không giải thích được với Hoàng thượng ở bên kia.”
Ngô Thận cúi đầu cười đến khinh miệt, Uyển phi thật đúng là ngu ngốc, còn chuyện gì tốt hơn với việc để mình thành thân với người khác để tiêu trừ nghi ngờ trong lòng Hoàng thượng cơ chứ?
Chỉ cần trở thành phu thê với Thanh Nhụy, Hoàng Thượng sẽ không trách tội hắn, ngay cả nghi ngờ với Hoàng hậu cũng mất đi, một mũi tên trúng hai con nhạn còn gì có thể tốt hơn.
Khó trách nhiều năm như vậy, Uyển phi vẫn không thắng được Hoàng Hậu.
Chẳng qua nàng ta vẫn là một người đáng để lợi dùng. Dù sao ca ca của nàng ta vẫn còn ở bên ngoài chống giặc Oa, Hoàng Thượng sẽ không làm gì nàng ta hơn nữa còn phải yêu thương gấp đôi gấp ba. Phóng tầm mắt khắp bên hậu cung này cũng chỉ có một mình nàng ta có khả năng chống lại Hoàng hậu.
Hoàng Hậu nói: “Uyển phi, ngươi sai rồi, bổn cung không phải giúp hắn, mà là nói sự thật mà thôi.
Còn có, lời đồn chính là lời đồn, làm sao có thể xem như là thật!
Bọn hạ nhân vô tri truyền loạn cũng thôi đi, nhưng ngươi là phi tần sao có thể nghĩ như vậy được.
Khó trách gần đây, lời đồn trong cung nổi lên bốn phía! Uyển phi, bổn cung nhìn thấy mấy lời này hẳn do ngươi tạo ra. Nhiễu loạn trật tự hậu cung.
Rốt cuộc người có rắp tâm gì?” Hoàng Hậu vỗ bàn đứng lên, lạnh giọng chất vấn nói.
Uyển phi vội vàng đứng lên, đối chất với Hoàng Hậu: “Hoàng Hậu nương nương, lời đồn nổi lên có liên quan gì đến thần thiếp!?
Nương nương ngài không thể bởi vì bị lời đồn nhiễu loạn, liền đổ tức giận lên đầu thần thiếp.
Nếu Hoàng Hậu nương nương ngài có chứng cứ, thần thiếp không có lời nào để nói, nhưng nếu chỉ nói không vậy chính là muốn vu oan cho thần thiếp. Thần thiếp nhất định sẽ mời Hoàng Thượng xử lý công bằng.”
Hoàng hậu dùng mắt ra hiệu mấy cung nhân đi tới trước mặt Uyển phi.
Uyển phi trợn mắt giận giữ: “Các ngươi ai dám động vào bổn cung. Bổn cung là phi tử! Không đến lượt các ngươi động vào ta.
Nếu bổn cung thiếu một sợi tóc, quay lại bổn cung nhất định sẽ nói Hoàng Thượng lấy đầu của các ngươi.”
Mấy người nhìn nhau, không dám hành động.
Hoàng hậu tức giận đến hai tay phát run: "Bắt lấy cho bổn cung, ta muốn xem ai dám chống lưng cho nàng ta!"
Uyển phi hình đám cung nhân này đang xắn tay áo nóng lòng muốn đến gần mình, trong lòng vô cùng hoảng hốt. Hôm nay thật sự để cho Hoàng hậu bắt nạt sao?
Ngô thận đột nhiên nói: “Hoàng Hậu nương nương, xin ngài suy nghĩ kỹ.
Uyển phi nương nương dù cho có sai, vậy hẳn cũng là do bị tiểu nhân lừa gạt.
Xin Hoàng Hậu nương nương lấy đại cục làm trọng! Chớ để mấy chuyện nhỏ nhặt ảnh hưởng.” Hắn ẩn ý nhìn chằm chằm vào Hoàng Hậu.
Hoàng Hậu hít sâu một hơi. Thân là trung cung, thân là đại gia tộc quyền khuynh triều dã bà ta chưa từng chịu loại khuất nhục này. Muốn tới vu oan, ức hiếp bà ta, hậu cung này chỉ sợ có một mình Uyển phi này thôi.
Bà ta đã kiên nhẫn rất lâu. Chỉ là ······ trước mắt trong triều đình đại tướng quân đắc lực chống Oa chỉ có một mình ca ca của Uyển phi. Đáng giận! Nếu bà ta chất vấn Uyển phi, nhất định sẽ khiến Hoàng thượng không vui. Đừng nhìn Hoàng Thượng ngày thường không hỏi đến triều chính, tất cả đều do Hoàng Hậu chủ trì, nhưng vấn đề lớn Hoàng Thượng vẫn rất có quyền.
Bà ta cố gắng nín thở, sau đó ngồi lại trên ghế, nhàn nhạt nói: “Đúng vậy, Uyển phi đúng là bị tiểu nhân lừa gạt.”
Đồng tử Thanh Nhụy rung lên: “Ngươi điên rồi! Không thể nào!Tại sao lại thừa nhận?”
Ngô Thận không để ý tới nàng, con ngươi mờ mịt. Nàng càng ngày càng không hiểu được con người này.
Hoàng Hậu cúi đầu cười nhạt.
Uyển phi có chút khó hiểu, bèn nói: “Hoàng hậu nương nương, nếu đã nhận tội vậy nên chịu phạt tương xứng.
Chỉ là thần thiếp lo lắng, Hoàng Hậu nương nương luyến tiếc.” Nàng ta liếc mắt nhìn Ngô Thận, ý tứ rõ ràng là hoàng hậu sẽ thiên vị, chỉ cần hoàng hậu thiên vị, chứng tỏ lời đồn đại của bà ta và Ngô Thận là thật.
Hoàng Hậu nói: “Kỳ thật, bổn cung chưa nói ra. Ngô Thận vẫn luôn thích Thanh Nhuỵ, cầu xin bổn cung làm chủ hôn cho bọn họ.”
Uyển phi kinh ngạc nói: “Này ······ Hoàng Hậu nương nương, ngài không thể vì giúp hai người này mà nói như vậy.
Hoàng Hậu nương nương cần phải nghĩ nếu hôm nay ngài giúp Ngô công công, chỉ sợ ······sẽ không giải thích được với Hoàng thượng ở bên kia.”
Ngô Thận cúi đầu cười đến khinh miệt, Uyển phi thật đúng là ngu ngốc, còn chuyện gì tốt hơn với việc để mình thành thân với người khác để tiêu trừ nghi ngờ trong lòng Hoàng thượng cơ chứ?
Chỉ cần trở thành phu thê với Thanh Nhụy, Hoàng Thượng sẽ không trách tội hắn, ngay cả nghi ngờ với Hoàng hậu cũng mất đi, một mũi tên trúng hai con nhạn còn gì có thể tốt hơn.
Khó trách nhiều năm như vậy, Uyển phi vẫn không thắng được Hoàng Hậu.
Chẳng qua nàng ta vẫn là một người đáng để lợi dùng. Dù sao ca ca của nàng ta vẫn còn ở bên ngoài chống giặc Oa, Hoàng Thượng sẽ không làm gì nàng ta hơn nữa còn phải yêu thương gấp đôi gấp ba. Phóng tầm mắt khắp bên hậu cung này cũng chỉ có một mình nàng ta có khả năng chống lại Hoàng hậu.
Hoàng Hậu nói: “Uyển phi, ngươi sai rồi, bổn cung không phải giúp hắn, mà là nói sự thật mà thôi.
Còn có, lời đồn chính là lời đồn, làm sao có thể xem như là thật!
Bọn hạ nhân vô tri truyền loạn cũng thôi đi, nhưng ngươi là phi tần sao có thể nghĩ như vậy được.
Khó trách gần đây, lời đồn trong cung nổi lên bốn phía! Uyển phi, bổn cung nhìn thấy mấy lời này hẳn do ngươi tạo ra. Nhiễu loạn trật tự hậu cung.
Rốt cuộc người có rắp tâm gì?” Hoàng Hậu vỗ bàn đứng lên, lạnh giọng chất vấn nói.
Uyển phi vội vàng đứng lên, đối chất với Hoàng Hậu: “Hoàng Hậu nương nương, lời đồn nổi lên có liên quan gì đến thần thiếp!?
Nương nương ngài không thể bởi vì bị lời đồn nhiễu loạn, liền đổ tức giận lên đầu thần thiếp.
Nếu Hoàng Hậu nương nương ngài có chứng cứ, thần thiếp không có lời nào để nói, nhưng nếu chỉ nói không vậy chính là muốn vu oan cho thần thiếp. Thần thiếp nhất định sẽ mời Hoàng Thượng xử lý công bằng.”
Hoàng hậu dùng mắt ra hiệu mấy cung nhân đi tới trước mặt Uyển phi.
Uyển phi trợn mắt giận giữ: “Các ngươi ai dám động vào bổn cung. Bổn cung là phi tử! Không đến lượt các ngươi động vào ta.
Nếu bổn cung thiếu một sợi tóc, quay lại bổn cung nhất định sẽ nói Hoàng Thượng lấy đầu của các ngươi.”
Mấy người nhìn nhau, không dám hành động.
Hoàng hậu tức giận đến hai tay phát run: "Bắt lấy cho bổn cung, ta muốn xem ai dám chống lưng cho nàng ta!"
Uyển phi hình đám cung nhân này đang xắn tay áo nóng lòng muốn đến gần mình, trong lòng vô cùng hoảng hốt. Hôm nay thật sự để cho Hoàng hậu bắt nạt sao?
Ngô thận đột nhiên nói: “Hoàng Hậu nương nương, xin ngài suy nghĩ kỹ.
Uyển phi nương nương dù cho có sai, vậy hẳn cũng là do bị tiểu nhân lừa gạt.
Xin Hoàng Hậu nương nương lấy đại cục làm trọng! Chớ để mấy chuyện nhỏ nhặt ảnh hưởng.” Hắn ẩn ý nhìn chằm chằm vào Hoàng Hậu.
Hoàng Hậu hít sâu một hơi. Thân là trung cung, thân là đại gia tộc quyền khuynh triều dã bà ta chưa từng chịu loại khuất nhục này. Muốn tới vu oan, ức hiếp bà ta, hậu cung này chỉ sợ có một mình Uyển phi này thôi.
Bà ta đã kiên nhẫn rất lâu. Chỉ là ······ trước mắt trong triều đình đại tướng quân đắc lực chống Oa chỉ có một mình ca ca của Uyển phi. Đáng giận! Nếu bà ta chất vấn Uyển phi, nhất định sẽ khiến Hoàng thượng không vui. Đừng nhìn Hoàng Thượng ngày thường không hỏi đến triều chính, tất cả đều do Hoàng Hậu chủ trì, nhưng vấn đề lớn Hoàng Thượng vẫn rất có quyền.
Bà ta cố gắng nín thở, sau đó ngồi lại trên ghế, nhàn nhạt nói: “Đúng vậy, Uyển phi đúng là bị tiểu nhân lừa gạt.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook