Nha Đầu Và Đốc Xưởng Của Nàng
-
Chương 14:
Hai người bị trói đưa tới trước mặt Hoàng hậu.
Bên trong Khôn Ninh cung của Hoàng hậu vô cùng ấm áp. Thanh Nhuỵ lại lo lắng đến mức sau lưng không ngừng chảy mồ hôi lạnh.
Mà Ngô Thận ở bên cạnh vẻ mặt bình tĩnh quỳ xuống. Thanh Nhuỵ cảm thán hắn quá bình tĩnh thật đúng là bội phục.
Uyển phi ngồi xuống, vuốt mái tóc không hề rối loạn trên thái dương, nhìn sắc mặt vô cùng khó coi của Hoàng hậu: “Tỷ tỷ, hai người này dám dâm loạn trong hậu cung, làm việc cẩu thả. Tỷ tỷ muốn xử trí như thế nào?
Gần đây trong cung luôn có tin đồn, tỷ tỷ và Ngô công công này có quan hệ bí mật.
Hiện tại xem ra, mị lực của tỷ tỷ chẳng qua cũng chỉ có như thể, còn không bằng một tiểu cung nữ này?”
Người tung tin đồn này thực ra chính là Uyển phi, nàng ta lợi dụng việc hoàng hậu đối xử tệ bạc với Lục hoàng tử để xúi giục Tĩnh tần đổ oan cho hoàng hậu.
Về phần chuyện này có phải oan uổng hay không cũng chưa biết được, dù sao thì việc Ngô Thận thường xuyên ra vào cung Hoàng hậu chính là sự thật không thể chối cãi.
Hoàng Hậu đã từng hại chết thai nhi còn trong bụng nàng ta. Nhà mình đúng là không thể so với Hoàng hậu, mình chỉ có một ca ca đang ở bên ngoài chống giặc Oa. Nhưng đó cũng là một mãnh tướng. Bởi vậy, đây cũng là nguyên nhân vì sao sau khi thấy nàng ta hạ sinh tam hoàng tử Vương Cẩn, hoàng hậu lại không muốn cho nàng ta có thêm nhi tử nào nữa.
Oán hận giữa hai người chất chứa đã lâu, bùng nổ chỉ là vấn đề thời gian.
Hiện giờ, mục đích Uyển phi làm việc này cũng rất đơn giản là vì muốn khiến cho Hoàng hậu xấu hổ.
Chỉ là Uyển Phi không nghĩ tới tại sao lại có tin đồn Tĩnh Tần và Vinh Thân Vương truyền ra. Trong đó thật thật giả giả, không thể hiểu hết.
Nhưng nếu đã xuất hiện loại tin đồn có thể là do Hoàng hậu làm muốn Hoàng thượng nghi ngờ, hoặc là lại có chuyện gì khác mà thôi.
Nhưng chuyện đối với Uyển phi mà nói chuyện này không quan trọng, chỉ cần có thể khiến cho Hoàng hậu không vui nàng ta đã vô cùng sung sướng.
Hôm nay, nếu Hoàng Hậu cố gắng bảo vệ nô tài này vậy chứng minh trong lòng Hòang Hậu chột dạ. Không có gì đảm bảo cũng có thể hiểu được phản bội lại người thương có nữ nhân nào không đau lòng đây? Lúc này Hoàng hậu sẽ làm như thế nào?
Thúy Lan cũng quỳ trên mặt đất, lời nói khẩn thiết nói: “Hoàng Hậu nương nương, là sự thật. Sáng nay, nô tỳ còn nhìn thấy Thanh Nhuỵ và Ngô công công quần áo không chỉnh tề từ phòng chất củi của Lục hoàng tử đi ra. Chỉ sợ hai người này đã sớm âm thầm tư thông với nhau.”
“Có chứng cứ gì không? Cứ như vậy trị tội bọn họ là không được.” Hoàng Hậu lạnh giọng chất vấn.
Thanh Nhuỵ vội nói: “Hoàng Hậu nương nương, không phải sự thật. Nô tỳ và Ngô công công tuyệt đối không có gì, xin Hoàng Hậu nương nương minh giám!”
Thúy Lan vội la lên:"Không có gì? Ngươi dám nói hai người các ngươi ở trong phòng chứa củi cùng nhau cả đêm không phải là thật sao? Nửa đêm hai người gặp nhau ở trong phòng là không có thật sao?"
“Vậy thì sao, các ngươi có ai tận mắt nhìn thấy ta và hắn xảy ra chuyện?”Thanh Nhuỵ nói với Hoàng Hậu: “Hoàng Hậu nương nương, nô tỳ và cùng Ngô Thận đúng là đã ở cùng trong phòng chứa củi. Chẳng qua đều là bởi vì, hắn sinh bệnh bị thương, nô tỳ cứu hắn, do đó mới cả đêm ở lại phòng chứa củi chữa trị.
Về phần chuyện đi tới phòng của hắn là bởi vì hắn muốn cảm tạ nên đưa tiền cho nô tỳ.” Nàng móc ngân phiếu từ cổ tay áo ra.
Phù Dung cầm ngân phiếu đưa cho Hoàng hậu. Hoàng Hậu liếc mắt nhìn ngân phiếu, xoa huyệt Thái Dương.
Thanh Nhuỵ nóng lòng, rốt cuộc Hoàng hậu có tin hay không? Nếu như hoàng hậu tin tưởng nàng thật sự cùng Ngô công công có gì đó, chẳng phải sẽ giết mình sao? Nàng chỉ cảm thấy trái tim mình đang bị kéo lên đến tận cổ họng.
Thúy Lan nói: “Hoàng Hậu nương nương, vừa rồi chúng ta đi vào đúng là nhìn thấy hai người quần áo không chỉnh tề, điên loan đảo phượng.”
Thanh Nhuỵ vô cùng tức giận, quát lên: “Con mắt nào của ngươi nhìn thấy? Đổi trắng thay đen đây là vu oan.”
Thúy Lan cong khóe miệng lên, nhìn Uyển phi, ả ta ngầm hiểu nói: “Uyển phi nương nương cùng nô tỳ, và một đám người khác đều thấy được. Không tin, ngươi hỏi mấy người vừa bắt ngươi xem?”
“Ngươi ······” Thanh Nhuỵ đột nhiên nghĩ đến, đây đều là do Uyển phi bày mưu đặt kế, để cho một đám nô tài nhìn thấy nàng và Ngô Thận làm việc không đàng hoàng.
Đã muốn gán tội thì sợ gì không có lí do. Dù cho bản thân mình có giải thích như thế nào thì cũng có ích gì?
Hoàng Hậu ấn huyệt Thái Dương, chậm rãi hỏi Ngô thận: “Ngô công công, lời bọn họ nói là sự thật?”
Bên trong Khôn Ninh cung của Hoàng hậu vô cùng ấm áp. Thanh Nhuỵ lại lo lắng đến mức sau lưng không ngừng chảy mồ hôi lạnh.
Mà Ngô Thận ở bên cạnh vẻ mặt bình tĩnh quỳ xuống. Thanh Nhuỵ cảm thán hắn quá bình tĩnh thật đúng là bội phục.
Uyển phi ngồi xuống, vuốt mái tóc không hề rối loạn trên thái dương, nhìn sắc mặt vô cùng khó coi của Hoàng hậu: “Tỷ tỷ, hai người này dám dâm loạn trong hậu cung, làm việc cẩu thả. Tỷ tỷ muốn xử trí như thế nào?
Gần đây trong cung luôn có tin đồn, tỷ tỷ và Ngô công công này có quan hệ bí mật.
Hiện tại xem ra, mị lực của tỷ tỷ chẳng qua cũng chỉ có như thể, còn không bằng một tiểu cung nữ này?”
Người tung tin đồn này thực ra chính là Uyển phi, nàng ta lợi dụng việc hoàng hậu đối xử tệ bạc với Lục hoàng tử để xúi giục Tĩnh tần đổ oan cho hoàng hậu.
Về phần chuyện này có phải oan uổng hay không cũng chưa biết được, dù sao thì việc Ngô Thận thường xuyên ra vào cung Hoàng hậu chính là sự thật không thể chối cãi.
Hoàng Hậu đã từng hại chết thai nhi còn trong bụng nàng ta. Nhà mình đúng là không thể so với Hoàng hậu, mình chỉ có một ca ca đang ở bên ngoài chống giặc Oa. Nhưng đó cũng là một mãnh tướng. Bởi vậy, đây cũng là nguyên nhân vì sao sau khi thấy nàng ta hạ sinh tam hoàng tử Vương Cẩn, hoàng hậu lại không muốn cho nàng ta có thêm nhi tử nào nữa.
Oán hận giữa hai người chất chứa đã lâu, bùng nổ chỉ là vấn đề thời gian.
Hiện giờ, mục đích Uyển phi làm việc này cũng rất đơn giản là vì muốn khiến cho Hoàng hậu xấu hổ.
Chỉ là Uyển Phi không nghĩ tới tại sao lại có tin đồn Tĩnh Tần và Vinh Thân Vương truyền ra. Trong đó thật thật giả giả, không thể hiểu hết.
Nhưng nếu đã xuất hiện loại tin đồn có thể là do Hoàng hậu làm muốn Hoàng thượng nghi ngờ, hoặc là lại có chuyện gì khác mà thôi.
Nhưng chuyện đối với Uyển phi mà nói chuyện này không quan trọng, chỉ cần có thể khiến cho Hoàng hậu không vui nàng ta đã vô cùng sung sướng.
Hôm nay, nếu Hoàng Hậu cố gắng bảo vệ nô tài này vậy chứng minh trong lòng Hòang Hậu chột dạ. Không có gì đảm bảo cũng có thể hiểu được phản bội lại người thương có nữ nhân nào không đau lòng đây? Lúc này Hoàng hậu sẽ làm như thế nào?
Thúy Lan cũng quỳ trên mặt đất, lời nói khẩn thiết nói: “Hoàng Hậu nương nương, là sự thật. Sáng nay, nô tỳ còn nhìn thấy Thanh Nhuỵ và Ngô công công quần áo không chỉnh tề từ phòng chất củi của Lục hoàng tử đi ra. Chỉ sợ hai người này đã sớm âm thầm tư thông với nhau.”
“Có chứng cứ gì không? Cứ như vậy trị tội bọn họ là không được.” Hoàng Hậu lạnh giọng chất vấn.
Thanh Nhuỵ vội nói: “Hoàng Hậu nương nương, không phải sự thật. Nô tỳ và Ngô công công tuyệt đối không có gì, xin Hoàng Hậu nương nương minh giám!”
Thúy Lan vội la lên:"Không có gì? Ngươi dám nói hai người các ngươi ở trong phòng chứa củi cùng nhau cả đêm không phải là thật sao? Nửa đêm hai người gặp nhau ở trong phòng là không có thật sao?"
“Vậy thì sao, các ngươi có ai tận mắt nhìn thấy ta và hắn xảy ra chuyện?”Thanh Nhuỵ nói với Hoàng Hậu: “Hoàng Hậu nương nương, nô tỳ và cùng Ngô Thận đúng là đã ở cùng trong phòng chứa củi. Chẳng qua đều là bởi vì, hắn sinh bệnh bị thương, nô tỳ cứu hắn, do đó mới cả đêm ở lại phòng chứa củi chữa trị.
Về phần chuyện đi tới phòng của hắn là bởi vì hắn muốn cảm tạ nên đưa tiền cho nô tỳ.” Nàng móc ngân phiếu từ cổ tay áo ra.
Phù Dung cầm ngân phiếu đưa cho Hoàng hậu. Hoàng Hậu liếc mắt nhìn ngân phiếu, xoa huyệt Thái Dương.
Thanh Nhuỵ nóng lòng, rốt cuộc Hoàng hậu có tin hay không? Nếu như hoàng hậu tin tưởng nàng thật sự cùng Ngô công công có gì đó, chẳng phải sẽ giết mình sao? Nàng chỉ cảm thấy trái tim mình đang bị kéo lên đến tận cổ họng.
Thúy Lan nói: “Hoàng Hậu nương nương, vừa rồi chúng ta đi vào đúng là nhìn thấy hai người quần áo không chỉnh tề, điên loan đảo phượng.”
Thanh Nhuỵ vô cùng tức giận, quát lên: “Con mắt nào của ngươi nhìn thấy? Đổi trắng thay đen đây là vu oan.”
Thúy Lan cong khóe miệng lên, nhìn Uyển phi, ả ta ngầm hiểu nói: “Uyển phi nương nương cùng nô tỳ, và một đám người khác đều thấy được. Không tin, ngươi hỏi mấy người vừa bắt ngươi xem?”
“Ngươi ······” Thanh Nhuỵ đột nhiên nghĩ đến, đây đều là do Uyển phi bày mưu đặt kế, để cho một đám nô tài nhìn thấy nàng và Ngô Thận làm việc không đàng hoàng.
Đã muốn gán tội thì sợ gì không có lí do. Dù cho bản thân mình có giải thích như thế nào thì cũng có ích gì?
Hoàng Hậu ấn huyệt Thái Dương, chậm rãi hỏi Ngô thận: “Ngô công công, lời bọn họ nói là sự thật?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook