Nhà Bảo Tàng Trấn Yêu
Chương 42: Tà Ma Chi Khí

Anh vô thức mở to mắt.

Hai cô gái khoảng chừng hơn hai mươi tuổi mang theo vẻ tò mò đi vào.

Khách tới rồi.

Vệ Uyên lấy lại tinh thần, chào hỏi hai người.

Đây dù sao cũng là một nhà bảo tàng còn đang mở cửa.

Nhưng mà khi anh nhìn về phía hai cô gái trẻ tuổi kia thì lại nao nao. Trên người cô gái bên phải dường như có chút mất cân đối.

Thông thường mà nói, tinh khí trên người nam nữ trẻ tuổi đều sẽ rất nồng, giống như là ngọn lửa lớn đang thiêu đốt, mà hai người này thì lại làm cho người ta có cảm giác yếu ớt và uể oải.

Giống như là ném một khối băng vào ngọn lửa đang thiêu đốt vậy.

Vệ Uyên mượn động tác đưa tay, thấm nước bùa phất qua đôi mắt.

Khung cảnh chung quanh, những đường cong cong của thế giới này trong phút chốc dường như đã mờ đi đôi chút, mà so sánh ra thì, thế giới mà mắt thường không thể nhìn thấy được lại trở nên tươi sáng hơn một ít, anh hơi quay đầu, nhìn về phía nữ sinh kia.

Anh nhìn thấy trên bờ vai, trên đỉnh đầu, đều có tinh khí dương khí ngưng tụ thành ngọn lửa, người trên bờ vai có ba ngọn đèn thì chứng minh đó là người sống, chỉ cần ba ngọn đèn này vẫn còn thì quỷ vật cũng khó có thể đả thương người, mà bây giờ, ba ngọn đèn hỏa diễm bên trên nữ sinh bên phải, đều loáng thoáng có những đường cong màu đen quấn quanh.

Trong đó có một chiếc đèn đã sắp lụi tắt.

Vệ Uyên như có điều suy nghĩ.

Điều này tức là đã bị yêu quỷ tà vật vừa mới sinh ra không lâu để mắt tới?

“Ông chủ, ông chủ, mấy thứ đồ trong này có không vậy?”

Một giọng nữ trong trẻo vang lên khiến Vệ Uyên hồi tỉnh lại, thấy hai vị khách kia chẳng biết lúc nào đã đi dạo xong một vòng trong nhà bảo tàng, Vệ Uyên lắc đầu đáp: “Xin lỗi, đây là bảo tàng tư nhân, chỉ mở cửa triển lãm với bên ngoài, đồ vật ở đây không bán.”

Trên mặt nữ sinh hơi cao gầy bên trái có hơi tiếc nuối, thấy cuốn sách bùa mà Vệ Uyên tiện tay để ở trên bàn, còn có bùa vàng, chu sa đang để ở bên cạnh thì thấy rất thú vị, nói:

“Còn những lá bùa này thì sao? Chắc là do anh tự mình vẽ ra có đúng hay không?”

Vệ Uyên nghĩ nghĩ, nói:

“Là do tôi vẽ, nếu như muốn thì tôi có thể đưa một lá cho các cô.”

Anh rút ra một tờ bùa hộ thân từ trong xấp bùa, cái này vốn là bùa chú dùng khi lên pháp đàn, dùng để bảo vệ bản thân đạo sĩ, chẳng qua là nó cũng có chút ít tác dụng phòng ngự đối với những vật tà ma, Vệ Uyên lấy lá bùa này đưa cho nữ sinh trông có vẻ tinh thần không được tốt, nhìn hơi uể oải kia, nói:

“Cho cô lá bùa hộ thân này.”

Giọng anh dừng lại một chút, nhìn ngọn đèn trên đỉnh đầu cô bé kia lung lay sắp đổ, chủ động nhắc nhở: “Ấn đường của cô hơi đen, gần đây xin đừng đi một mình, cố gắng đi đến những chỗ có nhiều người, nếu như bất đắc dĩ phải đi đường ban đêm, xin hãy nhớ kỹ, không nên quay đầu nhìn lại phía sau.”

Đào Tư Văn nhận lấy lá bùa vàng, hơi sững sờ.

Gần đây cô liên tục mơ thấy ác mộng.

Trong mộng cô luôn cảm thấy hình như có người đi theo đằng sau mình, bất kể là cô có chạy thế nào đi chăng nữa thì tiếng bước chân kia cũng càng ngày càng gần, càng ngày càng gần, hôm qua cô còn bị dọa cho tỉnh lại, khóc một hồi không dám đi ngủ, ngồi ở trên giường cả đêm. Hôm nay bị bạn thân kéo ra dạo phố giải sầu, lại chạy đến mấy chỗ như thế này nên trong lòng cũng bị đè nén đôi chút.

Nghe nói như thế, cô vô thức ngẩng đầu lên, nhìn thấy người đàn ông đối diện nhìn cô vẻ khuyên nhủ.

Trên vách tường phía sau là một thanh kiếm được tra vào vỏ, đúng lúc có một trận gió ngang qua, chuông gió trên cửa kêu leng keng leng keng, nơi này hẳn đã hơi lâu đời rồi, cái bàn, tủ triển lãm đều là giá gỗ sơn màu xanh kiểu cũ, lớp sơn đã có hơi bong tróc, làm toát ra cảm giác những năm tám mươi của thế kỷ trước.

Trên vách tường, trên cửa, bùa vàng dán dưới kiếm.

Trên hai chiếc hộp gỗ đặt trên tủ cũng có bùa vàng, chẳng biết tại sao, màu sắc của chu sa phía trên lại càng đỏ sậm hơn.

Leng keng, leng keng.

Chuông gió khẽ vang lên.

Dường như cô thấy được hai người giấy.

Nơi này, sao lại có cảm giác có hơi tà tính...

Sắc mặt Đào Tư Văn tái đi, nắm lấy lá bùa, kéo cô bạn thân đi ra ngoài.

...

Vệ Uyên nhìn hai người bỏ đi, lại nhìn sắc trời một chút, hoàng hôn đã bắt đầu chuyển sang đêm.

Đêm sắp xuống rồi.

Anh tiện tay nhấc kiếm đeo lên lưng, để lá bùa vào cái túi bên hông.

Lại lật tay lấy thanh kiếm gãy vắt ở sau thắt lưng.

“Ta đi ra ngoài, các người ở nhà trông chừng.



Không có ai trong nhà bảo tàng truyền đến âm thanh đáp lại.

Vệ Uyên đẩy cửa rời đi.

Cửa nhà bảo tàng khép lại, chuông gió trên cửa khẽ phát ra âm thanh.

Leng keng...

Đào Tư Văn kéo cô bạn thân của mình nhanh chóng đi khỏi nhà bảo tàng.

Cô gái cao gầy nhìn thấy bạn thân của mình hình như đang bực thật rồi nên vội vàng pha trò xin bỏ qua, vờ làm ra vẻ vô cùng đáng thương. Đào Tư Văn vốn hơi không vui nhưng cũng không muốn làm mất lòng bạn, chỉ có thể thở dài một tiếng tha cho cô ấy. Cô nhìn lướt qua lá bùa màu vàng trên tay, lúc đầu thì muốn ném đi, nhưng mà sau đó lại cảm thấy món đồ này nếu vứt lung tung thì hình như cũng không được tốt cho lắm, đành phải cất đi.

Trời vừa tối chính là thời điểm đô thị bắt đầu náo nhiệt dần.

Mọi người kết thúc một ngày làm việc, bầu không khí thành thị cũng càng thêm nhẹ nhõm hơn một chút.

Hai người Đào Tư Văn đi dạo trên đường phố hơn hai tiếng đồng hồ, vừa dạo phố tản bộ, vừa ăn không ít quà vặt hai bên đường. Vốn là những người hiện đại hơn nữa tuổi cũng không lớn lắm cho nên trong lúc nhất thời, những chuyện thần thần quỷ quỷ kia cũng bị bọn họ quên hết đi, về phần chuyện mà Vệ Uyên khuyên bảo, bọn họ cũng chỉ xem như chiêu trò quảng cáo mà thôi.

Tựa như là những lão thầy bói trong làng, khi nhìn thấy bạn sẽ luôn phán năm nay bạn gặp chuyện này chuyện kia vậy.

Nếu không thì làm sao kiếm tiền được?

Bởi vì nhà ở cách đây hơi xa một chút cho nên Đào Tư Văn và cô bạn thân chia tay nhau vào khoảng chín giờ, sau đó ai về nhà nấy. Lên chuyến xe buýt số mười một, sau khi xuống xe chỉ cần đi bộ một đoạn ngắn nữa là có thể về đến nhà, trên xe buýt, Đào Tư Văn mở điện thoại ra xem phim một hồi, cũng chưa cảm thấy có chuyện gì khác thường.

Đợi đến khi xuống xe, một mình đi trên đường, sự hưng phấn khi vừa đi chơi với bạn và những cảm xúc dành cho bộ phim tình cảm vừa xem dần dần lắng xuống thì cô mới bắt đầu cảm thấy chút khác thường. Chung quanh hoàn toàn yên tĩnh, chỉ có thể nghe được tiếng gió thổi lá bay và tiếng bước chân của mình.

Cộp cộp cộp...

Trong lòng Đào Tư Văn bắt đầu hơi sợ hãi.

Cô đột nhiên nhớ đến lời nói của ông chủ nhà bảo tàng hôm nay.

“Gần đây xin đừng đi một mình, nếu như bất đắc dĩ phải đi đường ban đêm, xin hãy nhớ kỹ, không nên quay đầu nhìn lại phía sau.”

Chương 43: Oan Khuất

Rõ ràng vừa rồi còn không để ý, nhưng lúc này, những hình ảnh trong ký ức lại hiện ra, có muốn quên thế nào cũng không quên được. Lúc ấy, ánh nắng hoàng hôn chiếu xuyên qua cửa sổ, dáng vẻ ôn hòa khuyên nhủ của chủ nhận nhà bảo tàng, còn có giá gỗ cũ đã tróc một lớp sơn, hình ảnh đó đột nhiên tươi sáng hẳn lên.

Ừm, đều là giả, là giả.

Trên thế giới này làm gì có thần ma quỷ quái gì chứ?

Mặc dù trong lòng vẫn nghĩ như vậy, nhưng Đào Tư Văn vẫn không nhịn được mà bước nhanh hơn, chỉ hận không thể lập tức trở về nhà, vùi mình vào trong chăn mền. Đi chưa được một trăm mét, đột nhiên cô nhìn thấy phía trước hình như có người đang đứng, vô thức buông chậm bước chân.

Đó là một cô gái, toàn thân mặc một bộ đồ màu trắng, nhạt nhòa trong bóng đêm làm cho người ta nhìn mà thấy trong lòng không thoải mái.

Đào Tư Văn hơi lách qua một chút, tiếp tục đi về phía trước.

Lúc đi, cả người cô căng cứng, giống như là vừa chạm vào thì sẽ nhảy dựng lên vậy.

Khi đi qua người phụ nữ kia, không có chuyện gì xảy ra cả, cô hơi nhẹ nhàng thở ra, lúc này mới phát hiện người mình đã đầy mồ hôi lạnh, nhưng mà cho dù thế nào, cũng giống như là cô đã vượt qua một cửa ải quan trọng, bước chân cũng nhẹ hơn một chút. Cô thì thầm trong lòng, chỉ do tự mình dọa mình mà thôi.

Nhưng mới đi được năm mươi mét, cô nhìn lên, lại thấy phía trước lại có một bóng trắng, sắc mặt hơi tái đi.

Vẫn là người phụ nữ kia.

Mặc quần áo màu trắng, đôi mắt đờ ra, nhìn chằm chằm về phía trước không chớp mắt.

Trong nhát mắt, đầu óc Đào Tư Văn như là mất đi năng lực suy xét, cảm thấy tay chân mình dường như đang đóng băng vậy.

Cô đột nhiên cúi đầu, tăng tốc đi về phía trước.

Lần thứ ba nhìn thấy người phụ nữ kia, cô chỉ mới đi không tới hai mươi mét. Cô có cảm giác nếu như lúc này mình quay đầu nhìn lại, sẽ có thể thấy ở vị trí sau mình hai mươi mét, người phụ nữ mặc áo trắng kia vẫn sẽ đứng ở đó, Đào Tư Văn nghĩ mà phát run, trong lòng đột nhiên dâng lên một loại cảm giác mau quay đầu lại nhìn đi, nhưng cô vẫn luôn nhớ kỹ lời của người quán chủ kia nói hôm nay, quyết không quay đầu.

Lần thứ ba đi qua người phụ nũ kia, chân cô dường như đã nhũn ra.

Lúc đi qua, trong mắt cô đã sớm đầy nước mắt, trong lòng sắp suy sụp vì nỗi sợ rồi.

Có ai không.

Người nào cũng được.

Mau cứu tôi, mau cứu tôi...

Một loạt âm thanh thánh thót dễ nghe từ xa xa phía sau truyền tới:

“Tư Văn, Tư Văn, chờ mình một chút, chờ mình một chút.”

“Mình nghĩ một hồilại rồi, hay là để mình đưa cậu về nhà...”

Là Đồng Đồng!



Cô nghĩ đến cô gái cao gầy nhiệt tình kia, dường như vui đến mức phát khóc, khóc ngay tại chỗ, sau đó không chút nghĩ ngợi mà quay đầu lại.

Đối diện với một khuôn mặt lạnh như băng.

...

Đổng Vũ đã hóa thân thành quỷ lạnh lùng như băng nhìn con mồi của mình.

Trắng nõn, trẻ tuổi, thanh tú xinh đẹp, lại đơn thuần.

Giống như mình của ngày xưa vậy.

Cô muốn lấy được 'túi da' lúc trước của mình, rồi trở về báo thù, cơ thể ban đầu đã bị quẳng xuống núi, đã không thể dùng lại được nữa, một thân thể mới là điều rất cần thiết. Cô nhìn gương mặt kia, trong ánh mắt tràn đầy sự tham lam và lệ khí hung hãn, cây dao găm trong tay đã đưa đến giữa mày nữ sinh.

Khi cô muốn xuống tay cô gái kia đã hoàn toàn suy sụp tâm lý, té ngồi trên mặt đất, phát ra tiếng khóc yếu ớt:

Ba, mẹ, cứu con với...”

“Hu hu hu...”

Động tác của Đổng Vũ đột nhiên ngừng lại, ký ức lúc còn là người đột nhiên hiện lên trong trí nhớ.

“Mẹ, tự con có thể chăm sóc tốt cho mình mà.”

“Dạ rồi, mẹ đừng lo lắng...”

“Chờ đến năm mới con sẽ về thăm ba mẹ”

Trên khuôn mặt Đổng Vũ đã hóa thành quỷ xuất hiện thần sắc dày vò.

Đây là túi da của mình...

Không, đây không phải, không phải...

Cô nhìn nữ sinh đang khóc lóc tuyệt vọng, đáy mắt phản chiếu hình ảnh lúc mình vừa mới bị bắt cóc lên trên núi, mình bị những người kia cướp đi 'Túi da' , đã mất đi cuộc sống vốn có, mà bây giờ mình cũng muốn tước đoạt túi da của cô bé này, cướp đi cuộc sống của cô bé hay sao?

Vậy thì mình có khác gì những người kia đâu?

Cây dao trong tay của cô từ từ hạ xuống, nhưng mà bản năng của quỷ vật đối với máu thịt và túi da cũng đang ảnh hưởng đến cô, lưỡi đao lại hơi nâng lên, chợt bỗng nhiên ép xuống, run rẩy kịch liệt. Ngay vào lúc cô đang giãy dụa, một tiếng xé gió vang lên.

Bên trái có một bóng đen mang theo khí thế lăng lệ đánh về phía mình.

Đổng Vũ vốn chỉ là người bình thường, vô ý thức chặn lại, cản trở vật kia.

Vật đánh tới kia bay ra ngoài, rơi trên mặt đất.

Là một vỏ kiếm.

Chợt một âm thanh réo rắt vang lên, một tia ngân quang đang đâm tới với tốc độ cực nhanh.

Vật âm được hình hóa con dao lại nâng lên, va chạm với ánh sáng bạc kia. Bổ sung thêm âm khí làm cho thân dao rung động vù vù, nhưng người đánh tới cũng chỉ cần quét qua thân kiếm một cái, rung động bỗng nhiên dừng lại, một luồng khí nóng rực phát ra, đâm thủng một lỗ trên con dao âm khí.

Đổng Vũ kêu lên một tiếng đau đớn, ngã ra sau mấy bước.

Vệ Uyên đáp xuống ở giữa quỷ vật và Đào Tư Văn.

“May mà mình đi theo...”

Trong lòng Vệ Uyên nhẹ nhàng thở ra.

Tay trái đã lấy ra một lấy bùa an tâm ninh thần ra, vung tay dán lêm đỉnh đầu Đào Tư Văn, để cô trấn định lại, thoát khỏi trạng thái suy sụp tinh thần, anh chợt lấy ra lá bùa phá sát tru tà, âm thầm niệm chú, lấy bùa quét qua thân kiếm, trong đêm tối, bát diện Hán kiếm ẩn ẩn phát ra một luồng ánh lửa nóng rực.

Đào Tư Văn từ từ an tĩnh lại, hai mắt đẫm lệ mông lung ngẩng đầu, nhìn thấy ông chủ nhà bảo tàng đang đứng phía trước.

Trong tay, là thanh kiếm treo trên vách tường.

Mà con quỷ ở đối diện kia lại có vẻ như đang sợ hãi, hoàn toàn không dám tiến lên.

Cô mở to hai mắt nhìn.

“Chuyện này, đây là...”

Hán kiếm trong tay Vệ Uyên chấn động mạnh một cái, đã dậm chân tiến lên.

Dù sao thì anh cũng đã từng giao thủ với rất nhiều quỷ vật, đa số trong đó đều mạnh hơn so với con quỷ mới sinh này, khi đối diện với mấy thứ quái dị này, Vệ Uyên đã có thể giữ vững trấn định, một thân kiếm thuật được phát huy đến vô cùng tinh tế. Giờ phút này lấy đơn kiếm đối địch, kiếm thế biến hóa giữa Long Kiếm kiếm thế nhẹ nhàng lăng lệ và kiếm pháp chiến trận trầm hồn túc sát, chỉ qua mười mấy hiệp, yêu quỷ trước mắt đã là lộ ra vẻ chống đỡ hết nổi.

Vệ Uyên nhắm ngay thời cơ, tay trái bỗng nhiên vòng ra sau thắt lưng, thanh kiếm gãy đột ngột chém ra.

Tiếng xé gió trầm thấp hung mãnh.

Trong kiếm pháp vốn đang linh động đột nhiên xuất hiện thanh kiếm gãy mạnh mẽ trảm tới. Đổng Vũ không phòng bị, con dao trong tay bị hung hăng chém bay ra ngoài, cùng lúc đó, Vệ Uyên cũng dậm chân, nâng thanh kiếm trong tay lên cầm nghiêng, trực tiếp chém về phía cổ họng của quỷ vật, Đổng Vũ dùng tới bản năng khi còn sống, vô thức ngửa cổ tránh đi.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương