Nguyên Tôn
-
Chương 34: Mưu linh thác
Khi đám người Chu Nguyên, Yêu Yêu và Tô Ấu Vi đi đến thác Ngọc Linh thì nơi này đã có vô số người tụ tập, tất cả học viên năm viện trong Đại Chu Phủ đều tụ tập lại ở nơi này, nhất thời không khí trở nên vô cùng ồn ào.
Đám người Chu Nguyên chen vào bên trong, đi đến chính giữa, đưa mắt nhìn qua thì lập tức nhìn thấy Sở Thiên Dương mặt mày tái mét, mà kẻ đứng đối diện với Sở Thiên Dương chính là Từ Hồng.
Sau lưng của tên Từ Hồng kia là Tề Nhạc và Liễu Khê.
Tề Nhạc nhìn thấy Chu Nguyên đến thì không khỏi mỉm cười với hắn, chỉ là trong nụ cười kia toàn vẻ châm chọc.
Sở Thiên Dương cũng nhìn thấy Chu Nguyên, bất quá lúc này hắn không nói gì hết, mặt mày tái mét nhìn chằm chằm vào Từ Hồng, nắm đấm siết chặt vang lên tiếng răng rắc, lạnh giọng nói:
- Từ Hồng, ngươi thật quá đáng, thời gian sử dụng thác Ngọc Linh đã được định ra từ sớm, nào phải chuyện ngươi nói đổi là đổi?!
- Ha ha, phủ chủ nói gì vậy, thác Ngọc Linh là bảo địa tu luyện quan trọng nhất trong Đại Chu Phủ chúng ta, đương nhiên phải khiến nó phát huy được công dụng lớn nhất rồi.
Từ Hồng nhìn chằm chằm vào Sở Thiên Dương, từ tốn nói:
- Trước kia giáp viện là viện phủ mạnh nhất của Đại Chu Phủ chúng ta, một mình chiếm lấy ba canh giờ ở thác Ngọc Linh, chúng ta đương nhiên không phản đối.
- Nhưng bây giờ thì sao? Giáp viện đã có hai năm liên tục bị ất viện chúng ta áp chế, cho nên giáp viện đã không thể xem như đứng đầu các viện được nữa, nếu đã như thế mà giáp viện vẫn chiếm ba canh giờ ở thác Ngọc Linh thì không phải đạo rồi?
Trong mắt Sở Thiên Dương có hàn quang lóe lên, nói:
- Thời gian của thác Ngọc Linh là do vương thượng định ra lúc trước, nếu như ngươi có ý kiến thì cứ đi tìm vương thượng đi.
Từ Hồng nghe vậy thì cười khẩy, nói:
- Từ khi Đại Chu Phủ thành lập đến nay, việc trong phủ đều do người trong phủ làm chủ, dù là vương thượng cũng không được nhúng tay vào, cho nên phủ chủ không cần lấy vương thượng ra làm lá chắn đâu.
Hắn đã sớm về phe Tề vương, cho nên sự kính sợ đối với Chu Kình cũng đã không còn lại bao nhiêu.
- Ngươi!
Sở Thiên Dương tức giận, trong mắt lóe lên hàn quang, bước lên một bước, thân hình của hắn lập tức chấn động, cũng có một đạo xích hồng chi khí bắn ra từ thiên linh cái của hắn, phóng thẳng lên trời.
Xích hồng chi khí kia giống như một rặng mây đỏ trăm trượng, vô cùng nóng bỏng, xoay vần trên thiên linh cái Sở Thiên Dương, màu đỏ sậm lan ra, khiến cho không khí trong đất trời lúc này cũng trở nên nóng rẫy.
Một cổ áp bách cực mạnh lan ra, khiến cho tất cả học viên đều biến sác, hai chân run rẩy.
- Đây là cường giả thiên quan cảnh sao? Đúng là khủng bố, khí phá thiên quan, đủ để dời non lấp bể!
Rất nhiều học viên đều lộ ra vẻ kính sợ, số nguyên khí mà khai mạch cảnh bọn họ đang tập tành sử dụng, so với cường giả thiên quan cảnh như Sở Thiên Dương thì chẳng khác nào muối bỏ bể.
Chu Nguyên đứng sau lưng Sở Thiên Dương cũng giật mình nhìn qua đạo xích hồng chi khí cường hoành kia, trong lòng rung động:
- Đây là xích dương phí đứng hàng tam phẩm do phủ chủ tu luyện ra được sao?
Nguyên khí có cửu phẩm, công pháp càng cao thâm thì phẩm cấp nguyên khí tu luyện ra được lại càng cao.
Hoàng thất Đại Chu của bọn họ hôm nay, công pháp cao cấp nhất cũng chỉ có thể tu luyện ra được nguyên khí tứ phẩm mà thôi.
- Hừ, muốn động võ à? Thật sự cho rằng ta sợ ngươi chắc?!
Từ Hồng thấy Sở Thiên Dương làm thế thì ánh mắt cũng trở nên lạnh lẽo, bước tới một bước, cũng có một cỗ nguyên khí hùng hồn tựa như lưu quang bắn lên từ thiên linh cái của hắn.
Đạo nguyên khí kia giống như một dòng thác màu bạc, bên trong chứa đầy hàn ý rét lạnh thấu xương, hàn ý vừa lan ra thì mặt đất kề bên cũng bắt đầu kết băng sương.
Nguyên khí tam phẩm, ngân sương khí!
Hai vị cường giả thiên quan cảnh giằng co với nhau, lập tức có hai cổ cảm giác áp bách lan ra, khiến cho rất nhiều học viên ở đây đều cảm thấy sợ hãi, sợ mình bị vạ lây.
Dù sao thì một khi cường giả thiên quan cảnh động thủ thì không phải đánh đấm chơi đùa như khai mạch cảnh nữa, đó chính là núi rung đất chuyển!
- Sở phủ chủ, Từ viện trưởng, đây không phải là nơi để động thủ!
Ngay lúc hai người Sở Thiên Dương và Từ Hồng dùng khí thế đối chọi với nhau thì rốt cuộc cũng có người hét to lên, đánh vỡ thế giằng co này.
Người lên tiếng là một nam tử mặc áo đen, hắn chính là viện trưởng bính viện, tên Tần Kiêu.
Hai vị viện trưởng còn lại cũng vội vàng lên tiếng khuyên lơn, dù sao thì nếu Sở Thiên Dương và Từ Hồng thật sự đánh nhau ở đây thì sẽ không tốt cho bất kỳ kẻ nào hết.
Bị mấy vị viện trưởng khác ngăn cản, Sở Thiên Dương và Từ Hồng đều biết bọn họ thật sự không thể động thủ ở nơi này, nên hừ lạnh một tiếng, thu hồi nguyên khí hùng hồn ngư băng sương và đỏ đậm kia về lại trong thiên linh cái của mình.
- Hừ, ta tuyệt đối không đồng ý cho ngươi sửa thời gian phân chia thác Ngọc Linh!
Sở Thiên Dương hừ lạnh nói.
Ánh mắt Từ Hồng lóe lên, vô cùng tức giận, đang định mở miệng nói chuyện thì Tề Nhạc đứng bên cạnh đột nhiên mỉm cười, lên tiếng:
- Sở phủ chủ, lời đề nghị này cũng không phải là cố ý nhằm vào giáp viện, mà là vì tất cả học viên của Đại Chu Phủ chúng ta.
- thác Ngọc Linh quan trọng đối với học viên chúng ta bao nhiêu, chắc là Sở phủ chủ cũng biết, thời gian phân chia lúc trước là thành lập khi giáp viện đứng đầu các viện, nên mới được quyền độc chiếm ba canh giờ, chúng ta cũng không có ai dị nghị!
- Nhưng bây giờ giáp viện đã xuống dốc, nếu như còn chiếm thời gian lâu như thế, thì không khỏi có phần bất công đối với những học viên khác, cho nên việc thay đổi thời gian phân chia này cũng là do mọi người yêu cầu.
Tề Nhạc nói với vẻ chính khí lẫm liệt, lời hắn nói ra khiến cho rất nhiều học viên đang tập trung quanh thác Ngọc Linh đều thầm gật đầu, bởi vi ai cũng biết rõ thác Ngọc Linh này có hiệu quả cực kỳ cao đối với việc khai mạch, nếu như có thể ở lại lâu hơn một chút, thì tốc độ khai mạch của bọn họ cũng sẽ nhanh hơn một phần.
Bởi vì ai cũng có chút lòng tham riêng, nên phải tranh thủ thêm điều kiện về cho bản thân mình.
Lời Tề Nhạc nói ra khiến mọi người gật đầu tán đồng, hắn thấy thế thì cũng cười thầm, nhìn vào Sở Thiên Dương mặt mày tái mét, nói:
- Mặc dù Sở phủ chủ ngươi là viện trưởng giáp viện, nhưng ngươi chớ quên, ngươi cũng là phủ chủ của Đại Chu Phủ, nếu như ngươi không thể giữ được công chính thì e là khiến mọi người thất vọng.
Sắc mặt của Sở Thiên Dương triệt để thay đổi, bởi vì những lời này của Tề Nhạc nói rất độc ác, nếu như hắn dám phủ nhận thì e là sẽ khiến các học viên khác thất vọng.
- Ngươi!
Quai hàm của Sở Thiên Dương đều run lên.
Đám học viên giáp viện đứng sau lưng Sở Thiên Dương cũng không thể nói được gì, sắc mặt vô cùng khó coi, bởi vì Tề Nhạc cứ dựa vào việc thành tích của giáp viện bọn họ bây giờ không tốt, không có tư cách trở thành người đứng đầu các viện, điều này khiến cho bọn họ căn bản không thể nào phản bác lại được.
- Dựa theo quy củ, muốn giành được vị trí đứng đầu các viện của giáp viện, thì ba năm liền cần phải giành được hạng nhất thi phủ, nhưng kỳ thi phủ năm nay chưa tới, ngươi đã muốn đá giáp viện xuống khỏi vị trí đứng đầu các viện, có phải là sớm quá rồi không?
Một giọng nói bình tĩnh đột nhiên vang lên, rất nhiều người đều đưa mắt nhìn sang, sau đó liền nhìn thấy thiếu niên văn nhã gầy gò đứng sau lưng Sở Thiên Dương.
Đúng là Chu Nguyên.
Tề Nhạc nhìn thấy Chu Nguyên lên tiếng thì cười khẩy một tiếng, nói:
- giáp viện bây giờ đã mất đi hạng nhất ở kỳ thi phủ hai năm liền, năm nay đương nhiên cũng sẽ như thế, cho nên cái chức đứng đầu các viện này bây giờ chỉ là trên danh nghĩa mà thôi, điện hạ cần gì phải mạnh miệng?
- Quy củ là quy củ, hơn nữa ta cũng không cho rằng năm nay giáp viện chúng ta sẽ mất đi hạng nhất.
Chu Nguyên cũng mỉm cười, giọng nói bình tĩnh, không chút dao động.
Tề Nhạc nheo mắt lại, nụ cười trên môi có chút khinh miệt, nói thẳng:
- Suy nghĩ này của điện hạ đúng là ngây thơ quá, chỉ còn vài tháng nữa là đến kỳ thi phủ cuối năm, kết quả cũng rành rành trước mặt, giáp viện cần gì phải chiếm lấy ba canh giờ ở thác Ngọc Linh, lãng phí tài nguyên tu luyện cỡ này?
Chu Nguyên lắc đầu, nói:
- Ta cũng không cho là giáp viện tu luyện ở thác Ngọc Linh thì chính là lãng phí tài nguyên tu luyện.
Tề Nhạc cười lạnh một tiếng, nói:
- Nếu như ngươi đã mạnh miệng như thế, vậy có dám dùng nắm đấm để chứng minh hay không?
- Ồ?
Chu Nguyên nhướng mày.
- Yên tâm đi, cũng không phải để các ngươi đánh với ta, nếu như vậy thì có vẻ hiếp người quá đáng quá.
Tề Nhạc tựa tiếu phi tiếu, nhưng những lời hắn nói ra rõ ràng là đang mỉa mai trắng trợn, khiến cho mặt mày của mấy học viên giáp viện tái mét, vô cùng tức giận.
Tề Nhạc chỉ về phía thác Ngọc Linh đang đổ ầm ầm, trong mắt lóe lên vẻ âm mai, nói:
- Nếu như các ngươi không phục thì tất cả chúng ta phái ra một người vào bên trong thác Ngọc Linh, để xem ai kiên trì được lâu hơn, như thế tự nhiên có thể nhìn rõ là kẻ nào đang lãng phí tài nguyên tu luyện!
- Bây giờ ngươi đã mở được sáu mạch, tố chất thân thể mạnh mẽ, ai có thể so thời gian trụ được ở thác Ngọc Linh với ngươi?
Sở Thiên Dương trầm giọng nói.
Tuy rằng biểu hiện của Chu Nguyên ở thác Ngọc Linh rất xuất sắc, thời gian trụ được cũng càng lúc càng dài, nhưng phải biết là Tề Nhạc dựa vào tố chất thân thể mạnh mẽ kia, cũng có thể làm được như thế.
Tề Nhạc thản nhiên nói:
- Nếu như Sở phủ chủ cảm thấy như thế là bất công thì chỉ có thể trách giáp viện các ngươi vô năng, mãi mà không có ai có thể đạt tới sáu mạch mà thôi.
Sở Thiên Dương tức giận, đang muốn nói chuyện thì Tề Nhạc đã giành mở miệng trước:
- Tiền cược thì sao?
Chu Nguyên đã hiểu ra tên Tề Nhạc này đã có chuẩn bị cả rồi, tuyệt đối sẽ không dễ dàng bỏ qua, cho nên mặc kệ thế nào, e là cũng phải liều một phen.
- Tiền cược ấy à…. Nếu như ất viện bọn ta thắng, vậy thì xin giáp viện giao ra một canh giờ rưỡi thời gian tu luyện ở thác Ngọc Linh, trong đó một giờ thuộc về giáp viện bọn họ, nửa giờ còn lại chia cho ba viện khác, thế nào hả?
Tề Nhạc nhìn chằm chằm vào Chu Nguyên, nhếch môi, giống như đang nhìn chằm chằm vào con mồi.
- Một canh giờ rưỡi?
Học viên của giáp viện nghe thấy thế thì lập tức lộ ra vẻ giận dữ, giáp viện bọn họ có ba canh giờ, nếu như bị cắt đi một nửa như thế thì sẽ là đả kích không nhỏ.
Học viên của các viện khác không nói gì hết, tình hình trước mắt rõ ràng là ất viện đang tranh chấp với giáp viện, bất quá, nếu như cuối cùng bọn họ đều có thể nhận được thêm chút thời gian tu luyện ở thác Ngọc Linh thì bọn họ đã thỏa mãn lắm rồi.
Cho nên, đối với chuyện Tề Nhạc ép người quá đáng như thế, phần lớn học viên đều giữ im lặng chờ xem.
Chu Nguyên nhìn Tề Nhạc đang cười tươi đắc ý kia, khẽ nheo mắt lại, một lát sau hắn chậm rãi nói:
- Một canh giờ rưỡi đồng hồ à? Được đấy! Bất quá nếu như các ngươi thua thì ất viện cũng phải bỏ ra một canh giờ rưỡi thời gian tu luyện ở thác Ngọc Linh!
Nếu như trực tiếp động thủ thì người lúc này còn chưa đả thông được bốn mạch như Chu Nguyên, chống lại kẻ đã sáu mạch như Tề Nhạc thì có lẽ không nắm chắc được bao nhiêu phần thắng, nhưng nếu như chỉ là so tu luyện trong thác Ngọc Linh thì lúc này vn hoàn toàn tự tin rằng mình không sợ bất kỳ học viên nào trong Đại Chu Phủ.
Hắn biết rõ Tề Nhạc đã có chuẩn bị từ chối, nhưng cũng chớ nên xem thường hắn.
Hơn nữa, Tề Nhạc ngấp nghé ba canh giờ tu luyện ở thác Ngọc Linh của bọn họ, Chu Nguyên cũng đang ngại ba canh giờ kia quá ngắn đây… chỉ là mãi mà không tìm thấy cơ hội, nên mới không làm được gì, bây giờ Tề Nhạc đột nhiên dâng lên món quà lớn như thế, không lý nào hắn lại từ chối không nhận.
Vẻ mặt của Tề Nhạc lúc này chợt khựng lại, hiển nhiên hắn cũng không ngờ Chu Nguyên đáp ứng nhanh như thế, bất quá hắn chợt nhớ đến lá bài tẩy của bản thân, trong mắt lóe lên vẻ âm ngoan.
- Được! Nếu như chúng ta thua thì ất viện của chúng ta cũng sẽ mất nửa canh giờ!
Tề Nhạc vừa mới nói thế thì tất cả học viên xung quanh đều ồ lên, xì xào bàn tán, sau đó lập tức trở nên hưng phấn, tình hình này thì xem ra không cần đợi đến lúc thi phủ cuối năm nữa, lần này ất viện và giáp viện đã sắp sửa đối đầu rồi…
Bất quá, bọn họ rõ ràng vẫn đánh giá ất viện cao hơn, bởi vì năm nay ất viện có Tề Nhạc, thân là học viên duy nhất đả thông dược sáu mạch trong Đại Chu Phủ hiện nay, thực lực của hắn đã sớm vượt xa mọi người.
Bản thân Chu Nguyên chỉ mới mở được có ba mạch, sao có thể so được với Tề Nhạc?
Chu Nguyên điện hạ xưa nay luôn cực kỳ tỉnh táo, nhưng sao lần này lại như thế?
Đám người Chu Nguyên chen vào bên trong, đi đến chính giữa, đưa mắt nhìn qua thì lập tức nhìn thấy Sở Thiên Dương mặt mày tái mét, mà kẻ đứng đối diện với Sở Thiên Dương chính là Từ Hồng.
Sau lưng của tên Từ Hồng kia là Tề Nhạc và Liễu Khê.
Tề Nhạc nhìn thấy Chu Nguyên đến thì không khỏi mỉm cười với hắn, chỉ là trong nụ cười kia toàn vẻ châm chọc.
Sở Thiên Dương cũng nhìn thấy Chu Nguyên, bất quá lúc này hắn không nói gì hết, mặt mày tái mét nhìn chằm chằm vào Từ Hồng, nắm đấm siết chặt vang lên tiếng răng rắc, lạnh giọng nói:
- Từ Hồng, ngươi thật quá đáng, thời gian sử dụng thác Ngọc Linh đã được định ra từ sớm, nào phải chuyện ngươi nói đổi là đổi?!
- Ha ha, phủ chủ nói gì vậy, thác Ngọc Linh là bảo địa tu luyện quan trọng nhất trong Đại Chu Phủ chúng ta, đương nhiên phải khiến nó phát huy được công dụng lớn nhất rồi.
Từ Hồng nhìn chằm chằm vào Sở Thiên Dương, từ tốn nói:
- Trước kia giáp viện là viện phủ mạnh nhất của Đại Chu Phủ chúng ta, một mình chiếm lấy ba canh giờ ở thác Ngọc Linh, chúng ta đương nhiên không phản đối.
- Nhưng bây giờ thì sao? Giáp viện đã có hai năm liên tục bị ất viện chúng ta áp chế, cho nên giáp viện đã không thể xem như đứng đầu các viện được nữa, nếu đã như thế mà giáp viện vẫn chiếm ba canh giờ ở thác Ngọc Linh thì không phải đạo rồi?
Trong mắt Sở Thiên Dương có hàn quang lóe lên, nói:
- Thời gian của thác Ngọc Linh là do vương thượng định ra lúc trước, nếu như ngươi có ý kiến thì cứ đi tìm vương thượng đi.
Từ Hồng nghe vậy thì cười khẩy, nói:
- Từ khi Đại Chu Phủ thành lập đến nay, việc trong phủ đều do người trong phủ làm chủ, dù là vương thượng cũng không được nhúng tay vào, cho nên phủ chủ không cần lấy vương thượng ra làm lá chắn đâu.
Hắn đã sớm về phe Tề vương, cho nên sự kính sợ đối với Chu Kình cũng đã không còn lại bao nhiêu.
- Ngươi!
Sở Thiên Dương tức giận, trong mắt lóe lên hàn quang, bước lên một bước, thân hình của hắn lập tức chấn động, cũng có một đạo xích hồng chi khí bắn ra từ thiên linh cái của hắn, phóng thẳng lên trời.
Xích hồng chi khí kia giống như một rặng mây đỏ trăm trượng, vô cùng nóng bỏng, xoay vần trên thiên linh cái Sở Thiên Dương, màu đỏ sậm lan ra, khiến cho không khí trong đất trời lúc này cũng trở nên nóng rẫy.
Một cổ áp bách cực mạnh lan ra, khiến cho tất cả học viên đều biến sác, hai chân run rẩy.
- Đây là cường giả thiên quan cảnh sao? Đúng là khủng bố, khí phá thiên quan, đủ để dời non lấp bể!
Rất nhiều học viên đều lộ ra vẻ kính sợ, số nguyên khí mà khai mạch cảnh bọn họ đang tập tành sử dụng, so với cường giả thiên quan cảnh như Sở Thiên Dương thì chẳng khác nào muối bỏ bể.
Chu Nguyên đứng sau lưng Sở Thiên Dương cũng giật mình nhìn qua đạo xích hồng chi khí cường hoành kia, trong lòng rung động:
- Đây là xích dương phí đứng hàng tam phẩm do phủ chủ tu luyện ra được sao?
Nguyên khí có cửu phẩm, công pháp càng cao thâm thì phẩm cấp nguyên khí tu luyện ra được lại càng cao.
Hoàng thất Đại Chu của bọn họ hôm nay, công pháp cao cấp nhất cũng chỉ có thể tu luyện ra được nguyên khí tứ phẩm mà thôi.
- Hừ, muốn động võ à? Thật sự cho rằng ta sợ ngươi chắc?!
Từ Hồng thấy Sở Thiên Dương làm thế thì ánh mắt cũng trở nên lạnh lẽo, bước tới một bước, cũng có một cỗ nguyên khí hùng hồn tựa như lưu quang bắn lên từ thiên linh cái của hắn.
Đạo nguyên khí kia giống như một dòng thác màu bạc, bên trong chứa đầy hàn ý rét lạnh thấu xương, hàn ý vừa lan ra thì mặt đất kề bên cũng bắt đầu kết băng sương.
Nguyên khí tam phẩm, ngân sương khí!
Hai vị cường giả thiên quan cảnh giằng co với nhau, lập tức có hai cổ cảm giác áp bách lan ra, khiến cho rất nhiều học viên ở đây đều cảm thấy sợ hãi, sợ mình bị vạ lây.
Dù sao thì một khi cường giả thiên quan cảnh động thủ thì không phải đánh đấm chơi đùa như khai mạch cảnh nữa, đó chính là núi rung đất chuyển!
- Sở phủ chủ, Từ viện trưởng, đây không phải là nơi để động thủ!
Ngay lúc hai người Sở Thiên Dương và Từ Hồng dùng khí thế đối chọi với nhau thì rốt cuộc cũng có người hét to lên, đánh vỡ thế giằng co này.
Người lên tiếng là một nam tử mặc áo đen, hắn chính là viện trưởng bính viện, tên Tần Kiêu.
Hai vị viện trưởng còn lại cũng vội vàng lên tiếng khuyên lơn, dù sao thì nếu Sở Thiên Dương và Từ Hồng thật sự đánh nhau ở đây thì sẽ không tốt cho bất kỳ kẻ nào hết.
Bị mấy vị viện trưởng khác ngăn cản, Sở Thiên Dương và Từ Hồng đều biết bọn họ thật sự không thể động thủ ở nơi này, nên hừ lạnh một tiếng, thu hồi nguyên khí hùng hồn ngư băng sương và đỏ đậm kia về lại trong thiên linh cái của mình.
- Hừ, ta tuyệt đối không đồng ý cho ngươi sửa thời gian phân chia thác Ngọc Linh!
Sở Thiên Dương hừ lạnh nói.
Ánh mắt Từ Hồng lóe lên, vô cùng tức giận, đang định mở miệng nói chuyện thì Tề Nhạc đứng bên cạnh đột nhiên mỉm cười, lên tiếng:
- Sở phủ chủ, lời đề nghị này cũng không phải là cố ý nhằm vào giáp viện, mà là vì tất cả học viên của Đại Chu Phủ chúng ta.
- thác Ngọc Linh quan trọng đối với học viên chúng ta bao nhiêu, chắc là Sở phủ chủ cũng biết, thời gian phân chia lúc trước là thành lập khi giáp viện đứng đầu các viện, nên mới được quyền độc chiếm ba canh giờ, chúng ta cũng không có ai dị nghị!
- Nhưng bây giờ giáp viện đã xuống dốc, nếu như còn chiếm thời gian lâu như thế, thì không khỏi có phần bất công đối với những học viên khác, cho nên việc thay đổi thời gian phân chia này cũng là do mọi người yêu cầu.
Tề Nhạc nói với vẻ chính khí lẫm liệt, lời hắn nói ra khiến cho rất nhiều học viên đang tập trung quanh thác Ngọc Linh đều thầm gật đầu, bởi vi ai cũng biết rõ thác Ngọc Linh này có hiệu quả cực kỳ cao đối với việc khai mạch, nếu như có thể ở lại lâu hơn một chút, thì tốc độ khai mạch của bọn họ cũng sẽ nhanh hơn một phần.
Bởi vì ai cũng có chút lòng tham riêng, nên phải tranh thủ thêm điều kiện về cho bản thân mình.
Lời Tề Nhạc nói ra khiến mọi người gật đầu tán đồng, hắn thấy thế thì cũng cười thầm, nhìn vào Sở Thiên Dương mặt mày tái mét, nói:
- Mặc dù Sở phủ chủ ngươi là viện trưởng giáp viện, nhưng ngươi chớ quên, ngươi cũng là phủ chủ của Đại Chu Phủ, nếu như ngươi không thể giữ được công chính thì e là khiến mọi người thất vọng.
Sắc mặt của Sở Thiên Dương triệt để thay đổi, bởi vì những lời này của Tề Nhạc nói rất độc ác, nếu như hắn dám phủ nhận thì e là sẽ khiến các học viên khác thất vọng.
- Ngươi!
Quai hàm của Sở Thiên Dương đều run lên.
Đám học viên giáp viện đứng sau lưng Sở Thiên Dương cũng không thể nói được gì, sắc mặt vô cùng khó coi, bởi vì Tề Nhạc cứ dựa vào việc thành tích của giáp viện bọn họ bây giờ không tốt, không có tư cách trở thành người đứng đầu các viện, điều này khiến cho bọn họ căn bản không thể nào phản bác lại được.
- Dựa theo quy củ, muốn giành được vị trí đứng đầu các viện của giáp viện, thì ba năm liền cần phải giành được hạng nhất thi phủ, nhưng kỳ thi phủ năm nay chưa tới, ngươi đã muốn đá giáp viện xuống khỏi vị trí đứng đầu các viện, có phải là sớm quá rồi không?
Một giọng nói bình tĩnh đột nhiên vang lên, rất nhiều người đều đưa mắt nhìn sang, sau đó liền nhìn thấy thiếu niên văn nhã gầy gò đứng sau lưng Sở Thiên Dương.
Đúng là Chu Nguyên.
Tề Nhạc nhìn thấy Chu Nguyên lên tiếng thì cười khẩy một tiếng, nói:
- giáp viện bây giờ đã mất đi hạng nhất ở kỳ thi phủ hai năm liền, năm nay đương nhiên cũng sẽ như thế, cho nên cái chức đứng đầu các viện này bây giờ chỉ là trên danh nghĩa mà thôi, điện hạ cần gì phải mạnh miệng?
- Quy củ là quy củ, hơn nữa ta cũng không cho rằng năm nay giáp viện chúng ta sẽ mất đi hạng nhất.
Chu Nguyên cũng mỉm cười, giọng nói bình tĩnh, không chút dao động.
Tề Nhạc nheo mắt lại, nụ cười trên môi có chút khinh miệt, nói thẳng:
- Suy nghĩ này của điện hạ đúng là ngây thơ quá, chỉ còn vài tháng nữa là đến kỳ thi phủ cuối năm, kết quả cũng rành rành trước mặt, giáp viện cần gì phải chiếm lấy ba canh giờ ở thác Ngọc Linh, lãng phí tài nguyên tu luyện cỡ này?
Chu Nguyên lắc đầu, nói:
- Ta cũng không cho là giáp viện tu luyện ở thác Ngọc Linh thì chính là lãng phí tài nguyên tu luyện.
Tề Nhạc cười lạnh một tiếng, nói:
- Nếu như ngươi đã mạnh miệng như thế, vậy có dám dùng nắm đấm để chứng minh hay không?
- Ồ?
Chu Nguyên nhướng mày.
- Yên tâm đi, cũng không phải để các ngươi đánh với ta, nếu như vậy thì có vẻ hiếp người quá đáng quá.
Tề Nhạc tựa tiếu phi tiếu, nhưng những lời hắn nói ra rõ ràng là đang mỉa mai trắng trợn, khiến cho mặt mày của mấy học viên giáp viện tái mét, vô cùng tức giận.
Tề Nhạc chỉ về phía thác Ngọc Linh đang đổ ầm ầm, trong mắt lóe lên vẻ âm mai, nói:
- Nếu như các ngươi không phục thì tất cả chúng ta phái ra một người vào bên trong thác Ngọc Linh, để xem ai kiên trì được lâu hơn, như thế tự nhiên có thể nhìn rõ là kẻ nào đang lãng phí tài nguyên tu luyện!
- Bây giờ ngươi đã mở được sáu mạch, tố chất thân thể mạnh mẽ, ai có thể so thời gian trụ được ở thác Ngọc Linh với ngươi?
Sở Thiên Dương trầm giọng nói.
Tuy rằng biểu hiện của Chu Nguyên ở thác Ngọc Linh rất xuất sắc, thời gian trụ được cũng càng lúc càng dài, nhưng phải biết là Tề Nhạc dựa vào tố chất thân thể mạnh mẽ kia, cũng có thể làm được như thế.
Tề Nhạc thản nhiên nói:
- Nếu như Sở phủ chủ cảm thấy như thế là bất công thì chỉ có thể trách giáp viện các ngươi vô năng, mãi mà không có ai có thể đạt tới sáu mạch mà thôi.
Sở Thiên Dương tức giận, đang muốn nói chuyện thì Tề Nhạc đã giành mở miệng trước:
- Tiền cược thì sao?
Chu Nguyên đã hiểu ra tên Tề Nhạc này đã có chuẩn bị cả rồi, tuyệt đối sẽ không dễ dàng bỏ qua, cho nên mặc kệ thế nào, e là cũng phải liều một phen.
- Tiền cược ấy à…. Nếu như ất viện bọn ta thắng, vậy thì xin giáp viện giao ra một canh giờ rưỡi thời gian tu luyện ở thác Ngọc Linh, trong đó một giờ thuộc về giáp viện bọn họ, nửa giờ còn lại chia cho ba viện khác, thế nào hả?
Tề Nhạc nhìn chằm chằm vào Chu Nguyên, nhếch môi, giống như đang nhìn chằm chằm vào con mồi.
- Một canh giờ rưỡi?
Học viên của giáp viện nghe thấy thế thì lập tức lộ ra vẻ giận dữ, giáp viện bọn họ có ba canh giờ, nếu như bị cắt đi một nửa như thế thì sẽ là đả kích không nhỏ.
Học viên của các viện khác không nói gì hết, tình hình trước mắt rõ ràng là ất viện đang tranh chấp với giáp viện, bất quá, nếu như cuối cùng bọn họ đều có thể nhận được thêm chút thời gian tu luyện ở thác Ngọc Linh thì bọn họ đã thỏa mãn lắm rồi.
Cho nên, đối với chuyện Tề Nhạc ép người quá đáng như thế, phần lớn học viên đều giữ im lặng chờ xem.
Chu Nguyên nhìn Tề Nhạc đang cười tươi đắc ý kia, khẽ nheo mắt lại, một lát sau hắn chậm rãi nói:
- Một canh giờ rưỡi đồng hồ à? Được đấy! Bất quá nếu như các ngươi thua thì ất viện cũng phải bỏ ra một canh giờ rưỡi thời gian tu luyện ở thác Ngọc Linh!
Nếu như trực tiếp động thủ thì người lúc này còn chưa đả thông được bốn mạch như Chu Nguyên, chống lại kẻ đã sáu mạch như Tề Nhạc thì có lẽ không nắm chắc được bao nhiêu phần thắng, nhưng nếu như chỉ là so tu luyện trong thác Ngọc Linh thì lúc này vn hoàn toàn tự tin rằng mình không sợ bất kỳ học viên nào trong Đại Chu Phủ.
Hắn biết rõ Tề Nhạc đã có chuẩn bị từ chối, nhưng cũng chớ nên xem thường hắn.
Hơn nữa, Tề Nhạc ngấp nghé ba canh giờ tu luyện ở thác Ngọc Linh của bọn họ, Chu Nguyên cũng đang ngại ba canh giờ kia quá ngắn đây… chỉ là mãi mà không tìm thấy cơ hội, nên mới không làm được gì, bây giờ Tề Nhạc đột nhiên dâng lên món quà lớn như thế, không lý nào hắn lại từ chối không nhận.
Vẻ mặt của Tề Nhạc lúc này chợt khựng lại, hiển nhiên hắn cũng không ngờ Chu Nguyên đáp ứng nhanh như thế, bất quá hắn chợt nhớ đến lá bài tẩy của bản thân, trong mắt lóe lên vẻ âm ngoan.
- Được! Nếu như chúng ta thua thì ất viện của chúng ta cũng sẽ mất nửa canh giờ!
Tề Nhạc vừa mới nói thế thì tất cả học viên xung quanh đều ồ lên, xì xào bàn tán, sau đó lập tức trở nên hưng phấn, tình hình này thì xem ra không cần đợi đến lúc thi phủ cuối năm nữa, lần này ất viện và giáp viện đã sắp sửa đối đầu rồi…
Bất quá, bọn họ rõ ràng vẫn đánh giá ất viện cao hơn, bởi vì năm nay ất viện có Tề Nhạc, thân là học viên duy nhất đả thông dược sáu mạch trong Đại Chu Phủ hiện nay, thực lực của hắn đã sớm vượt xa mọi người.
Bản thân Chu Nguyên chỉ mới mở được có ba mạch, sao có thể so được với Tề Nhạc?
Chu Nguyên điện hạ xưa nay luôn cực kỳ tỉnh táo, nhưng sao lần này lại như thế?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook