Nguyên Tôn
Chương 35: Trận chiến ở Thác Ngọc Linh

Ngay tại Thác Ngọc Linh, từ khi hai người Chu Nguyên Tề Nhạc đề xuất vụ đánh cuộc thì bầu không khí ngay lập tức sôi trào, càng ngày càng có nhiều học viên của Đại Chu phủ nghe tin mà đến xem, đứng chật kín xung quanh.

Cũng do vụ đánh cuộc của hai bên thật sự quá lớn.

Tiền cược là một canh giờ rưỡi tu luyện trong Thác Ngọc Linh, mà mọi người đều biết, trừ giáp viện, ất viện thì các viện còn lại chỉ được một canh giờ mà thôi.

- Cá đã mắc câu rồi.

Đôi mắt xinh đẹp của Liễu Khê nhìn thấy cảnh này thì khóe miệng liền nhếch thành ý cười đắc ý, tựa như cô ta đã thấy được bộ dáng chật vật của Chu Nguyên khi thua cược.

Mà trong ánh mắt của Từ Hồng cũng xẹt qua một tia lạnh lẽo, không lẽ tên Chu Nguyên này thật sự nghĩ rằng chỉ dựa vào việc biểu hiện thực lực tạm chấp nhận kia ở Thác Ngọc Linh mà tự cho rằng bản thân có đủ khả năng khiêu chiến với Tề Nhạc ư, thật ngây thơ.

Lúc này đây, đa số học viên ất viện đang đứng xung quanh tuy bị kinh hãi khi nghe Tề Nhạc đồng ý đánh cuộc nhưng cũng nhanh chóng hưng phấn lên, bởi vì tất cả bọn họ đều biết Tề Nhạc mạnh đến mức nào, mà lần tỷ thí này cũng không phải dạng chiến đấu chân đao chân thương nên đối với Tề Nhạc sẽ không có chút khó khăn nào cả.

Vì thế, bọn họ xem như nắm chắc được thời gian nửa canh giờ tu luyện của nhóm giáp viện vào tay ất viện rồi.

Ngược lại vời không khí hưng phấn khi nghĩ rằng nhất định sẽ có được của bên ất viện thì bầu không khí bên giáp viện bây giờ trầm trọng hơn rất nhiều, sắc mặt đa số học viện đều tối tăm, dù sao danh tiếng của Tề Nhạc trong Đại Chu phủ rất mạnh.

- Chu Nguyên điện hạ, ngươi có chắc chắn sẽ thắng cuộc không?

Trong mắt Sở Thiên Dương có chút lo lắng, nhỏ giọng hỏi hắn.

- Ta chỉ cố gắng làm hết sức mình mà thôi.

Chu Nguyên cười một tiếng.

Sở Thiên Dương thấy nụ cười ung dung của hắn, tâm tình cũng thả lỏng một chút, có thể thấy được, rõ ràng đối phương đã có sự chuẩn bị nên mới bày ra đánh cược, bọn họ không đạt được mục đích nhất định sẽ không bỏ qua, cho nên việc duy nhất có thể làm là đồng ý đánh cược.

- Điện hạ cố lên!

Tô Ấu Vi giơ giơ quả đấm nhỏ cổ vũ cho Chu Nguyên.

- Chu Nguyên, tiền đồ sau này của giáp viện chúng ta đều trông cậy vào ngươi!

Trong mắt Tống Thu Thủy nhìn hắn cũng chứa đầy sự mong chờ trong đó, hôm nay thi đấu với ất viện, giáp viện bọn họ đã rơi vào thế hạ phong, nếu như lần tỷ thí này mà thua cuộc còn mất đi nửa canh giờ tu luyện trong Thác Ngọc Linh thì chỉ sợ từ nay chođến khi thi đấu giữa các phủ diễn ra, giáp viện bọn họ không có ai mở được đệ lục mạch cả.

Cho nên có nói tiền đặt cược của trận này liên quan đến tiền đồ của tất cả học viện trong giáp viện không phải nói quá.

Nhìn thấy sự mong chờ xen lẫn bất an trong mắt đa số học viên giáp viện, Chu Nguyên cũng không nói nhiều chỉ nhẹ nhàng gật đầu.

Dưới ánh nhìn chăm chú của tất cả mọi người, Chu Nguyên và Tề Nhạc đồng thời tiến lên, đi về phía Thác Ngọc Linh.

- Nếu bây giờ điện hạ cảm thấy hối hận thì có thể nhận thua sớm một chút, cũng tránh cho người phải chịu một chút đau khổ.

Tề Nhạc cười một cách phong khinh vân đạm, nói.

- Vậy ta cũng tặng những lời ngươi vừa nói lại cho ngươi.

Chu Nguyên không thèm liếc hắn một cái, cũng dùng giọng nói lạnh nhạt đáp trả.

- Xem ra điện hạ người đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, nếu người đã cố chấp như vậy lỡ trong thi đấu xảy ra chuyện gì thì cũng đừng trách ta.

-

Khóe miệng Tề Nhạc nhếch lên lộ ý khinh miệt, sau đó hắn cũng không nói thêm lời nào mà mũi chân đạp một cái, thân thể đi về hướng khác ở Thác Ngọc Linh.

Chu Nguyên và Tề Nhạc hai người đứng ở hai bên của thác nước, đồng thời bọn họ đều dùng ánh mắt liếc nhau cũng nhìn thấy được hàn ý trong mắt đối phương.

Hô!

Ngay sau đó bọn họ đều hít sâu một hơi đi vào trong Thác Ngọc Linh vô cùng mãnh liệt dưới vô số ánh nhìn của quần chúng xung quanh.

Dòng nước trắng xóa mạnh mẽ đánh lên thân thể hai người bọn họ nhưng mà cả hai thân hình đều vững vàng giống như bàn thạch, bàn chân bám chặt xuống mặt đất, mặc cho dòng nước có đập mạnh đến đâu cũng không nhúc nhích một chút nào.

Lúc này hai mắt Chu Nguyên khép hờ, thần hồn ở giữa mi tâm chợt lóe lên một cái rồi phát ra một tia thần hồn hấp thụ toàn bộ ngọc tủy khí trong dòng nước bao xung quanh cơ thể, đồng thời cũng giảm bớt sự đau đớn do sức nước đánh vào cơ thể.

Cũng ngay lúc đó thì băng hỏa tụ nguyên vân sau lưng hắn cũng bắt đầu xuất hiện tia sáng nhàn nhạt tản ra, hắn cảm giác được sự lạnh buốt cùng cái nóng rực đang giao hòa với nhau, đồng thời cũng nhanh chóng hấp thu ngọc tủy khí xung quanh hắn.

Loại tốc độ hấp thu này mạnh mẽ hơn tụ nguyên vân bình thường.

- Băng hỏa tụ nguyên vân này quả nhiên có hiệu quả!

Khi Chu Nguyên cảm nhận được sự biến hóa này trong lòng không nhịn được mà tán thưởng một tiếng.

Mà dòng nước trắng xóa vẫn ầm ầm đổ xuống, khiến cho bóng dáng Chu Nguyên với Tề Nhạc ở bên trong thác nước lúc ẩn lúc hiển, trong khi đó ở bên ngoài thác nước, cặp mắt của mọi người đều không dám chớp dù chỉ một cái.

- Lúc trước giới hạn của Chu Nguyên hình như chỉ kiên trì được một tiếng mà thôi, nhưng mà Tề Nhạc lại khác, hắn có thể kiên trì tới một tiếng năm mươi phút.

Liễu Khê một bên nhìn chằm chằm hai đạo thân ảnh bên trong thác nước một bên cười mỉa mai, nói:

- Vì thế chỉ cần trải qua một tiếng thì thắng bại sẽ rõ.

Tên Chu Nguyên thông qua kỳ thi học kỳ một cách quá thuận lợi cho nên hắn cũng bắt đầu tự kiêu rồi chăng, bộ hắn nghĩ rằng Tề Nhạc sẽ giống như đám phế vật mà hắn gặp phải trong kỳ thi sao? Trong mắt Tề Nhạc thì Chu Nguyên hắn với đám phế vật bị đánh bại kia không có gì khác nhau cả.

Nghe Liễu Khê nói vậy, Từ Hồng khẽ gật đầu, lão rất tin tưởng Tề Nhạc dù sao với tố chất thân thể đã mở ra lục mạch thì có đứng trong Thác Ngọc Linh cũng không làm khó hắn(TN)

Trên mặt phần đông học viên ất viện đều vui vẻ lộ ra sự thoải mái, dù sao danh vọng của Tề Nhạc ở Đại Chu phủ rất lớn, Chu Nguyên không thể nào so sánh được với hắn, cơ bản mà nói thì không cùng một cấp bậc để so sánh.

Bên cạnh đó thì ở bên giáp viện, tất cả mọi người đều khẩn trương lo lắng.

Yểu Yểu liếc mắt nhìn thấy bàn tay đang nắm chặt của Tô Ấu Vi, cô nhẹ nhàng lên tiếng an ủi:

- Cô không cần quá lo lắng, Chu Nguyên hắn sẽ không thua cuộc đâu.

Trong số những người ở đây thì thần hồn của cô mạnh hơn nhiều cho nên cô có thể cảm giác được tình trạng bây giờ của Chu Nguyên, hắn đang dùng lực lượng của thần hồn mà hấp thu một lượng lớn ngọc tủy chi khí, ngoài ra còn có băng hỏa tụ nguyên văn trợ giúp hắn, có thể nói Chu Nguyên vẫn có thể kiên trì đứng ở trong Thác Ngọc Linh mà không tốn một chút sức lực nào cả.

Mà bên phía Tề Nhạc thì ngược lại, nếu chỉ mong chờ vào tố chất thân thể mạnh mẽ để cường hóa cơ thể thì dưới sức đập mãnh liệt của Thác Ngọc Linh cũng sẽ bị mài mòn tiêu hao dần dần, chẳng mấy chốc sẽ đến giới hạn mà kiệt sức.

Cho nên trận đấu này ngay từ đầu đã phân thắng bại rồi.

Bản thân Tô Ấu Vi tuy không biết lý do vì sao Yểu Yểu có thể khẳng định như thế nhưng mà trong lòng cũng thả lỏng một chút, bất quá đôi mắt xinh đẹp của cô khi nhìn về phía thác nước cũng không dám chớp một cái.

Dưới ánh nhìn của tất cả mọi người, thời gian cũng bắt đầu trôi qua một cách nhanh chóng.

Mười phút… ba mươi phút….. năm mươi phút…

Thời gian trôi qua rất nhanh chẳng mấy chốc đã trôi qua một tiếng, có điều việc bóng dáng Chu Nguyên vẫn như cũ không hề dao động, nhìn qua có cảm giác rất thoải mái cũng hề nhìn thấy trên người hắn xuất hiện cảm giác đã đến giới hạn khiến mọi người rất ngạc nhiên.

Từ Hồng nhíu mày nhìn Liễu Khê một cái rồi cắn răng nói:

- Tên nhãi đó chẳng qua chỉ giả bộ thôi, ta muốn xem hắn có thể giả bộ đến khi nào!

Vì thế lại trôi qua mười phút, vừa đúng một tiếng đồng hồ.

Mà ở bên cạnh bờ cũng truyền ra từng đợt ồn ào bởi vì bọn họ cũng nhận ra dù đã trải qua một tiếng nhưng mà Chu Nguyên vẫn không rơi khỏi thác nước, thân hình vẫn như cũ vững như bàn thạch

Trong mắt Từ Hồng bắt đầu xuất hiện một chút nghi ngờ, mà Liễu Khê cũng cảm thấy một bên má có chút đau, biểu cảm liên tục thay đổi, cô ta cũng không dám nói tiếp bởi vì cô ta cảm giác được ánh mắt kỳ quái của tất cả học viên bên ất viện đang nhìn cô.

- Tên nãy vẫn có thể trụ đến bây giờ sao?

Đồng thời ở bên trong Thác Ngọc Linh, Tề Nhạc cũng nhận ra Chu Nguyên vẫn đang kiên trì đứng trong thác nước, hắn nhíu mày suy nghĩ, ngay cả bản thân hắn đến bây giờ cũng bắt đầu cảm giác được toàn thân có chút đau nhức rồi, chẳng qua hắn vẫn còn có thể chịu được.

- Hừ, chờ lát nữa thì biết hắn có phải đang giả bộ hay không.

Thế là dưới sự chờ đợi của Tề Nhạc, thời gian tiếp tục trôi qua thêm nửa tiếng nữa.

Mà Chu Nguyễn vẫn không hề xuất hiện bất kỳ sự dao động nào cả.

Thấy cảnh này thì sắc mặt Tề Nhạc có chút khó coi bởi vì hắn cảm giác bản thân hắn cũng đã đến cực hạn rồi.

- Tên nhãi này, chẳng trách ban đầu hắn có thể dễ dàng đồng ý đánh cuộc như vậy, xem ra hắn cũng đã có chuẩn bị cả rồi.

Ánh mắt Tề Nhạc âm trầm, hắn liếc nhìn Chu Nguyên mà trong ánh mắt lóe lên một tia lạnh lẽo.

- Có điều, ngươi cho rằng ta đưa ra lời đệ nghị đánh cược với ngươi mà không hề chuẩn bị gì sao?

Hai mắt Tề Nhạc khép hờ, cùng đợi thời gian trôi qua, mà lúc này cũng đã qua hai mươi phút, hiện tại đã là một tiếng năm mươi phút đồng thời cũng là giới hạn của Tề Nhạc hắn.

Lúc này Tề Nhạc chợt mở to mắt, trong mắt hiện lên tia sáng lạnh lẽo.

- Nếu Chu Nguyên ngươi đã không biết thức thời như thế thì cũng đừng trách ta.

Khi vừa nói xong, hắn liền nghiêng đầu một chút, chỉ thấy lúc này có một viên thuốc màu đỏ đậm rơi vào trong miệng, bị hắn nuốt xuống.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương