Nguyện Một Kiếp Yêu Em
-
Chương 26: Về nhà
Thoắt một cái, ngày tổ chức hôn lễ của bọn họ đã tới gần. Cứ nghĩ chỉ cần tới ngày đó, đến nơi tổ chức hôn lễ là được. Chẳng ngờ, Thiên Hàn lại bị mẹ Lâm gọi về nhà. Bà nói trước khi con gái đi lấy chồng, vẫn nên ở nhà thì hơn. Cô lại không có lý do gì để từ chối, đành phải nói với Đình Thiên chuyện này. Khỏi nói tới anh có bao nhiêu không can tâm. Đứng nhìn cô thu dọn hành lý, anh thở dài chán nản, ôm chặt cô từ phía sau:
- Em đừng đi mà! - Anh đã quen với việc mỗi đêm ôm cô đi ngủ. Một tuần không thể gặp cô, anh nghĩ thôi cũng đã chịu không nổi rồi.
Trái lại, Thiên Hàn chỉ xoa đầu đứa trẻ to xác này cười:
- Ngoan! Dù sao trước khi kết hôn anh cũng không thể gặp em đúng không? Ngoan ngoãn về nhà một tuần đi, nhé?
- Một tuần sao lại có tận bảy ngày dài như vậy? - Người đàn ông uất ức nói khiến cô không khỏi bật cười lần nữa.
Thiên Hàn nhón chân hôn lên môi anh:
- Nhanh lắm! Nhẫn nhịn một chút, em sẽ bù cho anh sau được không?
- Bù đắp như thế nào? - Người đàn ông vẫn chưa chịu buông tha cho cô.
Thiên Hàn cười gian manh nhìn anh:
- Hôm đó, anh thích... bộ đồ y tá... hay bộ thỏ trắng ngây thơ? - Nói rồi cô không ngại nhìn anh bằng ánh mắt khiêu gợi, đưa tay xoa dọc theo bờ ngực xuống đến eo anh - Anh chọn đi!
Đình Thiên sao có thể cưỡng lại được cách câu dẫn này của cô. Trong đầu anh nổ lên một tiếng, chớp nhoáng đẩy cô xuống giường, đè lên cô, nặng nề hôn. Thiên Hàn chỉ kịp kêu lên một tiếng, liền chìm vào nụ hôn ngọt ngào của anh. Hai người cứ thế dây dưa không ngừng.
Qua một lúc lâu, anh như không kìm nén được nữa, đưa tay men theo vạt áo cô, nắm lấy chiếc eo thon. Lúc này Thiên Hàn mới giật mình bắt lấy tay anh lại. Anh cũng vì vậy mà lấy lại được tia lý trí cuối cùng.
- Đừng khiêu khích anh! - Chống tay ở hai bên người cô, người đàn ông vừa thở dốc vừa cất giọng khàn khàn. Anh đang cố gắng kiềm chế dục vọng đang bừng bừng cháy trong cơ thể.
Thế nhưng, máu chơi ác của Thiên Hàn lúc này lại nổi lên không kiểm soát. Cô mạnh bạo đưa một chân cọ vào giữa hai chân anh, dùng ánh mắt phong tình vạn chủng nhìn anh:
- Sao nào? Nếu anh thích, em có thể mặc cả hai!
Đình Thiên lại thở ra một hơi, bắt lấy cái chân hư hỏng của cô, cảnh cáo:
- Liều thuốc hôm nọ hình như chưa làm cho em sợ đúng không?
Đùa gì vậy? Đau ê ẩm cả người, nơi đó còn muốn nứt rách ra, bôi không biết bao nhiêu lần thuốc còn không đỡ. Cô không sợ mới là lạ đấy. Chưa kịp thu chân về đã thấy giọng anh tiếp tục vang bên tai:
- Bình thường anh có thể nhẫn nhịn, không làm em quá khó chịu. Nhưng nếu em nhất định muốn mặc thứ đó thì... anh không chắc!
Nghe anh nói, Thiên Hàn lập tức nở ra nụ cười lấy lòng, chân cũng nhanh chóng thu lại:
- Vậy... vậy... em không mặc!
Đình Thiên thở ra thêm một hơi, miễn cưỡng rời khỏi trên người cô. Anh đưa tay giúp cô thu dọn thêm vài đồ mỹ phẩm vào vali, miệng không ngừng nhắc nhở:
- Nhớ ăn cơm đúng giờ.
- Được! - Cô vui vẻ đáp ứng.
- Không được thức quá khuya.
- Được!
- Mỗi ngày thức dậy, việc đầu tiên là phải gọi cho anh!
- Được! Được! Được!
Anh cứ không ngừng lải nhải mấy điều đó cho đến khi cô ra khỏi nhà.
-----
Đến tối, khi Đại Hàn trở về nhà, vô cùng ngạc nhiên khi thấy xe của Thiên Hàn ở trong sân. Anh chạy vào trong nhà gọi lớn:
- Hàn Hàn, em về sao?
Lúc này, Thiên Hàn đang ở trong bếp bận rộn chuẩn bị đồ ăn, cô nói vọng ra:
- Em ở đây!
Chỉ một phút sau đó, đã thấy Đại Hàn xuất hiện trong phòng bếp. Anh tiến tới gần cô, theo thói quen vuốt tóc cô:
- Làm gì vậy?
- Làm món sallad tôm trộn ngày xưa chúng ta hay ăn. Đã lâu rồi không được ăn món đó. - Ngừng một chút cô nói tiếp - Chị Tiểu Lệ cũng thích món này lắm. Anh gọi điện bảo chị ấy về đi!
Người chị dâu này bình thường nói chuyện không được dễ nghe, nhưng Thiên Hàn biết bản chất chị ấy không hề xấu. Chỉ là nghe thấy cô nói vậy, Đại Hàn chợt yên lặng. Qua một lúc lâu không thấy anh lên tiếng, cô mới quay ra nhìn anh:
- Sao thế?
Đại Hàn tránh đi ánh mắt của cô, lắc đầu nói:
- Cô ấy gần đây đang bận một dự án mới ở khu nghỉ dưỡng, nên không thể thường xuyên về nhà!
- Vậy sao? Tiếc thật! - Thiên Hàn cũng không nghi ngờ gì, chỉ đơn giản nhún vai một cái - Anh mau đi thay đồ đi, em làm xong rồi mình cùng ăn!
Đại Hàn gật đầu rồi thở dài đi lên lầu. Thế nhưng đến khi cô đã dọn hết đồ ăn ra bàn rồi, Đại Hàn còn chưa xuống. Cho nên cô đành phải đi lên gọi anh. Đứng trước cửa phòng anh, gõ mãi không có ai mở cửa, cô liền tự mình đi vào! Thấy trong phòng tắm còn có tiếng nước chảy, chắc anh còn đang ở bên trong, Thiên Hàn không tự chủ được đi một vòng căn phòng xem xét một chút.
Phòng của anh rất lớn. Ngoài chiếc giường to ra, còn có một bộ sô pha ngay bên cạnh cửa sổ sát đất, mở cửa liền có thể đi ra ban công rất nhiều hoa. Phía đối diện còn có một chiếc bàn làm việc, cùng một tủ sách lớn ở phía sau. Cả anh và cô đều rất thích đọc sách, cho nên thường sưu tập những cuốn sách nổi tiếng để ở trong nhà. Thấy nó, cô bất giác không tự chủ được mà tiến lại gần. Mỗi cuốn sách ở đây, đều là những cuốn sách khoa học, kinh tế, còn có cả tiểu thuyết, vô cùng đa dạng.
Bỗng nhiên, một tờ giấy trên bàn làm việc thu hút sự chú ý của cô, cô tiến lại xem. Ba chữ "Đơn Ly Hôn" cứ thế đập thẳng vào mắt. Trên tờ giấy còn có sẵn chữ ký của Minh Tiểu Lệ, Đại Hàn còn chưa kí lên. Đúng lúc này, anh từ phòng tắm đi ra, bốn mắt họ chạm nhau. Thấy cô cầm trên tay tờ giấy kia, anh không biết phải nói gì.
- Chị ấy...? - Thiên Hàn nhìn anh mở lời.
Chỉ thấy anh tự nhiên lau tóc, tựa người vào cửa không nói gì. Sau khi cất khăn lại trong phòng tắm, đi ra lần nữa, anh mới lên tiếng:
- Cô ấy đề nghị ly hôn!
- Cho nên chị ấy mới không về nhà?
Trước sự nghi vấn của cô, anh gật đầu thừa nhận.
- Vậy bố mẹ đã biết chưa? Anh nói với họ như thế nào?
Đại Hàn ngồi xuống sô pha, trầm ngâm:
- Cô ấy nói sau khi em kết hôn, anh tự đi nộp đơn là được. Còn cô ấy sẽ bảo với bố mẹ đây là quyết định của cô ấy. - Im lặng một chút, anh nói tiếp - Có thể cô ấy đã nghe được, anh lấy chuyện này làm điều kiện để quay lại công ty giúp bố.
- Vậy còn anh thì sao? - Thiên Hàn nhẹ ngồi xuống bên cạnh anh, nhìn vào mắt anh.
Đại Hàn lắc đầu, mãi một lúc sau mới lên tiếng:
- Thực sự lúc đó anh đang rất giận ông ấy đã làm tổn thương đến em. Cho nên muốn dùng cách mà ông ấy không muốn nhất cùng ông ấy trao đổi. Muốn cho ông ấy từ bỏ ý định làm khó em. Còn bây giờ... anh không biết! - Giọng anh mang phần bất lực.
- Anh không biết? Hay anh không thực sự muốn như vậy?
Nghe cô hỏi vậy, anh càng cúi thấp đầu hơn. Bản thân anh cũng không có câu trả lời.
- Nếu anh không thật sự muốn như vậy, thì nên nói với chị ấy. - Thiên Hàn đặt tay lên vai anh - Nhất định phải rõ ràng bản thân mình muốn gì! Đừng để quyết định rồi mới hối hận sẽ không còn kịp đâu!
- Ừm! - Đại Hàn chỉ miễn cưỡng gật đầu. Anh quay sang nhìn cô - Mau xuống ăn tối thôi, anh đói rồi! - Nói rồi anh cùng cô ra khỏi phòng. Bỗng nhiên nhớ đến điều gì đó, anh nhìn cô nói tiếp - Đình Thiên đâu? Sao lại không cùng cậu ta về? Chuyện trên mạng hôm trước là thế nào vậy?
- Mẹ nói em trước khi kết hôn phải về nhà. Đình Thiên hôm nay còn bận tiếp đối tác quan trọng, không thể cùng đi. Còn chuyện mấy tấm ảnh kia, chỉ là bạn gái cũ thời đại học của anh ấy mà thôi. Hôm đó em đã làm cô ta tức chết, nên cô ta mới làm vậy để nhằm vào em!
- Vậy thái độ của cậu ta thì sao? Có lằng nhằng dây dưa không?
Thiên Hàn nghe anh hỏi thế, ngồi xuống ghế bật cười:
- Sao có thể chứ? Anh yên tâm đi.
- Vậy thì tốt!
- Đừng bận tâm đến em nữa! Nhanh chóng giải quyết vướng mắc trong lòng anh đi.
Đại Hàn lại im lặng ăn cơm. Cô nói không sai, người hiện tại cần phải bận tâm chính là bản thân anh.
-----
Sáng sớm vài ngày sau, Thiên Hàn một mình lái xe ra vùng ngoại ô. Chiếc xe băng băng lao đi trên đường, sau đó, rẽ vào cổng một khu nghỉ dưỡng. Đi hết một đoạn đường hai bên rợp bóng cây, cô dừng lại trước sảnh của một tòa nhà lớn. Thấy cô xuống xe, người bảo vệ lâu năm của khu nghỉ dưỡng nhiệt tình tới chào hỏi:
- Cô Lâm, cô cùng bạn bè đến vui chơi sao?
Thiên Hàn nhìn người đàn ông già lịch sự cúi chào:
- Chào chú! Cháu đến tìm chị Tiểu Lệ, chị ấy có đang ở đây không?
- Có! - Người đàn ông nhanh nhẹn đáp lại cô - Cô Minh đang ở hồ nước nóng! Để tôi dẫn đường cho cô nhé.
Thiên Hàn vội xua tay:
- Không cần đâu. Cháu tự đi là được rồi, chú cứ làm việc đi.
Nói rồi cũng không đợi ông ấy đáp lại, cô men theo con đường mòn bên hông, đi ra phía sau của khách sạn.
Đây là khu nghỉ dưỡng sinh thái cao cấp có tiếng của miền Bắc. Mỗi năm đều có không ít người nổi tiếng, doanh nhân giàu có chọn nơi này là nơi cho những kỳ nghỉ lễ dài. Đây cũng là món quà bố mẹ của Minh Tiểu Lệ tặng cho cô ấy sau khi kết hôn. Nhờ vào tài năng kinh doanh bẩm sinh, cô ấy đã đưa nơi này ngày một mở rộng và phát triển, cũng cho người khác thấy càng là con nhà giàu, càng phải cố gắng nhiều hơn để chứng minh bản thân, không dựa vào sức mạnh kinh tế gia đình.
Con đường mòn dẫn ra phía sau khách sạn, đến một hồ bơi vô cực rất lớn ngoài trời. Bên ngoài hồ bơi chính là khung cảnh thiên nhiên hoang sơ hùng vĩ, phía trên là bầu trời xanh biếc, phía dưới là thung lũng cây cối và hoa. Đây cũng là một trong những điểm khiến khu nghỉ dưỡng này hái ra tiền mỗi năm.
Tiến lại gần hơn, lúc này trong hồ bơi, chỉ có một cô gái đang đều đều ngụp lên rồi lại lặn xuống. Còn ở trên bờ là một chàng trai cao lớn, điển trai đang cầm khăn, kiên nhẫn đứng nhìn theo từng chuyển động của người trong hồ. Thấy cô đi đến, anh ta lịch sự cúi chào:
- Cô Lâm, cô đến nghỉ ngơi sao?
Thiên Hàn nhẹ nhàng lắc đầu:
- Không, tôi đến tìm chị dâu tôi!
Nghe cô nói vậy, người đàn ông có chút không được vui, nhưng vẫn giữ thái độ tiêu chuẩn với cô:
- Vậy cô đợi một chút, để tôi giúp cô gọi cô ấy!
- Không cần! - Cô vội xua tay - Tôi chờ được!
Thấy cô như vậy, anh ta cũng không nói gì, tiếp tục quan sát Minh Tiểu Lệ đang bơi ở trong hồ. Chỉ một loáng, cô ấy đã bơi đến bờ bên này, nhìn thấy Thiên Hàn, cô ấy khựng lại. Sau đó, nhẹ đến bên thang bước lên bờ. Người đàn ông cũng nhanh chóng chạy đến, đem khăn quàng lên người cô ấy.
- Cô hai có chuyện gì, có thể gọi điện cho chị, sao phải mất công đến tận đây thế? - Tiểu Lệ vừa lau tóc vừa nói với Thiên Hàn.
- Có thể cùng tôi nói chuyện riêng một chút được không? - Thiên Hàn đáp lại, không quên đưa ánh mắt nhìn về người đàn ông kia.
Tiểu Lệ hiểu được ý cô, quay sang nói với người đàn ông đang đứng phía sau mình:
- Anh đi chuẩn bị bữa sáng giúp tôi! Cho cả cô ấy nữa!
Người đàn ông miễn cưỡng rời đi. Chỉ một lát sau đó, anh ấy trở lại với hai phần ăn sáng bằng sallad hoa quả, bánh mì và sữa. Mà Tiểu Lệ cũng đã thay đồ xong. Lúc chỉ còn lại hai người ngồi trên chiếc bàn ăn cạnh hồ bơi, Thiên Hàn mới nhìn Minh Tiểu Lệ mở lời:
- Chị Tiểu Lệ, có phải tôi đến đây như vậy, chị thấy ngạc nhiên lắm phải không?
- Ừm! - Cô ấy vừa ăn vừa bình thản trả lời - Chị làm dâu nhà cô bốn năm rồi chưa từng thấy cô chủ động đến tìm chị. Trước giờ, có thể nói chuyện với cô, đều rất khó. Hôm nay cô tìm đến chị, chắc hẳn phải là việc rất quan trọng, nói đi!
Thiên Hàn chần chừ một chút, cuối cùng mới nhìn vào cô ấy cất tiếng:
- Chị đã quyết định... ly hôn với anh tôi sao?
- Em đừng đi mà! - Anh đã quen với việc mỗi đêm ôm cô đi ngủ. Một tuần không thể gặp cô, anh nghĩ thôi cũng đã chịu không nổi rồi.
Trái lại, Thiên Hàn chỉ xoa đầu đứa trẻ to xác này cười:
- Ngoan! Dù sao trước khi kết hôn anh cũng không thể gặp em đúng không? Ngoan ngoãn về nhà một tuần đi, nhé?
- Một tuần sao lại có tận bảy ngày dài như vậy? - Người đàn ông uất ức nói khiến cô không khỏi bật cười lần nữa.
Thiên Hàn nhón chân hôn lên môi anh:
- Nhanh lắm! Nhẫn nhịn một chút, em sẽ bù cho anh sau được không?
- Bù đắp như thế nào? - Người đàn ông vẫn chưa chịu buông tha cho cô.
Thiên Hàn cười gian manh nhìn anh:
- Hôm đó, anh thích... bộ đồ y tá... hay bộ thỏ trắng ngây thơ? - Nói rồi cô không ngại nhìn anh bằng ánh mắt khiêu gợi, đưa tay xoa dọc theo bờ ngực xuống đến eo anh - Anh chọn đi!
Đình Thiên sao có thể cưỡng lại được cách câu dẫn này của cô. Trong đầu anh nổ lên một tiếng, chớp nhoáng đẩy cô xuống giường, đè lên cô, nặng nề hôn. Thiên Hàn chỉ kịp kêu lên một tiếng, liền chìm vào nụ hôn ngọt ngào của anh. Hai người cứ thế dây dưa không ngừng.
Qua một lúc lâu, anh như không kìm nén được nữa, đưa tay men theo vạt áo cô, nắm lấy chiếc eo thon. Lúc này Thiên Hàn mới giật mình bắt lấy tay anh lại. Anh cũng vì vậy mà lấy lại được tia lý trí cuối cùng.
- Đừng khiêu khích anh! - Chống tay ở hai bên người cô, người đàn ông vừa thở dốc vừa cất giọng khàn khàn. Anh đang cố gắng kiềm chế dục vọng đang bừng bừng cháy trong cơ thể.
Thế nhưng, máu chơi ác của Thiên Hàn lúc này lại nổi lên không kiểm soát. Cô mạnh bạo đưa một chân cọ vào giữa hai chân anh, dùng ánh mắt phong tình vạn chủng nhìn anh:
- Sao nào? Nếu anh thích, em có thể mặc cả hai!
Đình Thiên lại thở ra một hơi, bắt lấy cái chân hư hỏng của cô, cảnh cáo:
- Liều thuốc hôm nọ hình như chưa làm cho em sợ đúng không?
Đùa gì vậy? Đau ê ẩm cả người, nơi đó còn muốn nứt rách ra, bôi không biết bao nhiêu lần thuốc còn không đỡ. Cô không sợ mới là lạ đấy. Chưa kịp thu chân về đã thấy giọng anh tiếp tục vang bên tai:
- Bình thường anh có thể nhẫn nhịn, không làm em quá khó chịu. Nhưng nếu em nhất định muốn mặc thứ đó thì... anh không chắc!
Nghe anh nói, Thiên Hàn lập tức nở ra nụ cười lấy lòng, chân cũng nhanh chóng thu lại:
- Vậy... vậy... em không mặc!
Đình Thiên thở ra thêm một hơi, miễn cưỡng rời khỏi trên người cô. Anh đưa tay giúp cô thu dọn thêm vài đồ mỹ phẩm vào vali, miệng không ngừng nhắc nhở:
- Nhớ ăn cơm đúng giờ.
- Được! - Cô vui vẻ đáp ứng.
- Không được thức quá khuya.
- Được!
- Mỗi ngày thức dậy, việc đầu tiên là phải gọi cho anh!
- Được! Được! Được!
Anh cứ không ngừng lải nhải mấy điều đó cho đến khi cô ra khỏi nhà.
-----
Đến tối, khi Đại Hàn trở về nhà, vô cùng ngạc nhiên khi thấy xe của Thiên Hàn ở trong sân. Anh chạy vào trong nhà gọi lớn:
- Hàn Hàn, em về sao?
Lúc này, Thiên Hàn đang ở trong bếp bận rộn chuẩn bị đồ ăn, cô nói vọng ra:
- Em ở đây!
Chỉ một phút sau đó, đã thấy Đại Hàn xuất hiện trong phòng bếp. Anh tiến tới gần cô, theo thói quen vuốt tóc cô:
- Làm gì vậy?
- Làm món sallad tôm trộn ngày xưa chúng ta hay ăn. Đã lâu rồi không được ăn món đó. - Ngừng một chút cô nói tiếp - Chị Tiểu Lệ cũng thích món này lắm. Anh gọi điện bảo chị ấy về đi!
Người chị dâu này bình thường nói chuyện không được dễ nghe, nhưng Thiên Hàn biết bản chất chị ấy không hề xấu. Chỉ là nghe thấy cô nói vậy, Đại Hàn chợt yên lặng. Qua một lúc lâu không thấy anh lên tiếng, cô mới quay ra nhìn anh:
- Sao thế?
Đại Hàn tránh đi ánh mắt của cô, lắc đầu nói:
- Cô ấy gần đây đang bận một dự án mới ở khu nghỉ dưỡng, nên không thể thường xuyên về nhà!
- Vậy sao? Tiếc thật! - Thiên Hàn cũng không nghi ngờ gì, chỉ đơn giản nhún vai một cái - Anh mau đi thay đồ đi, em làm xong rồi mình cùng ăn!
Đại Hàn gật đầu rồi thở dài đi lên lầu. Thế nhưng đến khi cô đã dọn hết đồ ăn ra bàn rồi, Đại Hàn còn chưa xuống. Cho nên cô đành phải đi lên gọi anh. Đứng trước cửa phòng anh, gõ mãi không có ai mở cửa, cô liền tự mình đi vào! Thấy trong phòng tắm còn có tiếng nước chảy, chắc anh còn đang ở bên trong, Thiên Hàn không tự chủ được đi một vòng căn phòng xem xét một chút.
Phòng của anh rất lớn. Ngoài chiếc giường to ra, còn có một bộ sô pha ngay bên cạnh cửa sổ sát đất, mở cửa liền có thể đi ra ban công rất nhiều hoa. Phía đối diện còn có một chiếc bàn làm việc, cùng một tủ sách lớn ở phía sau. Cả anh và cô đều rất thích đọc sách, cho nên thường sưu tập những cuốn sách nổi tiếng để ở trong nhà. Thấy nó, cô bất giác không tự chủ được mà tiến lại gần. Mỗi cuốn sách ở đây, đều là những cuốn sách khoa học, kinh tế, còn có cả tiểu thuyết, vô cùng đa dạng.
Bỗng nhiên, một tờ giấy trên bàn làm việc thu hút sự chú ý của cô, cô tiến lại xem. Ba chữ "Đơn Ly Hôn" cứ thế đập thẳng vào mắt. Trên tờ giấy còn có sẵn chữ ký của Minh Tiểu Lệ, Đại Hàn còn chưa kí lên. Đúng lúc này, anh từ phòng tắm đi ra, bốn mắt họ chạm nhau. Thấy cô cầm trên tay tờ giấy kia, anh không biết phải nói gì.
- Chị ấy...? - Thiên Hàn nhìn anh mở lời.
Chỉ thấy anh tự nhiên lau tóc, tựa người vào cửa không nói gì. Sau khi cất khăn lại trong phòng tắm, đi ra lần nữa, anh mới lên tiếng:
- Cô ấy đề nghị ly hôn!
- Cho nên chị ấy mới không về nhà?
Trước sự nghi vấn của cô, anh gật đầu thừa nhận.
- Vậy bố mẹ đã biết chưa? Anh nói với họ như thế nào?
Đại Hàn ngồi xuống sô pha, trầm ngâm:
- Cô ấy nói sau khi em kết hôn, anh tự đi nộp đơn là được. Còn cô ấy sẽ bảo với bố mẹ đây là quyết định của cô ấy. - Im lặng một chút, anh nói tiếp - Có thể cô ấy đã nghe được, anh lấy chuyện này làm điều kiện để quay lại công ty giúp bố.
- Vậy còn anh thì sao? - Thiên Hàn nhẹ ngồi xuống bên cạnh anh, nhìn vào mắt anh.
Đại Hàn lắc đầu, mãi một lúc sau mới lên tiếng:
- Thực sự lúc đó anh đang rất giận ông ấy đã làm tổn thương đến em. Cho nên muốn dùng cách mà ông ấy không muốn nhất cùng ông ấy trao đổi. Muốn cho ông ấy từ bỏ ý định làm khó em. Còn bây giờ... anh không biết! - Giọng anh mang phần bất lực.
- Anh không biết? Hay anh không thực sự muốn như vậy?
Nghe cô hỏi vậy, anh càng cúi thấp đầu hơn. Bản thân anh cũng không có câu trả lời.
- Nếu anh không thật sự muốn như vậy, thì nên nói với chị ấy. - Thiên Hàn đặt tay lên vai anh - Nhất định phải rõ ràng bản thân mình muốn gì! Đừng để quyết định rồi mới hối hận sẽ không còn kịp đâu!
- Ừm! - Đại Hàn chỉ miễn cưỡng gật đầu. Anh quay sang nhìn cô - Mau xuống ăn tối thôi, anh đói rồi! - Nói rồi anh cùng cô ra khỏi phòng. Bỗng nhiên nhớ đến điều gì đó, anh nhìn cô nói tiếp - Đình Thiên đâu? Sao lại không cùng cậu ta về? Chuyện trên mạng hôm trước là thế nào vậy?
- Mẹ nói em trước khi kết hôn phải về nhà. Đình Thiên hôm nay còn bận tiếp đối tác quan trọng, không thể cùng đi. Còn chuyện mấy tấm ảnh kia, chỉ là bạn gái cũ thời đại học của anh ấy mà thôi. Hôm đó em đã làm cô ta tức chết, nên cô ta mới làm vậy để nhằm vào em!
- Vậy thái độ của cậu ta thì sao? Có lằng nhằng dây dưa không?
Thiên Hàn nghe anh hỏi thế, ngồi xuống ghế bật cười:
- Sao có thể chứ? Anh yên tâm đi.
- Vậy thì tốt!
- Đừng bận tâm đến em nữa! Nhanh chóng giải quyết vướng mắc trong lòng anh đi.
Đại Hàn lại im lặng ăn cơm. Cô nói không sai, người hiện tại cần phải bận tâm chính là bản thân anh.
-----
Sáng sớm vài ngày sau, Thiên Hàn một mình lái xe ra vùng ngoại ô. Chiếc xe băng băng lao đi trên đường, sau đó, rẽ vào cổng một khu nghỉ dưỡng. Đi hết một đoạn đường hai bên rợp bóng cây, cô dừng lại trước sảnh của một tòa nhà lớn. Thấy cô xuống xe, người bảo vệ lâu năm của khu nghỉ dưỡng nhiệt tình tới chào hỏi:
- Cô Lâm, cô cùng bạn bè đến vui chơi sao?
Thiên Hàn nhìn người đàn ông già lịch sự cúi chào:
- Chào chú! Cháu đến tìm chị Tiểu Lệ, chị ấy có đang ở đây không?
- Có! - Người đàn ông nhanh nhẹn đáp lại cô - Cô Minh đang ở hồ nước nóng! Để tôi dẫn đường cho cô nhé.
Thiên Hàn vội xua tay:
- Không cần đâu. Cháu tự đi là được rồi, chú cứ làm việc đi.
Nói rồi cũng không đợi ông ấy đáp lại, cô men theo con đường mòn bên hông, đi ra phía sau của khách sạn.
Đây là khu nghỉ dưỡng sinh thái cao cấp có tiếng của miền Bắc. Mỗi năm đều có không ít người nổi tiếng, doanh nhân giàu có chọn nơi này là nơi cho những kỳ nghỉ lễ dài. Đây cũng là món quà bố mẹ của Minh Tiểu Lệ tặng cho cô ấy sau khi kết hôn. Nhờ vào tài năng kinh doanh bẩm sinh, cô ấy đã đưa nơi này ngày một mở rộng và phát triển, cũng cho người khác thấy càng là con nhà giàu, càng phải cố gắng nhiều hơn để chứng minh bản thân, không dựa vào sức mạnh kinh tế gia đình.
Con đường mòn dẫn ra phía sau khách sạn, đến một hồ bơi vô cực rất lớn ngoài trời. Bên ngoài hồ bơi chính là khung cảnh thiên nhiên hoang sơ hùng vĩ, phía trên là bầu trời xanh biếc, phía dưới là thung lũng cây cối và hoa. Đây cũng là một trong những điểm khiến khu nghỉ dưỡng này hái ra tiền mỗi năm.
Tiến lại gần hơn, lúc này trong hồ bơi, chỉ có một cô gái đang đều đều ngụp lên rồi lại lặn xuống. Còn ở trên bờ là một chàng trai cao lớn, điển trai đang cầm khăn, kiên nhẫn đứng nhìn theo từng chuyển động của người trong hồ. Thấy cô đi đến, anh ta lịch sự cúi chào:
- Cô Lâm, cô đến nghỉ ngơi sao?
Thiên Hàn nhẹ nhàng lắc đầu:
- Không, tôi đến tìm chị dâu tôi!
Nghe cô nói vậy, người đàn ông có chút không được vui, nhưng vẫn giữ thái độ tiêu chuẩn với cô:
- Vậy cô đợi một chút, để tôi giúp cô gọi cô ấy!
- Không cần! - Cô vội xua tay - Tôi chờ được!
Thấy cô như vậy, anh ta cũng không nói gì, tiếp tục quan sát Minh Tiểu Lệ đang bơi ở trong hồ. Chỉ một loáng, cô ấy đã bơi đến bờ bên này, nhìn thấy Thiên Hàn, cô ấy khựng lại. Sau đó, nhẹ đến bên thang bước lên bờ. Người đàn ông cũng nhanh chóng chạy đến, đem khăn quàng lên người cô ấy.
- Cô hai có chuyện gì, có thể gọi điện cho chị, sao phải mất công đến tận đây thế? - Tiểu Lệ vừa lau tóc vừa nói với Thiên Hàn.
- Có thể cùng tôi nói chuyện riêng một chút được không? - Thiên Hàn đáp lại, không quên đưa ánh mắt nhìn về người đàn ông kia.
Tiểu Lệ hiểu được ý cô, quay sang nói với người đàn ông đang đứng phía sau mình:
- Anh đi chuẩn bị bữa sáng giúp tôi! Cho cả cô ấy nữa!
Người đàn ông miễn cưỡng rời đi. Chỉ một lát sau đó, anh ấy trở lại với hai phần ăn sáng bằng sallad hoa quả, bánh mì và sữa. Mà Tiểu Lệ cũng đã thay đồ xong. Lúc chỉ còn lại hai người ngồi trên chiếc bàn ăn cạnh hồ bơi, Thiên Hàn mới nhìn Minh Tiểu Lệ mở lời:
- Chị Tiểu Lệ, có phải tôi đến đây như vậy, chị thấy ngạc nhiên lắm phải không?
- Ừm! - Cô ấy vừa ăn vừa bình thản trả lời - Chị làm dâu nhà cô bốn năm rồi chưa từng thấy cô chủ động đến tìm chị. Trước giờ, có thể nói chuyện với cô, đều rất khó. Hôm nay cô tìm đến chị, chắc hẳn phải là việc rất quan trọng, nói đi!
Thiên Hàn chần chừ một chút, cuối cùng mới nhìn vào cô ấy cất tiếng:
- Chị đã quyết định... ly hôn với anh tôi sao?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook