Nguyện Một Kiếp Yêu Em
Chương 25: Âm mưu

- Chị thật là may mắn! - Trong lúc cô nhân viên giúp cô thử chiếc váy cưới, không nhịn được mà nói với cô - Để sở hữu được chiếc váy này, Hạ tổng đã tốn không ít công sức!

Vậy mà sao trên mạng lại có nhiều lời đồn đại quá đáng đến như thế. Ngay cả bản thân cô ấy cũng không hiểu. Rõ ràng cô gái trước mặt cô đây, được người đàn ông kia kỳ công chuẩn bị một chiếc váy cưới đặc biệt từ thiết kế đến ý nghĩa như vậy. Nếu nói là lợi dụng, cô vạn lần đều không thể tin.

Thiên Hàn có chút không hiểu, cô chỉ nghĩ đó đơn giản là một chiếc váy đẹp mà thôi, còn có gì khác nữa sao?

- Cô nói vậy là sao? Chiếc váy này...

- Đây là chiếc váy gây được tiếng vang nhất tuần lễ thời trang Paris thu đông năm nay đang gây sốt. Ngay thời điểm ra mắt hồi đầu tuần, đã có rất nhiều người nổi tiếng giành giật để có được nó. Hạ Tổng là người trực tiếp liên hệ công ty đại diện, đàm phán hơn một ngày để có chiếc váy này. Nếu không, để sở hữu nó cũng cần ít nhất sáu tháng sau mới có thể. Hơn nữa, anh ấy còn yêu cầu chỉnh sửa số đo chuẩn xác nhất. - Nói rồi cô ấy cười với Thiên Hàn - Quả thực nếu không có chị và Hạ Tổng, những người bình thường như chúng tôi không thể chạm được đến chiếc váy này!

- Cầu kỳ vậy sao?

Thấy Thiên Hàn có vẻ không tin, cô ấy nói tiếp:

- Đúng vậy. Thực ra phía sau thiết kế này là cả một câu chuyện cảm động. Đây là món quà cuối cùng mà nhà thiết kế đó tặng cho bạn gái mới qua đời của anh ấy. Cô ấy mắc ung thư hạch bạch huyết cấp tính. Jame đã dùng toàn bộ thời gian mà mình có, vừa chăm sóc cô ấy, vừa làm chiếc váy này. Vì nó, mà không biết anh ta đã đi qua bao nhiêu đêm trắng. Nhưng mà cuối cùng, cô ấy đã qua đời, chỉ trước hai ngày chiếc váy này được hoàn thiện. Jame nói đây là lời cảm ơn của mình đối với người đã cùng anh ấy đi qua muôn vàn gian khổ của cuộc đời này, cho anh ấy một giấc mơ tình yêu hạnh phúc. Thế nên tên của chiếc váy này chính là Love Dream.

Đôi mắt Thiên Hàn chợt rưng rưng. Hóa ra, ngoài kia vẫn còn nhiều câu chuyện tình yêu bi thương đến thế. Hạnh phúc đối với họ lại là món đồ xa xỉ đến vậy.

Lúc cô còn đang suy tư, cô gái kia đã giúp cô mặc xong lễ phục.

- Xong rồi đây! - Cô ấy vừa nói vừa kéo tấm rèm che ra.

Đình Thiên nghe thấy tiếng kéo rèm, chợt quay người lại. Lúc này, ánh mắt anh và cô chạm nhau. Trong khoảnh khắc, anh như bị choáng ngợp trước vẻ đẹp này của cô. Khuôn mặt xinh đẹp dịu dàng phía sau lớp voan mỏng, đôi vai trần gợi cảm, còn có khuôn ngực đầy đặn lấp ló sau những viên pha lê. Cô thực sự rất đẹp.

Sau khi ra hiệu cho những người kia ra ngoài, anh mới tiến lại gần cô lên tiếng:

- Bà Hạ, chiếc váy này mặc lên người em là đẹp nhất! - Anh không tiếc lời tán dương.

- Có phải anh lại lãng phí tiền của nhà chúng ta rồi không? - Cô nở nụ cười nhìn anh - Bỏ ra nhiều công sức để lấy được chiếc váy này như vậy?

Thoáng chút ngạc nhiên, anh cười tươi nhìn cô:

- Em biết rồi à? - Ngừng một chút anh nói tiếp - Thật ra lấy được chiếc váy này quả không đơn giản. Jame là một nhà thiết kế rất độc đáo, lại có một câu chuyện truyền cảm hứng. Anh ấy vốn dĩ không hề có ý định mang nó đi bán.

- Vậy anh...?

- Sau khi nghe câu chuyện về em, anh ấy nói để anh ấy suy nghĩ một ngày. Sau đó, trợ lý của anh ta liên hệ lại, nói hôm sau hãy đến lấy nó. Khi người của anh đến nơi, Jame là người đã bàn giao chiếc váy này. Trước khi để họ đi, anh ấy nói là... anh ấy tặng chiếc váy này cho em.

- Tặng cho em? - Thiên Hàn như thể không tin.

- Ừm! - Anh gật đầu xác nhận - Anh ấy nói, mong em sẽ thay bạn gái của anh ấy, tiếp tục giấc mơ tình yêu. Để Love Dream được tỏa sáng theo ý nghĩa ban đầu của nó.

Nghe anh nói xong, Thiên Hàn lại nhìn lại chiếc váy lộng lẫy này một lần nữa. Nó chính là kiệt tác của một kẻ si tình. Nó là vô giá.

- Anh ấy còn có một yêu cầu! - Qua một lúc, Đình Thiên lại nói tiếp.

- Yêu cầu gì?

- Yêu cầu em đích thân gửi thiệp mời đến anh ấy!

Thiên Hàn nghe vậy thì bật cười:

- Dĩ nhiên là được!

Sau khi trả lời anh, cô lại quay lại, ngắm nhìn bản thân mình ở trong chiếc gương lớn, hạnh phúc nở nụ cười. Đây chính là giấc mơ tình yêu của riêng cô và anh.



Thế nhưng bọn họ lại không chú ý đến, ánh mắt giận dữ của Lưu Hạ Anh đang nhìn họ từ khe hở của cánh cửa.

-----

Nửa đêm hôm đó, khi Đình Thiên đang ôm con mèo nhỏ say giấc, tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên. Sau khi tiếp điện thoại, anh cau mày nhìn sang Thiên Hàn, có chút phân vân. Mà lúc này, cô gái trong lòng anh cũng mơ màng mở mắt:

- Sao thế? - Vì còn ngái ngủ nên giọng cô có chút khàn.

- Anh có việc... phải ra ngoài một chút!

- Chuyện gì gấp vậy?

Anh ngập ngừng một lúc mới nói tiếp:

- Có người dùng điện thoại của Lưu Hạ Anh gọi điện cho anh, nói cô ta uống say, kêu anh đến đón người để họ còn đóng cửa! - Sợ cô hiểu lầm, anh lập tức nói thêm - Nếu em không vui, anh sẽ không đi!

Thiên Hàn lắc lắc đầu, mơ màng nhắm mắt lại:

- Đi đi. Đi sớm về sớm là được rồi! Dù sao cô ta cũng là con gái, bên ngoài rất nguy hiểm!

Đình Thiên nghĩ ngợi thêm một lúc, mới vuốt mái tóc rối của cô nói:

- Vậy em ngủ đi! Anh sẽ về ngay!

- Ừm!!

Đợi cho cô trả lời, anh xuống giường, đắp lại chăn cho cô. Chỉnh lại nhiệt độ phòng cẩn thận, hôn nhẹ lên môi cô, anh mới rời đi.

Khi anh đến quán bar, đã thấy Lưu Hạ Anh nằm gục bên đống vỏ rượu. Quần áo xộc xệch, đầu tóc rối bời, miệng còn đang lầm bẩm gì đó. Thấy anh đứng trước mặt, cô ta ôm lấy anh.

- Cuối cùng anh cũng đến rồi?

Bị bất ngờ, anh theo phản xạ đẩy cô ta ra. Lúc này mới biết, trên mặt cô ta toàn là nước mắt. Anh định dùng một tay xách cô ta lên, nhưng cô ta lại chằn xuống, tiếp tục với lấy chai rượu trên bàn đổ vào miệng.

- Thôi đi! - Anh mất kiên nhẫn cản cô ta.

- Đình Thiên! - Cô ta nức nở gọi tên anh trong hơi men - Cô ta đối với anh tệ như vậy, sao anh nhất định phải ở bên cô ta chứ? Sao nhất định phải một lòng một dạ bên cô ta?

Đình Thiên không do dự mà trả lời lại:

- Cô ấy có tệ cũng sẽ không phản bội tôi!

Lưu Hạ Anh nghe vậy thì cười chua xót:

- Em cũng đâu muốn phản bội anh?

- Nhưng cô đã làm thế!

Bật cười trong nước mắt, cô ta gật đầu:

- Đúng. Em đã làm thế. - Ngừng một chút, cô ta nói tiếp - Nhớ năm đó, em chỉ là một đứa con gái nhà nghèo quê mùa ra một thành phố lớn để học tập, cũng có mục tiêu, cũng có tham vọng. Để lấy được học bổng toàn phần, mỗi ngày chỉ ngủ được bốn tiếng. Lúc đó một mình em rất cô đơn, rất mệt mỏi, nhưng em không cho phép mình dừng lại dù chỉ một phút. Đến khi quen anh, có anh cùng em cố gắng, em tưởng như mình đã cầm chắc xuất sinh viên trao đổi. Cuối cùng, lại để cho một đứa con gái khác kém cỏi hơn lấy mất, chỉ vì cô ta có tiền đút lót cho phó khoa.

Nấc lên một tiếng, cô ta tiếp tục:

- Lúc anh nói em đừng buồn, tiếp tục học ở đây cũng rất tốt, em mới nhận ra, anh hoàn toàn không hiểu em. Em khát khao muốn thay đổi vận mệnh, muốn bước ra khỏi cái mác con nhà nghèo, muốn tìm hiểu thế giới ngoài kia. Còn anh, ngày nào cũng chỉ biết chơi đàn, hoàn toàn không có tương lai. Em thực sự không hiểu vì sao cùng sinh ra trong nghèo khó, anh lại không biết cùng em cố gắng, kiên trì ôm một tâm hồn nghệ sĩ rẻ mạt có ích lợi gì?

Đến đây cô ta lại bật cười lên một cách châm chọc:



- Ai mà nghĩ được anh lại là con trai tài phiệt cơ chứ? Cho nên anh vốn dĩ không thể nào hiểu được tham vọng của em!

Nghe cô ta nói, anh chợt hiểu ra. Mãi một lúc lâu sau, anh mới lên tiếng:

- Vậy đó là lý do cô phản bội tôi sao? Vì khi đó tôi không cho cô được thứ mà cô muốn sao?

Cô ta ngay cả suy nghĩ một chút cũng không, trực tiếp gật đầu:

- Khi đó khát vọng đổi đời trong em quá lớn, anh lại không thể hiểu em, cho nên... em đã phạm một sai lầm lớn nhất trong cuộc đời.

Tiếng tục uống cạn chai rượu, cô ta khóc lên:

- Sau khi em ra nước ngoài, khác biệt ngôn ngữ, khác biệt văn hóa, mỗi ngày em đều cảm thấy rất áp lực, rất cô đơn, còn rất nhớ anh. Em không có cách nào quên được khoảng thời gian chúng ta bên nhau. Trong suốt hai năm của cuộc hôn nhân đó, không một ngày nào em ngừng cố gắng tự xây dựng sự nghiệp của bản thân. Để đến khi ly hôn, trong tay em có mọi thứ mà em muốn. Nhưng khi em quay về tìm anh, muốn nói với anh chúng ta không cần phải vất vả nữa, thì mới biết, anh là con nhà giàu. Nhưng lúc đó anh đã đi rồi, em thật ngu ngốc đúng không?

Nghe cô nói, anh không khỏi chạnh lòng. Anh biết, lúc đó cô rất tham vọng, rất nỗ lực. Cô cố gắng hơn bất kỳ người nào khác. Cuộc sống khó khăn không cho phép cô ấy ngừng lại, chỉ còn cách liều mạng mà lao về phía trước. Anh cứ nghĩ lúc đó anh muốn là chỗ dựa của cô ấy, là nơi khi cô ấy quá mệt có thể dừng lại nghỉ ngơi một chút. Anh cứ yên lặng làm hậu phương cho cô phấn đấu đạt được ước mơ. Không nghĩ tới chính mình lại làm gánh nặng tâm lý của cô.

Ném chiếc áo khoác lên ghế, anh đưa tay lấy chai rượu uống một hơi, nhìn cô ta không cảm xúc:

- Ai cũng phải trả giá cho lựa chọn của mình. Cô đã chọn đi con đường đó, thì đã xác định sẽ mất đi nhiều thứ, bao gồm cả tôi!

- Đúng vậy! - Cô ta lại gật đầu không chút do dự, sau đó nằm ra bàn mê man - Là em đáng phải chịu. Điều em ân hận nhất chính là năm đó... đã rời xa anh!

Nói đến đây, tay cô ta buông thõng, hoàn toàn bất tỉnh. Đình Thiên thở dài, rút tiền thanh toán, rồi vác cô ta lên vai, dời đi.

Đến một khách sạn, anh nhận phòng rồi đưa cô ta lên lầu. Thế nhưng anh lại không chú ý đến ngoài cửa còn có người đang chụp lén anh. Anh đem cô ta đến cửa một phòng VIP rồi đẩy cửa vào. Khẽ đặt cô ta lên giường cẩn thận, anh liền quay lưng muốn rời đi. Nhưng khi anh mới quay người đi, cô ta mới nắm lấy tay anh, nói trong cơn mê:

- Anh thực sự không còn yêu em sao?

- Chúng ta đã kết thúc rồi!

Anh không suy nghĩ, dứt khoát nói với cô ta rồi rời đi.

-----

Thiên Hàn còn đang mơ màng trong giấc ngủ, bỗng chăn của cô bị ai đó nâng lên, luồng khí lạnh cứ như thế ập vào. Tuy nhiên cô lại không khó chịu, còn quay lại ôm lấy người đàn ông vừa mới trở về:

- Về sớm nhỉ? Xong rồi sao?

- Anh sợ em ở nhà sẽ buồn! - Anh nhéo mũi cô yêu chiều.

- Biết như vậy là tốt! - Cô cũng vui vẻ hôn lên môi anh - Anh còn ở ngoài thêm phút nào nữa, chắc chắn em sẽ ghen!

Nghe thấy cô nói sẽ ghen, anh lại càng vui vẻ:

- Nếu như vậy anh có thể lại ra ngoài thêm một lúc được không? Anh rất muốn xem em ghen, cảm giác sẽ như thế nào!

Nhưng Thiên Hàn nào cho anh toại nguyện, cô trực tiếp gác một chân lên chiếc bụng rắn chắc của anh:

- Không được! Ngủ thôi!

Thấy cô trẻ con như vậy anh lại mỉm cười, hôn lên trán cô. Cả hai người sau đó cùng nhau chìm vào giấc ngủ.

Chỉ có Lưu Hạ Anh ở khách sạn kia, lại đang cô đơn nhìn ra bóng tối phía ngoài cửa sổ. Nghĩ đến câu nói của anh trước khi đi mà rơi nước mắt. Chúng ta đã kết thúc rồi!

Nhưng cô không quan tâm, cô ta nhất quyết phải có anh thêm một lần nữa.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương