Nguyên Lai Ta Là Tu Tiên Đại Lão (Truyện Chữ Dịch)
-
Chapter 174 Không được, triệu hoán ta một lần nữa
Chương 174: Không được, triệu hoán ta một lần nữa
Một phàm nhân phát minh ra phàm nhân chi vật lại có thể nghịch thiên chuyển địa. Nói ra sợ rằng sẽ không có ai tin đi.
Đại đạo chí giản sao?
Đại trưởng lão trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc: "Không thể tin được, không thể tưởng tượng nổi!"
"Aiz!"
Diêu Mộng Cơ thở dài một tiếng mang theo cô đơn cùng vô tận tiếc hận nói: "Ngày hôm qua khi ta đến bái phỏng cao nhân, cao nhân đã đã giảng giải nguyên lý hoạt động của cột thu lôi. Chẳng hạn như tĩnh điện, dây dẫn và đường dẫn. Đáng tiếc ngộ tính của ta quá kém, thực lực cũng không đủ. Một chữ cũng không nghe hiểu. Nếu không nói không chừng có thể lĩnh ngộ đại đạo chí lý.”
Chu Đại Thành mở miệng nói: "Cao nhân nói làm sao có thể lĩnh ngộ dễ như vậy? Tám phần là trình độ quá cao."
Diêu Mộng Cơ đột nhiên hỏi: "Đúng rồi. Thiên địa đại biến, các ngươi có từng thử liên hệ với tổ tiên của Lâm Tiên đạo cung chưa?"
Tần Mạn Vân nói: "Sư tôn, chúng ta đã cố gắng liên lạc."
"Thế nào?"
Tần Mạn Vân khẽ cau mày nói: "Kỳ thật không còn như trước không có phản ứng gì. Tuy rằng tấm bia đã của tổ tiên đã sáng lên nhưng vẫn khó có thể giao tiếp với tổ tiên như trước."
"Có vẻ như con đường tiên phàm đã thực sự bắt đầu mở ra."
Diêu Mộng Cơ gật đầu nói tiếp: "Ta suy đoán có thể bởi vì thiên địa đại biến chỉ mới bắt đầu. Cho nên phần lớn con đường tiên phàm vẫn còn bị cắt ngang. Hơn nữa đại giới chúng ta bỏ ra chưa đủ lớn, bởi vậy không thể liên hệ được. Viện này cũng không vội, từ từ đợi sau này phát triển đi.”
Cùng lúc đó trong Thanh Vân cốc.
Ở chỗ sâu nhất dưới đại điện.
Không gian ở đây rất lớn nhưng lại trống rỗng. Tổng cộng chỉ có ba món đồ vật.
Một chiếc bàn dài bằng gỗ, một phiến đá màu trắng sữa và một cái lư hương.
Cố Trường Thanh mang theo hai tỷ đệ Cố Tử Dao và cả ba vị trưởng lão Thanh Vân cốc bên cạnh, đang cung kính đứng trước bàn gỗ, sắc mặt đều vô cùng ngưng trọng.
"Được rồi, chúng ta bắt đầu!"
Cố Trường Thanh hít một hơi thật sâu và từ từ bước về phía trước.
Đầu tiên, ông ấy cúi đầu ba lần trước phiến đá trắng sữa trước mặt bàn gỗ kia, sau đó cắn đầu lưỡi, phun ra một ngụm tinh huyết rồi rắc lên trên phiến đá.
Ngay lập tức, phiến đá màu trắng sữa bắt đầu phát ra ánh sáng, chiếu sáng toàn bộ bên trong.
Cố Trường Thanh và những người khác đều chấn động tinh thần, sau đó không dám lơ là, nhanh chóng cầm lấy cây trường hương và thắp lên.
Sau đó, hai tay cung kính cầm trường hương, vô cùng thành kính nói: "Cố Trường Thanh, đại cốc chủ Thanh Vân cốc đời thứ mười một, xin mời tổ tiên hạ xuống!”
Theo thanh âm rơi xuống, phía trên trường hương tản ra từng làn khói phảng phất bắt đầu chuyển hướng, không còn hướng lên trên nữa mà nằm ngang mà đi, trôi về phía phiến đá trắng sữa, khói tan vào phiến đá, lập tức phát sáng mạnh mẽ.
Máu trên đó cũng co lại nhanh chóng với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
Mọi người đều dừng hô hấp, ngay cả thở cũng không dám vô cùng căng thẳng.
"Ong!"
Trong hư không, từng đợt sóng gợn lăn tăn, giống như gợn sóng trong không gian, một cỗ khí tức cuồn cuộn mênh mông, vô biên đột nhiên xuất hiện toàn trường.
Ngay sau đó, phiến đá màu trắng sữa sáng chói đến cực điểm, quang mang phóng thẳng lên trời, sau đó, phía trên quang mang từ từ hiện ra một đạo hư ảnh.
Hư ảnh kia sau khi xuất thần trong chốc lát, bộ dáng hơi sửng sốt nói: "Trường Thanh?"
Cố Trường Thanh hai mắt đột nhiên đỏ lên, giống như nhìn thấy người thân yêu nhất của mình, không khỏi tiến lên hai bước, nghẹn ngào nói: "Gia gia!"
Hư ảnh kia hốc mắt cũng lập tức đỏ lên, hưng phấn nói: "Thật sự là ngươi, cháu trai yêu quý!"
Cố Trường Thanh vội vàng gọi hai tỷ đệ Cố Tử Dao đến nói: “Gia gia, đây là nữ nhi và nam nhi, Cố Tử Dao và Cố Tử Vũ của cháu. Hai người các con mau đến chào tằng tổ phụ.”
Hai tỷ đệ Cố Tử Dao vô cùng căng thẳng và thận trọng nói: "Tằng tổ phụ."
“Hahaha, nhi nữ song toàn, không tồi!” Hư ảnh kia không nhịn đươc cười ha ha, kích động đến mức có chút đong đưa.
Sau khi cười trong chốc lát, hư ảnh kia nói: “Đúng rồi, phụ thân ngươi đâu? Ta nhớ rõ trước khi ta phi thăng, nó đã là Độ Kiếp đỉnh phong rồi.”
Cố Trường Thanh ánh mắt tối sầm lại, ông ấy thở dài: "Ba ngàn năm trước yêu ma hoành hành, thừa dịp phụ thân đang ở thời kỳ phong ấn ma nhân mà đến đây làm ác. Tuy rằng cuối cùng bị trấn áp nhưng phụ thân cháu cũng thân tử đạo tiêu."
Hư ảnh cũng lộ ra thần sắc bi thương, sau đó thở dài nói: "Tu sĩ chúng ta, sống chết vốn là chuyện bình thường. Thanh Vân cốc chúng ta tính cả ngươi có tổng cộng mười một đại cốc chủ, ai không phải là hạng kinh tài diễm tuyệt? Chân chính có thể phi thăng thành Tiên, tính cả ta cũng chỉ có ba người mà thôi! Con đường thành Tiên, mờ mịt không rõ, tiền đồ chưa biết, trên đường đã chôn không biết bao nhiêu tu sĩ rồi!”
Cố Trường Thanh nghiến răng nghiến lợi nói: "Ba ngàn năm trước, bởi vì ma nhân biết được con đường Tiên Phàm bị cắt đứt, chúng ta không thể mời Tiên nhân hạ xuống nên lúc đó mới dám không kiêng nể gì mà tiến công Thanh Vân cốc. Dường như là toàn bộ Tu Tiên giới nhấc lên tinh phong huyết vũ, thương vong vô số, thực sự là đáng giận!”
"Nhiều năm như vậy, con đường Tiên Phàm đã bị cắt đứt. Nhân gian cũng suy yếu, quả thực đã cho Ma giới một cơ hội. Nhưng may mắn thay, các ngươi đã nắm giữ."
Hư ảnh ngạc nhiên nói: "Chỉ không ngờ rằng con đường Tiên Phàm lại có dấu hiệu đả thông trở lại."
"Gia gia, việc này cháu biết một chút. Nhân gian chúng ta xuất hiện một vị…” Cố Trường Thanh run giọng nói: "Thánh nhân!"
"Thánh ... Thánh nhân?"
Hư ảnh kia không khỏi lắc đầu, cảm thấy buồn cười nói: "Không có khả năng, đừng nói là nhân gian, ngay cả Tiên giới hiện tại, Thánh nhân cũng chỉ tồn tại bên trong truyền thuyết. Chỉ sợ chỉ có nhân vật tồn tại từ thời viễn cổ mới có thể, kiến thức của ngươi quá hạn hẹp. Nhưng lời nói vô tri nào đừng nói nữa, cứ xem như là trò cười là tốt rồi. Nói không chừng còn sẽ thật sự đắc tội Thánh nhân chân chính.”
Cố Trường Thanh vội vàng nói: "Gia gia, cháu nói thật nghiêm túc! Mấy ngày trước, tổ tiên nhà họ Liễu hạ phàm, trực tiếp bị bức tranh chữ của cao nhân kia giết chết. Vì thế còn đem bầu trời chọc ra một lỗ thủng! Lúc ấy cháu cũng có mặt tại đó!”
Hư ảnh kia chấn động lắc lư hai cái: "Tổ tiên nhà họ Liễu cùng lắm chỉ là tu vi Thiên Tiên, có thể giết hắn ta có khối người. Nhưng mà muốn từ Nhân gian phá vỡ Tiên Phàm chi cách, thủ đoạn bậc này cahửng lẽ là Kim Tiên? Cũng có thể là mượn dùng pháp bảo đặc biệt nào đó từ thời kỳ viễn cổ lưu lại Nhân gian? Nhân gian tuyệt đối không có bậc đại năng như vậy tồn tại!”
Ông ấy đã cân nhắc đủ loại khả năng, nếu không phải vì Cố Trường Thanh là cháu trai của ông ấy và hoàn toàn tin tưởng vào Cố Trường Thanh, chíợ sẽ lập tức coi đó là lời nói vô căn cứ.
Cố Trường Thanh nghiến răng nói: "Gia gia, vị cao nhân kia có để lại một bức họa."
"Ồ? Mau đưa cho ta xem, nói không chừng có thể suy đoán ra một hai phần thực lực. Nhìn xem rốt cuộc là thật hay giả.” Hư ảnh lập tức có hứng thú, nóng lòng nói.
Cố Trường Thanh trịnh trọng lấy ra cuộn tranh và nhắc nhở nói: "Còn xin gia gia chuẩn bị sẵn sàng."
Hư ảnh hơi mỉm cười, ngạo nghễ nói: "Không cần đâu, ta là cốc chủ đời thứ nhất cảu Thanh Vân cốc phi thăng, kinh tài tuyệt diễm. Ở Tiên giới cũng là người khai tông lập phái. Tuy rằng ta cùng hắn không có quan hệ huyết thống nhưng đều là xuất thân ở Thanh Vân cốc. Hắn đối với ta rất chiếu cố nên ta lăn lộn cũng không tồi. Ngươi cứ việc mở ra đi?”
Cố Trường Thanh gật đầu, cầm trong tay cuộn tranh từ từ trải ra.
Ngay lập tức, Kim Ô Diệu Nhật, đầy trời ngọn lửa kim sắc từ bức tranh cuộn tròn che trời lấp đất quét xuống một cách choáng ngợp.
Cảnh giới của Cố Trường Thanh không đủ nên ông ấy không cảm nhận được áp lực sâu sắc nhưng hư ảnh kia đột nhiên ngây ngẩn cả người. Bức tranh cuộn tròn mới mở ra gần một nửa mà đã cảm giác được một cỗ hơi thở áp chế to lớn vô biên ập đến. Làm đại não hắn ầm ầm nổ tung, suýt chút nữa mất đi ý thức.
Uy nghiêm, thần thánh, khủng bố, còn có… Nóng rực!
Quá đáng sợ, quá kinh khủng!
Chỉ trong tích tắc, hư ảnh kia đã gần như biến thành không khí, thanh âm suy yếu đến cực điểm vội vàng truyển đến: "Dừng lại! Đừng mở nữa, ta không thể chịu đựng được nữa! Mau đem bức hoạ cuộn tròn khép lại. Một lần nữa triệu hoán ta lại, một lần nữa triệu…”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook