Chương 173: Đại đạo chí giản

Đây là ... thăng cấp?

Gấu đen tinh ngơ ngác nhìn lợn rừng tinh, miệng há to, hận không thể đem tròng mắt của chính mình trừng trừng nhìn đến.

Những con yêu khác cũng không khá hơn là bao, ngây ra như phỗng biến thành tượng.

"Cái này... Ta..."

Vẻ mặt lợn rừng tinh cũng mờ mịt. Sau một hồi cảm thấy không thể tin được, mới hít sâu một hơi nói: "Bên trong cây cải trắng này vậy mà có chứa Đạo vận! Hơn nữa thân thể của ta đã bị thiên lôi rửa tội qua, hai cái chồng chất, tự nhiên mà đột phá đến Phân thần?"

"Này này này..."

Thanh xà tinh ghen tị đến mức suýt khóc: "Sớm biết như vậy ta liền chủ động đi chắn thiên lôi. Ai có thể ngờ được rằng lại có được lợi ích lớn như vậy!"

"Ta sớm nên nghĩ đến, ta sớm nên nghĩ đến!”

Gấu đen tinh không khỏi lắc đầu thở dài: "Đát Kỷ đại nhân nhận chủ sao có thể là người phàm? Giúp hắn làm việc nhân gia tất nhiên cũng sẽ thuận tay đưa cho ngươi một cơ hội. Ô ô ô, bỏ lỡ, vậy mà ta đã bỏ lỡ, ta quả thực chính là heo!”

Lợn rừng tinh trừng mắt nhìn: "Ngươi là cái rắm! Ngươi còn muốn làm heo? Đợi kiếp sau."

……

Lâm Tiên đạo cung.

Vô số đệ tử từ khắp nơi chạy về, trên mặt đều mang thần sắc bi thương.

Toàn bộ bài trí trong cung cũng đã thay đổi, dải lụa trắng treo khắp nơi, âm thanh của kèn chậm rãi truyền ra kèm theo tiếng khóc, theo gió thu bi thương phiêu tán khắp nơi.

Tần Mạn Vân và bốn vị trưởng lão của Lâm Tiên đạo cung đứng ở trung tâm đại điện, trong măt sđều lộ ra bi thương nhìn chiếc quan tài đặt ở chính giữa kia.

Bên trong là những bộ quần áo yêu thích của Diêu Mộng Cơ và một số món đồ. Xem như là mộ chôn di vật.

Phía trước quan tài, Tần Mạn Vân phụ trách đốt tiền vàng. Bốn vị trưởng lão sắp xếp cho các đệ tử của Lâm Tiên đạo cung từng người một dâng hương.

Tần Mạn Vân lau khóe mắt, buồn bực nói: "Sư tôn, ngươi đi thanh thản! Mạn Vân nhất định sẽ ghi nhớ lời dạy của ngài, để cho Lâm Tiên đạo cung mãi mãi thịnh vượng."

Vào lúc này, một tia sáng từ xa phóng tới, có thể mơ hồ cảm nhận được sự phấn khích của chủ nhân ánh sáng.

"Sắp đến Lâm tiên đạo cung rồi, đám người Tần Mạn Vân mà nhìn thấy ta còn sống không chừng sẽ rất kinh ngạc, vui mừng ha ha ha…”

Nghĩ đến đây, Diêu Mộng Cơ không khỏi nở nụ cười: "Hả? Lâm Tiên đạo cung sao lại náo nheiẹt như vậy? Chẳng lẽ bọn chúng biết ta không chết đang chuẩn bị chúc mừng sao?”

Diêu Mộng Cơ không khỏi tăng nhanh tốc độ.

Khoảnh khắc tiếp theo, nét mặt hắn ta liền dại ra.

Đây là đang làm đám tang? Tang lễ cho ai?

"Cung chủ, ngươi chết thật thê thảm, ô ô ô, người đi thanh thản."

"Nghe nói cung chủ chết rất thê thảm, bị sét đánh thành tro bụi, cả xương cốt cũng đen!"

"Hơn nữa, ta nghe nói cung chủ bị đánh thành cặn bã, đến thân thể cũng không còn nên lúc này đành làm mộ chôn di vật.”

"Tóm lại, thật là thảm cảnh kinh khủng. Cung chủ, người có thể yên tâm đi rồi..."

……

Sắc mặt Diêu Mộng Cơ trở nên ảm đạm hẳn đi, hắn ta gần như nghiến răng nghiến lợi gầm lên: "Tần Mạn Vân, Chu Đại Thành các ngươi đều đi ra đây cho ta!"

Một tiếng này làm Lâm Tiên đạo cung vốn đang ồn ào náo động trực tiếp yên tính. Tiếng khóc trong nháy mắt đột nhiên im bặt.

Tất cả mọi người đều sửng sốt, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía không trung.

Lại thấy một người ăn mặc rách nát, trên người còn có bao nhiêu chỗ cháy đen. Lão nhân đầu bù tóc rối vẻ mặt đầy phẫn nộ đang lơ lửng ở không trung.

Đây là ... Cung chủ?

Ngay sau đó, mấy đạo độn quang từ trong đại điện bay ra. Tất cả đều kinh ngạc, vui mừng lên tiếng.

"Sư tôn?"

"Cung chủ?!"

"Người chưa chết?"

"Ngươi mới chết! Ta có nói các ngươi làm tang sự  sao? Ta mới đi bao lâu, các ngươi đã bắt đầu làm chuyện này?" Diêu Mộng Cơ tức đến râu tóc dựng đứng: "Các ngươi là ước gì ta chết, đúng không? "

Chính mình mệt mỏi vội vàng trở về, trang phục cũng chưa kịp thay, mặt mũi cũng chưa kịp chỉnh trang. Trước tiên chỉ là muốn báo tin mừng cho bọn họ, không ngờ lại nhìn thấy cảnh tượng này.

Chính mình không chết cũng bị bọn họ làm cho tức chết rồi!

Chu Đại Thành mở miệng nói: "Không phải người nói mình chết chắc rồi sao? Ngay cả nhặt xác cũng không cho chúng ta đi thu thập.”

“Ngươi, ngươi!” Diêu Mộng Cơ suýt nữa hộc máu, ngón tay run run chỉ vào Chu Đại Thành, lồng ngực nghẹn muốn chết: “Lần độ kiếp này của ta còn chưa kết thúc, các ngươi tốt xấu gì cũng chờ xác nhận rồi hãy làm chứ!”

"Nếu đã chết chắc rồi, chúng ta cũng chỉ chuẩn bị trước. Lo trước khỏi hoạ thôi.”

"Phốc!"

Lần này, Diêu Mộng Cơ trực tiếp hộc máu: "Nghiệt súc, nghiệt súc!"

“Được rồi, Cung chủ, chuyện này người cũng không thể trách chúng ta. Chính người đã ôm lòng phải chết. Chúng ta còn có cách gì nữa?” Đại trưởng lão cười ha ha: “Chuyện này vốn không ảnh huưưởng gì đến đại cục. Mọi người chỉ đùa chút thôi. Người không chết đáng giá chúc mừng. Hiện tại chúng ta đem dải lụa trắng đổi thành lụa đỏ đi.”

Diêu Mộng Cơ hừ hừ: "Hừ, ăn mừng cái gì vậy?Chờ ta chết đi lại ăn mừng cũng không muộn đâu."

Chu Đại Thành nói: "Ngươi tức giận cái rắm! Có biết ngươi đã lấy của ta bao nhiêu nước mắt không? Ta đã ngàn năm không khóc, thật đáng quý!"

Tam trưởng lão cũng cười ha ha nói: "Dừng, ta đây còn là nước mắt của nam tử lần đầu, càng thêm trân quý!"

Tứ trưởng lão tò mò nói: "Cung chủ, mau nói cho ta biết một chút. Người làm sao có thể sống sót sau thiênkiếp lợi hại như vậy?"

“Sư tôn, nhất định là cao nhân ra tay cứu giúp đúng  không?” Tần Mạn Vân nói.

"Đúng vậy, là cao nhân ra tay!"

Diêu Mộng Co mỉm cười gật đầu: "Các ngươi tuyệt đối không thể tưởng được cao nhân cứu ta như thế nào."

Trong mắt hắn ta hiện lên vẻ cảm thán kinh ngạc chưa từng có. Mỗi khi nghĩ đến cảnh tượng lúc đó, hắn ta đều kinh hãi đến cực điểm.

Hít một hơi thật sâu, Diêu Mộng Cơ nói: "Cao nhân gia đã tạo ra một vật thể ma thuật gọi là cột thu lôi! Vật thể này không có dao động linh lực, trông giống như một vật thể phàm trần nhưng nó có tác dụng thu hút lôi điện. Cao nhân đem nó buộc chặt vào trên người một con heo yêu. Đem toàn bộ thiên kiếp hút qua đó.”

Đại trưởng lão kinh ngạc nói: "Có thật như vậy không? Vậy thì vật này nhất định khắc tinh của ông trời!"

Chu Đại Thành cười ha ha: "Cao nhân làm gì ta cũng tin, cảnh giới của ngài đã không phải thứ chúng ta có thể tưởng tượng.”

Tam trưởng lão nói: "Nói như vậy thì heo yêu kia tất phải chết đúng không?”

"Điều đáng kinh ngạc nhất là ở đây!" Diêu Mộng Cơ gần như run rẩy nói: "Mặc dù heo yêu kia có chút thương tổn nhưng lại không tổn hại đến tính mạng của nó! Có vẻ như cột thu lôi không biết đã dùng phương pháp gì vậy mà làm suy yếu uy lực của thiên kiếp.”

"Tê-"

Mọi người đồng thời há hốc mồm, trong mắt tràn đầy vẻ khó tin.

Tần Mạn Vân ngẩn người nói: "Cái này, quá mức không thể tin."

Dời đi Thiên kiếp còn chưa tính, vậy mà còn có thể làm suy yếu Thiên kiếp? Đem Thiên đạo đưa đến nơi nào?

“Haha, các người chỉ thấy bề nổi.” Diêu Mộng Cơ lắc đầu, ánh mắt nhìn về phía chân trời xa xăm, mang theo cảm khái thật sâu nói: “Hãy nghĩ đến hai mẹ con được cao nhân cứu, lại nghĩ đến chuyện cao nhân làm Lâm Mộ Phong bị gãy tay!"

"Cao nhân dường như rất thích dùng thân thể phàm nhân để làm rất nhiều chuyện mà ngay cả người Tu tiên thậm chí Tiên nhân tưởng cũng không dám tưởng tượng! Gặp được ngài rồi ta mới chân chính hiểu rõ. Cái gì gọi là đại đạo chí giản!"

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương