Nguyên Lai Ta Là Tu Tiên Đại Lão (Truyện Chữ Dịch)
-
Chapter 160 Tùy tiện động bút cũng thành.
Chương 160: Tùy tiện động bút cũng thành.
Lý Niệm Phàm đặt chiếc ly xuống, đột nhiên hơi cảm khái nói: "Tính toán thời gian, đã đi ra ngoài nhiều ngày rồi."
Lạc Hoàng lập tức nghe ra hàm ý của Lý Niệm Phàm, nhanh chóng nói: "Lý công tử, chuyện bên này của chúng ta đã xử lý tốt, bất cứ lúc nào cũng có thể quay về.”
“Ồ?” Lý Niệm Phàm hơi nhướng mày: “Hôm nay có thể rời đi được sao?
Chu Đại Thành gật đầu: "Lý công tử, có thể."
“Lý công tử, hay là ở lại lâu thêm một chút để ta có thể làm hết lễ nghĩa của chủ nhà.” Cố Trường Thanh vội vàng tha thiết mở miệng giữ lại.
“Không, đa tạ ý tốt của Cố cốc chủ.” Lý Niệm Phàm lắc đầu: “Ở nhà vẫn còn Đại Hắc chờ ta về. Đã nhiều ngày không thấy như vậy cũng không biết nó trôi qua như thế nào.”
Cố Trường Thanh nói: "Nếu Lý công tử đã hạ quyết tâm thì Cố mỗ cũng không cưỡng ép nữa.”
Lạc Hoàng và Chu Đại Thành cũng đứng dậy nói: "Lý công tử, vậy chúng ta cũng nên thu dọn đồ đạc đi."
Bọn họ thấy Lý Niệm Phàm đã hạ quyết tâm, đương nhiên sẽ không nói thêm gì nữa.
Cố Trường Thanh bước ra khỏi tiểu viện và đi thẳng đến đại điện Thanh Vân cốc.
Hai tỷ đệ Cố Tử Dao đang canh giữ bên trong đại điện, vội vàng bước tới đón nói: "Phụ thân."
Cố Trường Thanh vội vàng nói: "Tử Dao, những chuyện ta giao cho, con đã làm như thế nào?”
“Phụ thân, con đều đã làm xong!” Cố Tử Dao gật đầu, do dự một lát lại mở miệng nói: “Phụ thân, cao nhân có hứng thú đối với Tỉnh Thần châu thì ta cứ đưa Tỉnh Thần chau ra đi.”
Cố Trường Thanh hỏi, "Cao nhân có nhận không?"
“Có, đã nhận. Dường như có vẻ rất thích.” Cố Tử Dao mở miệng nói.
"Tốt! Làm tốt lắm!" Cố Trường Thanh vui mừng khôn xiết, chẳng trách thái độ của cao nhân đối với bản thân lại tốt như vậy. Mấu chốt ở chỗ này, ông ấy không nhịn được cười ha hả: "Có thể dung một quả Tỉnh Thần châu đổi lấy niềm vui của cao nhân. Việc mua bán này thật đáng giá. Tử Dao, con làm tốt lắm!”
Cố Tử Dao mỉm cười, lấy ra một cái trữ vật vòng tay nói: "Phụ thân, những thứ này, cao nhân chỉ nhìn không quá năm giây."
Cố Trường Thanh nhận lấy chiếc vòng, lông mày hơi nhăn lại: "Tại sao chỉ nhìn có như vậy?"
Cố Tử Dao lộ ra vẻ mặt đau khổ: "Rất nhiều đồ vật cao nhân chỉ liếc mắt qua, phần lớn thời gian đều là nhìn xem phong cảnh."
Cố Trường Thanh không khỏi khẽ thở dài: "Aiz, những vật có thể lọt vào mắt cao nhân còn quá ít. Lý công tử đã chuẩn bị đi rồi, các con nhanh đi chuẩn bị đi, bất cứ lúc nào cũng có thể cùng ta đi tiễn Lý công tử.”
Không lâu sau, Lý Niệm Phàm và Đát Kỷ đã thu dọn đồ đạc xong và bước ra khỏi sân. Lạc Hoàng và những người khác đang đợi ở trước sân.
Mọi người cùng nhau đi đến đại điện Thanh Vân cốc. Cố Trường Thanh mang theo hai tỷ đệ Cố Tử Dao và cả ba vị trưởng lão của Thanh Vân cốc cũng đều cung kính đứng đợi sẵn ở đây.
“Lý công tử.” Cố Trường Thanh tiến lên hai bước, cầm trong tay chiếc vòng trữ vật nói: “Khó có được có người đến làm khách ở Thanh Vân cốc, chúng ta không thể để người đi về tay không được. Đây là chút thành ý nho nhỏ mong người hãy nhận lấy.”
Lý Niệm Phàm cười khổ một tiếng, không khỏi mở miệng nói: "Cố cốc chủ, ngươi như thế này là quá khách khí. Lỹ mỗ chẳng qua chỉ là một kẻ hèn ở phàm giới, có tài đức gì mà để người làm như vậy.”
Cố Trường Thanh cười nói: "Đây chỉ là một chút tranh chữ cổ, không phải là bảo bối gì.”
Tranh chữ cổ?
Lý Niệm Phàm hơi tò mò, sau khi nhìn vào hắn phát hiện bên trong chiếc vòng là ba bức tranh mà hắn đã nhìn thấy ở thiên điện lần trước cùng với pho tượng đen nhánh có vẻ đã vài năm tuổi kia.
Ba bức tranh trình độ giống nhau nhưng mà pho tượng lại khiến cho Lý Niệm Phàm chú ý. Điêu khắc xác thật khá tốt. Hơn nữa bộ dáng cổ quái, đáng giá để cất giữ làm đồ chơi.
Cố Trường Thanh hiển nhiên cũng là một người yêu thích sưu tập. Mặc dù những thứ này hắn có thể tự mình làm tốt hơn nhưng mà người ta đã từ bỏ cả những thứ mình yêu thích lấy ra, thật sự là vô cùng khó được. Lập tức Lý Niệm Phàm sinh ra cảm giác đồng cảm giữa những người làm văn hóa.
Lý Niệm Phàm không từ chối nữa mà nói: “Cố cốc chủ có lòng rồi.”
Cố Trường Thanh lập tức cười: "Lý công tử thích là tốt rồi."
Lý Niệm Phàm suy tư trong chốc lát, aiz, của cho là của nợ. Nếu chính mình trựctieeps đi luôn thì da mặt lại quá dày rồi!
Ngoài những thứ này, họ còn có cho mình một cái máy nguôi giận!
Trên người chính mình tuy rằng không có bảo bối gì, không thể có qua có lại được nhưng cũng có một số thứ tâm đắc.
Hắn không khỏi mở miệng nói: "Cố cốc chủ, ngươi cũng là người yêu thích tranh sao. Nếu không ta sẽ vẽ cho ngươi một bức họa đi?”
Im lặng!
Trong nháy mắt, dường như toàn trường không có cả tiếng hít thở.
Nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện, ngoại trừ Lý Niệm Phàm, cơ thể những người khác đều khẽ rung lên. Trên người họ xuất hiện một loại đỏ bừng khác thường, đồng tử mở to và toàn thân đông cứng lại.
Trong lòng bọn họ gào thét điên cuồng.
"Tình huống gì? Vẽ tranh sao? Ra tay, cao nhân đây là muốn ra tay sao!”
"Vận cứt chó gì đây! Thanh Vân cốc đây là bốc trúng vận may rồi! Cao nhân tự nhiên muốn tặng cho bọn họ một bức họa!”
"Không thể la hét, không thể la hét! Bình tĩnh, giữ bình tĩnh! Không được, ta sắp nghẹn chết rồi!"
Im lặng, bọn họ cùng nắm chặt tay nhau, móng tay cứa sâu vào da thịt như để giải tỏa bớt tâm tình sắp vỡ tung ra.
Bề ngoài, biểu cảm của mỗi người bọn họ dường như không thay đổi gì nhưng ngoại trừ khuôn mặt, mọi thứ khác đều nhấc lên sóng to gió lớn, trực tiếp đạt đến cao trào.
Đặc biệt là Cố Trường Thanh, đầu óc hắn ù đi, suýt chút thì trực tiếp ngất xỉu.
Cả người như đi trên mây, phiêu phiêu dục tiên.
Ông ấy run giọng nói: "Lý công tử, Lý công tử, thật sự là ... thật sự có thể sao?"
“Có gì là không thể, chỉ một bức họa thôi. Ta tùy tiện động bút cũng có thể.” Lý Niệm Phàm cười thản nhiên.
Tùy tiện động bút?
Mọi người đồng thời giật giật khóe miệng.
Đúng vậy, người tùy tiện động bút, trời cũng sẽ bị chọc thủng một lỗ!
Nếu người nghiêm túc, vậy sẽ lợi hại đến mức nào?
“Có, có!” Cố Trường Thanh vội vàng gật đầu, Cơ bản không cần hắn mở miệng hỏi. Toàn bộ Thanh Vân cốc đã dùng tốc độ nhanh nhất đi lấy. Chỉ trong chớp mắt đã vòng vào bảo khố đem toàn bộ giấy bút quý giá nhất mang đến.
Trong những năm tháng dài, tự nhiên có được rất nhiều bảo vật kỳ lạ.
Giấy không tình là gì cả, chỉ là chút tài liệu tốt nhưng bút thì lại là ngẫu nhiên đạt được từ một bí cảnh, cũng có thể coi như là rất hiếm lạ. Chẳng qua là chưa từng có người dùng thôi.
Lý Niệm Phàm đem cây bút trong tay ước lượng cười nói: "Bút không tệ, miễn cưỡng có thể dùng được."
Sau đó, đôi mắt hắn hơi nheo lại, suy nghĩ bắt đầu bay bổng.
Vẽ cái gì thì tốt đây?
Hắn nhớ đến ba bức họa ở Thanh Vân cốc kia.
Phân biệt đại diện cho Tiên, Ma, Yêu.
Tiên cũng chính là người, Lý Niệm Phàm không nghĩ sẽ vẽ. Ma quá áp lực, Lý Niệm Phàm cũng không nghĩ sẽ vẽ. Vậy vẽ Yêu đi.
Muốn vẽ, phải vẽ Yêu lợi hại!
Chỉ là không biết, ta họa con Yêu này có thật sự tồn tại hay không.
Quên đi, mặc kệ, vẽ tranh vốn dĩ chú ý chính là ý cảnh. Cần gì quan tâm có tồn tại hay không.
Đôi mắt hắn chợt mở ra, nâng bút lên rồi hạ xuống!
Tất cả mọi người đều nhìn không chớp mắt, chỉ cảm thấy lúc này khí tức của Lý Niệm Phàm dường như áp đảo mọi thứ. Độ cao ở trong mắt bọn họ không ngừng tăng cao, gần như dựng lên đỉnh thiên!
Ong!
Theo bút hạ xuống giấy, một đạo ánh sáng cói mắt đột nhiên phát ra từ trên người Lý Niệm Phàm. Đạo ánh sáng này vàng rực rỡ, lúc ban đầu vì ngòi bút hiện ra một điểm sắc vàng, theo sau đó không ngừng mở rộng, chỉ nháy mắt bao toàn bộ cơ thể Lý Niệm Phàm.
Kim quang thật lớn bao lấy Lý Niệm Phàm giống như một mặt trời.
Ánh sáng rực rỡ đến mức gần như khiến tất cả mọi người không thể mở mắt và không thể nhìn thẳng vào nó.
Ngay sau đó, nhiệt độ xung quanh cũng bắt đầu tăng lên, giống như cơ thê đang ở trong một cái lò luyện lớn. Mà kim quang vẫn tiếp tục phóng đại.
Khi mọi người tỉnh táo trở lại, họ nhận ra rằng họ thực sự đang ở trong một thế giới kim sắc. Khắp nơi đều là ngọn lửa kim sắc thiêu đốt.
Có một nhiệt độ cao đáng sợ bốc lên từ ngọn lửa, dường như có thể nướng chín mọi thứ trên đời. Cũng may mà nhiệt độ cao không có tính công kích, nếu không bọn họ không nghi ngờ gì chính mình trong nháy mắt sẽ lập tức bốc hơi thành một làn khói xanh !
Này này…
Toàn thân ai cũng nổi lên một lớp da gà.
Chỉ là vẽ tranh mà ý cảnh có thể hủy thiên diệt địa đi!
Quá đáng sợ, quá kinh khủng!
Tại bên trong loại chấn động cực độ, khi Lý Niệm Phàm dừng bút, kim quang rốt cuộc bắt đầu dần biến mất!
Mọi người thở phào nhẹ nhõm và không khỏi nóng lòng nhìn lên.
Lại thấy, trong bức họa là một con quạ đen ba chân, đang khom mình bên trong vầng hào quang. Dường như đang ngước nhìn mọi người.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook