Chương 159: Khen qua khen lại

 

Sáng sớm ánh nắng chậm chậm dâng lên từ đường chân trời.

Lý Niệm Phàm đang ngồi ở trong tiểu viện, rót một chén trà, cùng với Đát Kỷ tỉ mỉ thưởng thức.

Trên bàn trước mặt, còn để một cái bàn cờ, thì ra hai người họ đang tỉ thí kỳ nghệ.

Kỳ nghệ của Đát Kỷ bây giờ so sánh với trước đây đã cao hơn một cách rõ rệt, trước mắt có thể chống đỡ Lý Niệm Phàm một khắc đồng hồ, nếu Lý Niệm Phàm nương tay, có thể chống đỡ nửa canh giờ.

Mang đến chút ít niềm vui cho cuộc sống buồn tẻ của Lý Niệm Phàm.

"Đông đông đông."

Đúng lúc này, ngoài cửa truyền đến một tràng tiếng đập cửa.

Cố Trường Thanh, Lạc Hoàng cùng Chu Đại Thành đứng ở chính giữa cửa ra vào, trên mặt đều lộ rõ vẻ bất an.

Vừa mới trở về, bọn hắn liền vội vàng tới bái phỏng cao nhân, vì ngăn ngừa người quá nhiều quấy nhiễu đến cao nhân, ba vị trưởng lão của Thanh Vân cốc cũng không đi cùng.

Bọn hắn lúc này, trước đây vẫn còn là Tu Tiên giới đại lão, toàn bộ giờ biến thành bộ dạng học sinh chuẩn bị giao bài tập, trong lòng không khỏi cảm thấy ngưng trọng, căng thẳng.

Cũng không biết cao nhân hài lòng với cách bọn hắn xử lý sự tình không.

Phía trong, Lý Niệm Phàm thuận miệng nói: "Vào đi."

Đến rồi!

Đám người Cố Trường Thanh trong lòng căng thẳng, tốc độ tim đập không ngừng tăng nhanh.

Bọn hắn liếc mắt nhìn nhau, đồng thời sâu trong nội tâm đem những điều cấm kỵ của cao nhân nhẩm qua một lần, sau đó hít sâu một hơi, đẩy cửa bước vào.

"Kẹt kẹt!"

Bọn hắn bước chân rất nhẹ, cơ hồ là bước từng bước nhỏ đi vào sân.

Lý Niệm Phàm hơi sững sờ, vốn là còn tưởng rằng người tới là đám Tần Mạn Vân, không ngờ là đám Lạc Hoàng trở về.

Hắn nhìn về phía Cố Trường Thanh, không khỏi có cảm thấy có chút căng thẳng.

Vị này chính là cốc chủ Thanh Vân cốc a, thực lực kinh người, lần trước thấy tận mắt hắn phong ấn ma, hỏa diễm quang trụ đó khiến  Lý Niệm Phàm có ấn tượng rất sâu sắc.

Đùi to, đây là một cái đùi to a!

Cố Trường Thanh thấy Lý Niệm Phàm nhìn mình, nháy mắt căng thẳng đến cực điểm, vội vàng nói: "Hiếm khi Lý công tử tới làm khách, chúng ta lại ra ngoài có việc, có chút chậm trễ trong việc tiếp đãi, mong ngài thứ tội."

Lập tức, hảo cảm của Lý Niệm Phàm đối với Cố Trường Thanh trực tiếp tăng cao.

Không thể tưởng được người này không chỉ tu vi cao, hơn nữa rõ ràng không kiêu ngạo chút nào, quả thực là khó có được a!

Phẩm cách như này, cũng khó trách hắn tự nguyện trấn thủ cánh cổng Ma giới, tạo phúc cho thiên hạ chúng sinh.

Người này, tuyệt đối là một trong những Tu Tiên giả đức cao vọng trọng, khiến người kính nể.

"Cố cốc chủ, ngươi quá khách khí, ngươi lấy lực lượng một tông trấn thủ Thanh Vân cốc, tinh thần này đáng để chúng ta noi gương theo." Lý Niệm Phàm không khỏi đứng lên, mở miệng nói: "Các ngươi có sự tình quan trọng, ta tới đây đã là làm phiền mọi người rồi, nào dám có làm phiền ngươi đích thân tới."

"Lý công tử quá khiêm tốn, ta nghe tiểu nữ đề cập qua, món ăn Lý công tử làm ra là tuyệt thế vô song, coi như là thành tiên đều không đổi, ta còn chưa cảm tạ ngươi đã chiêu đãi bọn hắn đây này." Cố Trường Thanh cười ha ha một tiếng, nói tiếp: "Hơn nữa, Lý công tử nét chữ tiêu sái phiêu dật, đối với 『 Tây Du Ký 』 cũng có cái nhìn độc đáo, thật sự là ta mong ước đã lâu."

Lạc Hoàng cùng Chu Đại Thành trực tiếp trợn tròn mắt, ánh mắt hướng về phía Cố Trường Thanh, hận không thể chỉ thẳng vào hắn lỗ mũi mắng to thiến cẩu.

Không nghĩ tới Cố Trường Thanh nhìn có vẻ cổ hủ, hoá ra là một vị thiến cẩu thành tinh, đây mỗi một cử chỉ hành động đều chuẩn mực, cũng không phạm phải cấm kỵ của cao nhân, lại vuốt được mông ngựa, không hơn không kém, quả thực là một hình mẫu của thiến cẩu!

Khó trách có thể tu luyện tới Đại Thừa kỳ, với kỹ năng như này, nịnh nọt qua không ít người a?

Quả nhiên, Lý Niệm Phàm mỉm cười, biểu lộ ra tâm tình cực tốt.

Hắn liếc nhìn về phía Lạc Hoàng cùng Chu Đại Thành, có lẽ là bọn họ đem tự thiếp hắn cho khoe khoang trước mặt Cố Trường Thanh, mới khiến hắn nói ra những lời như vậy.

Vừa nghĩ tới Cố Trường Thanh còn đặc biệt cất chứa ba bức họa kia, có thể thấy được hắn chính là một người khá yêu thích thư pháp và hội hoạ.

"Quá khen, Cố cốc chủ quá khen."

Ai lại không thổi phồng lẫn nhau chứ, Lý Niệm Phàm cười nói: "Ta đây bất quá là tự làm mình vui mà thôi, làm sao có thể so bì với Cố cốc chủ, có câu,  bần cùng thì giữ bản thân thanh bạch, đạt thì cứu giúp chúng sinh, Cố cốc chủ đã thực sự làm được điều đó!"

Bần cùng thì giữ bản thân thanh bạch, đạt thì cứu giúp chúng sinh?

Cố Trường Thanh đám người đều là sững sờ, chỉ cảm thấy những lời này tuy có vẻ rõ ràng dễ hiểu, nhưng trong đó lại ẩn chứa chí cao đạo lý, tỉ mỉ thưởng thức, đã mang đến cho bản thân không ít cảm ngộ.

Cái này đã là sinh tồn đạo lí cơ bản nhất, lại là cao quý nhất Thánh Nhân đạo lí!

Cao nhân không hổ là cao nhân, tùy ý một cử chỉ hành động đều tràn ngập thiên địa pháp tắc!

Bọn hắn mím môi, đột nhiên trong lòng hơi động, lập tức nhấc lên sóng to gió lớn.

Đạt thì cứu giúp chúng sinh? !

Với cấp độ của cao nhân, sự tình làm ra khẳng định sẽ càng trọng yếu hơn!

Bọn hắn nháy mắt liền liên tưởng đến sự thay đổi giữa thiên địa, rõ ràng rồi! Tiên phàm con đường phục hồi có đến tám thành là  thủ bút của cao nhân!

Nhất định là cao nhân không đành lòng nhìn Tu Tiên giới suy bại biến mất, vậy nên mới hạ phàm, tạo phúc cho chúng sinh!

Lập tức, lòng kính trọng của bọn hắn đối Lý Niệm Phàm giống như nước sông cuồn cuộn, liên miên bất tuyệt.

Phẩm cách cùng cảnh giới như vậy, đây mới hoàn toàn xứng đáng là Thánh Nhân a!

Lý Niệm Phàm thấy bọn họ không nói lời nào, nhịn không được mở miệng nói: "Hay là các vị ngồi xuống thưởng trà, như thế nào?"
Cố Trường Thanh lập tức hồi thần, vội vàng nói: "Vậy liền làm phiền Lý công tử."

"Chuyện nhỏ mà thôi." Lý Niệm Phàm thuận miệng cười nói.

Đát Kỷ liền vội vàng đứng lên, châm trà cho ba người Cố Trường Thanh.

Ba người bọn họ, cẩn thận từng li từng tí dùng hai tay nâng lấy cái ly, toàn thân tóc gáy dựng đứng, tê dại cả da đầu, cho dù đã tận lực kiềm chế, hai tay vẫn tại run rẩy kịch liệt.

Đây chính là Tiên Nhân a, Tiên Nhân châm trà, nằm mơ cũng không dám nghĩ đến.

Bọn hắn hít sâu một hơi, cung kính nói: "Đa. . . Đa tạ Đát Kỷ cô nương."

Nâng ly trà lên, khẽ nhấp một cái.

Hương trà kèm theo tự thân đạo vận lưu chuyển khiến cho bọn hắn mê say.

Lý Niệm Phàm nhìn thấy vẻ mặt bọn hắn, lập tức tự đắc trong lòng, mở miệng hỏi: "Cố cốc chủ cảm thấy trà này như thế nào?"

"Trà ngon! Ngửi thấm vào tâm can, hương vị ngọt ngào thơm mát, khiến người khác nhớ mãi không quên, đúng là loại trà ngon nhất ta từng được uống qua!" Cố Trường Thanh phát ra từ đáy lòng, tràn ngập sợ hãi thán phục nói.

Lý Niệm Phàm thoải mái cười một tiếng, "Nhìn tới Cố cốc chủ cũng là người thưởng trà, đáng tiếc lần này ta đến quá vội, không mang dư lá trà, bằng không chắc chắn sẽ tặng cho ngươi chút ít, Cố cốc chủ nếu có thời gian rảnh rỗi có thể đến hàn xá chơi, ta nhất định quét dọn giường chiếu tiếp đón ngươi, lúc đó lại tặng thêm chút ít lá trà."

Cố Trường Thanh trong lòng lập tức run mạnh, kém chút nữa bị kinh hỉ đến choáng váng đầu óc,  xúc động đến sắc mặt đỏ rực, kém chút cuồng hỉ đến cười ra tiếng.

Hắn vội vã đè xuống nội tâm cuồng loạn, cơ hồ là run rẩy mở miệng nói: "Rất cảm tạ Lý công tử, ngày khác ta nhất định đích thân tới cửa bái phỏng!"

Lạc Hoàng cùng Chu Đại Thành tại một bên nhìn đến đỏ ngầu cả mắt, Cố Trường Thanh tên này quả nhiên biết vuốt mông ngựa!

Lý công tử hiển nhiên rất hài lòng đối với sự chiêu đãi của Thanh Vân cốc.

Lần sau chúng ta cũng phải mời Lý công tử tới tông môn chơi một chút, nói không chừng cao nhân trong lòng vui vẻ, tiện tay ban thưởng cho bọn hắn.

Lần này thật tiện nghi Cố Trường Thanh cái tên thiến cẩu này rồi!

 

 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương