Nguyên Lai Ta Là Tu Tiên Đại Lão (Truyện Chữ Dịch)
-
Chapter 137 Thánh nhân không thể bị làm nhục!
Chương 137: Thánh nhân không thể bị làm nhục!
Tâm lý của Cố Trường Thanh có một chút không ổn định.
Thậm chí ông ấy còn nghi ngờ không biết cặp nam nữ này có phải là con của chính mình hay không.
Hoặc chính là...
Nội tâm của Cố Trường Thanh hơi chùng xuống, ngưng giọng nói: “Có phải các người đã gặp kẻ xấu hay không. Đầu óc bị thương à?”
Cố Tử Vũ hận không thể đem màn thầu nhét vào trên mặt của Cố Trường Thanh, thúc giục nói: "Phụ thân, trí tưởng tượng của người thật phong phú. Người ăn thử một miếng, chỉ cắn một miếng là được!"
Cố Trường Thanh lúc đầu vẫn còn do dự nhưng ngay sau đó lại nhướng mày.
Ừm?
Mùi vị quá tốt.
Hương vị mang theo một chút chi khí thơm ngọt. Tuy rằng không quá nồng đậm nhưng lại thấm vào gan ruột. Dường như có thể khắc sâu vào xương người.
Sau đó, ông ấy mới đem ánh mắt nhìn lên chiếc màn thầu và cẩn thận đánh giá.
Thật trắng, thật tròn, thật hợp quy tắc!
So với các loại màn thầu khác, trên bề mặt của loại màn thầu này không hề có một chút tạp chất nào. Thật sự giống như kẹo bông gòn, bề ngoài tròn trịa, chắc nịch, có thể nói đây là sự lựa chọn tốt nhất. Ông ấy đã sống hơn 4000 năm vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy một chiếc màn thầu hoàn mỹ như vậy.
“Thoạt nhìn thì cũng không tệ.” Cố Trường Thanh vừa cầm màn thầu trong tay vừa nói.
Lấy tay bóp nhẹ, ôi thôi cảm giác choáng ngợp.
Thật mềm, trơn và co dãn đầy đủ!
Cố Trường Thanh đã bắt đầu lộ vẻ khiếp sợ. Không nhịn được lại bóp lần thứ hai. Sau đó thu hồi sự đánh giá thấp của mình, từ từ xé ra một mảnh nhỏ. Toàn bộ động tác đều không tự chủ được mà làm thật cẩn thận. Dường như không đành lòng.
Ông ấy mở miệng, đưa miếng bánh đã xé cho vào miệng và bắt đầu nhấm nháp nhẹ.
"Bẹp bẹp"
Ngay lập tức, một mùi thơm thoang thoảng khó tả tập trung nơi đầu lưỡi bắt đầu nhanh chóng khuếch tán. Khiến ông ấy không thể không hít một hơi thật sâu. Dường như không khí hít vào cũng đều bị nhiễm vị ngọt.
Hàm răng đang cắn nhẹ trên miếng màn thầu, bắt đầu nhẹ nhàng nhai nghiền.
Hương vị thơm ngọt bắt đầu lan ra từng tầng. Nếu không phải đã biết trước trong miệng đang nhai cái gì thì thật đúng là cho rằng đang ăn một đoá hoa có mùi thơm thoang thoảng.
Đồng tử của Quý Trường Thanh đột nhiên mở to, lộ ra vẻ kinh ngạc khó tin.
Ăn ngon!
Quá ngon!
Ông ấy không chịu nổi nữa, trực tiếp cầm màn thầu lên tay cho vào miệng.
Màn thầu to bằng lòng bàn tay giống như nắm một đám mây trắng. Màn thầu trắng bị cắn một miếng, trực tiếp có một nửa rơi vào trong miệng ông ấy. Hàm răng cắn một cái, mùi thơm say nồng trực tiếp tràn ngập trong miệng!
Tinh tế nhai nuốt. Màn thầu ăn có xúc cảm mềm mại, bông xốp, vờn quanh đầu lưỡi khiến lòng người như tan chảy. Cả người giống như mềm nhũn theo từng miếng màn thầu. Hương vị liên miên không dứt, tinh tế vô cùng. Một cỗ cảm giác thỏa mãn mãnh liệt lan tỏa từ miệng truyền đến toàn bộ cơ thể.
Cảm giác thỏa mãn sảng khoái dâng tràn khắp cơ thể ngay lập tức. Khi nuốt vào bụng, sự mềm mại kia như dòng suối nước nóng chậm rãi chảy xuống cổ họng. Tất cả các tế bào dường như được mở ra, sung sướng tột độ.
Chỉ cần ba hai ngụm, một cái màn thầu trắng ngần đã bị nuốt hết vào bụng. Thậm chí ông ấy còn không kịp có phản ứng gì.
Tại sao lại biến mất? Chính mình đã ăn sao?
Ông ấy ho nhẹ một tiếng rồi đứng thẳng người: "Cái đó ... còn nữa không?"
Cố Tử Vũ lè lưỡi: "Không có. Vốn dĩ đã đóng gói hai cái mang về nhưng con không thể nhịn được nên đã ăn một cái."
"Ngươi, ngươi, ngươi ..." Cố Trường Thanh run rẩy chỉ vào Cố Tử Vũ: "Đồ con bất hiếu!"
Lúc này, ông ấy đột nhiên dừng lại lộ ra vẻ kinh ngạc, vội vàng nhắm mắt lại.
Đây là ... Đạo Vận? Hủ thư võng.
Ông ấy ngược lại hít một hơi lạnh. Màn thầu này ăn ngon thì cũng thôi đi, vậy mà còn có cả đạo vận bên trong?
Tia đạo vận này đối với ông ta mà nói thực sự là quá mức mong manh. Chỉ là nháy mắt khi mở mắt ra vẫn làm cho ông ấy vô cùng kinh ngạc nhìn về phía hai tỷ đệ Cố Tử Dao.
Sau đó giọng điệu trở nên nghiêm nghị chưa từng thấy: “Các ngươi rốt cuộc đã gặp người như thế nào?”
Cố Tử Dao cũng thu hồi nụ cười trên mặt, hít một hơi thật sâu: "Phụ thân, để con nói cho người nghe."
Sau đó, nàng đem câu chuyện phát sinh ở Tiên Khách Cư ra kể từ đầu đến cuối.
Cố Trường Thanh hơi nheo mắt lại, yên lặng ngồi xuống chỗ ngồi. Bề ngoài vẫn bình tĩnh nhưng trong lòng đã dấy lên một cơn sóng dữ.
Đặc biệt là khi nghe đến con đường thành tiên chỉ sợ đã sớm được định đoạt, nhịp tim của ông ấy đã đạt tới tốc độ nhanh nhất trong gần một ngàn năm lại đây. Gần như khiến ông ấy không thở nổi!
Tuy nhiên, ông ấy không ngắt lời Cố Tử Dao mà tiếp tục lắng nghe nàng nói.
Thế gian không sở hữu món ngon, tự nhiên đều ẩn chứa đạo vận!
Còn cả thái độ của Tần Mạn Vân đối với cao nhân.
Tất cả đều thể hiện sự phi thường của cao nhân.
Lông mày ông ấy hơi nhăn lại, nhìn cặp nam nữ nhi của chính mình. Suy nghĩ bắt đầu bay bổng.
Ông ấy đã trải qua năm tháng lâu dài. Hơn nữa thực lực ở Tu Tiên giới cũng là đỉnh phong bất phàm, cho nên càng nghĩ càng sâu.
Trên đời này không chuyện vô duyên vô cớ mà tốt đẹp, cao nhân bậc này lại ban cho vận may lớn như vậy, lại còn nói cho ta một bí mật kinh thiên như vậy. Mục đích đã quá rõ ràng. Hẳn là muốn mượn tay nam nữ nhi nhà mình để cho chính mình nhập cục!
Giữa các cao nhân, lấy thiên địa làm quân cờ, đánh cờ cùng nhau. Sinh tử sẽ không tự mình điều khiển, có thể hóa thành tro tàn bất cứ lúc nào. .
Cố Trường Thanh ánh mắt lóe lên, trong nháy mắt suy nghĩ rất nhiều chuyện.
Lúc này, thần sắc ông ấy vừa chuyển. Ngẩng đầu nhìn về phía chân trời ở xa. Không khỏi đứng lên, trong lòng thầm than. Xem ra ván cờ sắp bắt đầu rồi!
Cố Trường Thanh mở miệng nói: "Các ngươi trở về phòng trước đi."
Hai tỷ đệ Cố Tử Dao sững sờ một lúc. Sau khi biết được tầm quan trọng của sự việc cũng rời đi.
Không lâu sau, bốn tia sáng từ xa phóng tới, đáp xuống đại sảnh.
"Lâm Tiên đạo cung, Tần Mạn Vân gặp qua Cố thúc thúc.”
Tần Mạn Vân dẫn đầu, hướng về phía mọi người hành lễ.
Cố Trường Thanh cười nói: "Mạn Vân, sao ngươi lại đến đây?"
Tần Mạn Vân nhìn Cố Trường Thanh nghiêm nghị nói: "Mạn Vân đến đây lần này là muốn đưa cho Cố thúc thúc một phần cơ hội!"
“Cơ hội?” Vẻ mặt của Cố Trường Thanh hơi sửng sốt, trong lòng khẽ nhúc nhích.
Tần Mạn Vân hít sâu một hơi, trong mắt lập loè thần thái: "Liễu Như Sinh của Liễu gia đã đắc tội một nhân vật lớn. Nếu Cố thúc thúc nguyện ý ra tay diệt Liễu gia thì tuyệt đối là kết được một cái thiện duyên với vị cao nhân kia. Chỉ là không biết Cố thúc thúc có thể nắm được cơ hội lầnnày hay không.”
"Liễu gia ..." Cố Trường Thanh lộ ra vể mặt ngưng trọng, khẽ thở dài: "Các người đã làm gì với Liễu Như Sinh?"
“Giết!” Tần Mạn Vân nói nhẹ nhàng bâng quơ.
Đồng tử của Cố Trường Thanh hơi co lại: "Các ngươi có biết trăm năm trước người đứng đầu nhà họ Liễu đã tấn thăng Hợp Thể kỳ không?"
Tần Mạn Vân nói: "Vậy thì sao?"
Cố Trường Thanh nói tiếp: "Các ngươi cũng biết Liễu gia đã từng xuất hiện một vị tiên nhân sao?"
Tần Mạn Vân lắc lắc đầu: "Thì sao?"
Cố Trường Thanh kinh ngạc về sự tự tin của Tần Mạn Vân, mở miệng lại nói lại: "Lai lịch bên trong của tiên nhân ngươi và ta chắc hẳn cũng biết rõ như nhau. Nếu Liễu Như Sinh đã chết rồi thì hà cớ gì còn muốn diệt sạch toàn bộ Liễu gia?”
"Cố Trường Thành, ngươi sống nhiều năm như vậy rồi đúng thật là càng sống càng uổng phí! Ngươi trực tiếp nói cho ta, chuyện này ngươi có làm hay không?”
Chu Đại Thành trực tiếp lên tiếng, cáu kỉnh nói: "Ta có lòng tốt nhắc nhở ngươi một câu. Không cần nghi ngờ thực lực của cao nhân. Ngài tuyệt đối là tồn tại mà ngươi không dám tưởng tượng! Chuyện này phát sinh ở chỗ Thanh Vân cốc các người. Nếu không phải chúng ta kịp thời ra tay thì ngươi cảm thấy rằng ngươi còn có thể đứng ở chỗ này cùng chúng ta nói chuyện hay sao? Liễu gia, ta diệt chắc rồi! Tiên nhân là cái thá gì! Liễu Như Sinh chết mà coi như xong việc sao? Ngươi có phải đã quên một câu không. Thánh nhân… Không thể làm nhục!”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook