Nguyên Lai Ta Là Tu Tiên Đại Lão (Truyện Chữ Dịch)
-
Chapter 138 Kinh biến, đêm tập !
Chương 138: Kinh biến, đêm tập!
Cố Trường Thanh ánh mắt hơi ngưng trọng, khiếp sợ nhìn về phía Chu Đại Thành: "Thánh nhân?"
Đánh giá này thực sự là quá lớn, lớn đến mức ông ấy không thể tin được. Tu tiên giới tồn tại Thánh nhân? Đây quả thực chính là chuyện cười lớn.
Lạc Hoàng chậm rãi nói: "Cố tiền bối, người xem trận mưa bên ngoài này, có lạ không?"
Cố Trường Thanh nhướng mắt nhìn trời, đúng lúc này, một đạo điện quang lóe lên, cắt qua mây đen rồi rơi xuống đất. Khiến cho sắc mặt ông ấy sáng lên, sau đó vang lên một tiếng vang kinh thiên động địa.
"Thực sự rất kỳ lạ."
Đại điển Thanh Vân khoá ma cần phải được phong ấn bằng hoả trận pháp. Bởi vậy trước đó, bọn họ tự nhiên sẽ chuẩn bị công tác, trong đó điều đầu tiên là can thiệp vào thời tiết. Khiến cho trong khoảng thời gian này sẽ không có mưa. Nhưng mà hiện tại trời tự nhiên mưa to tầm tã. Thực sự là ngoài dự đoán của mọi người.
Lạc Hoàng nói tiếp: "Vậy thì ngươi đã nghe qua việc, Thánh nhân giận dữ mà thiên địa biến sắc chưa.”
Đồng tử của Cố Trường Thanh đột nhiên co rút lại, trên mặt lộ ra vẻ không tin nổi. Trận mưa này la fbởi vì cao nhân kia tức giận mà ra sao?
Chỉ cần tức giận cũng có thể khiến cho thiên địa cùng buồn. Đây là kiểu tồn tại nào?
Hô hấp của ông ấy không khỏi dồn dập, chỉ cảm thấy da đầu tê dại, đồng thời có cảm giác khó có thể tin,. Tu Tiên giới sao lại tồn tại nhânvật bậc này? Đây quả thực… không hợp với lẽ thường!
Dưới tâm tình kích động, ông ấy không ngừng đi đi lại lại trong đại sảnh, sắc mặt thay đổi liên tục, dường như không thể hạ quyết tâm.
Một bên là vị cao nhân hư hư thực thực, một bên là Liễu gia đã xuất hiện Tiên nhân. Cuối cùng thì mình có nên ra tay hay không?
Vị cao nhân này cuối cùng muốn ta sắm vai nào trong bàn cờ? Nếu thật sự đắc tội với Liễu gia làm cho vị tiên nhân của Liễu gia kia nổi giận thì vị cao nhân này có thể đối phó lại thật không?
Suy nghĩ của ông ấy chuyển nhanh, hít một hơi thật sâu và nói: "Không biết có thể cho ta đến bái phỏng cao nhân trước một chuyến không?"
Lạc Hoàng khẽ cười: "Ha ha, ngươi nhìn sắc trời hôm nay đi. Hiện tại cao nhân có tâm tình mà gặp ngươi sao? Nếu ngươi đem chuyện này làm tốt thì nói không chừng cao nhân cao hứng có thể cho ngươi gặp mặt một chút đấy!”
"Cố Trường Thanh, nếu ngươi không dám thì cứ nói thẳng. Chúng ta tặng cho ngươi cơ hội lớn như vậy mà ngươi cũng không dám nhận thì ngươi còn tu tiên cái gì? Nếu không phải cung chủ của chúng ta đang ở quan khẩu độ kiếp thì chúng ta cũng sẽ không đem loại cơ hội này chia sẻ với ngươi! Chu Đại Thành hừ lạnh một tiếng: “Quên đi. Việc này Lâm Tiên đạo cung chúng ta cũng có thể làm được. Đi thôi, đi!"
"Chu đạo hữu đừng nóng giận. Chỉ là chuyện này thật sự rất quan trọng, thậm chí sẽ ảnh hưởng đến toàn bộ Tu Tiên giới. Đương nhiên, ta phải cân nhắc kỹ càng."
Cố Trường Thanh vội vàng nói: "Cho dù thực sự muốn đối phó với nhà họ Liễu thì cũng phải đợi ta hoàn thành phong ấn. Đêm nay phong ấn sẽ được đóng lại. Nếu các ngươi không ngại thì hãy ở lại nơi này. Đến lúc đó ta sẽ cho các người một câu trả lời.”
Chu Đại Thành trực tiếp đi ra khỏi đại sảnh, khinh thường nói: "Sợ đầu sợ đuôi, nhàm chán!"
Tần Mạn Vân cùng những người khác cũng đi ra, ngồi ở vọng lâu cách đó không xa hóng gió.
Tần Mạn Vân cười nói: "Được rồi, đừng tức giận nữa. Cố tiền bối hàng năm đều canh giữ ở quan khẩu Ma giới, trách nhiệm trọng đại, cẩn trọng đã dưỡng thành thói quen của ông ấy rồi. Chỉ bằng vào lời nói một phía của chúng ta mà muốn cho người ta đi diệt Liễu gia thì xác thật là không quá thực tế. Cần cho ông ấy chút thời gian.”
Lạc Hoàng cau mày: "Chẳng lẽ thật sự phải dẫn ông ấy đi bái phỏng cao nhân sao? Làm như vậy thật sự không thích hợp, chỉ sợ sẽ khiến cho cao nhân thấy chán ghét."
Chu Đại Thành mở miệng nói: "Nếu thật sự không được thì toàn thể Lâm Tiên đạo cung của chúng ta cùng nhau xuất động! Tuy rằng cung chủ bế quan nhưng chúng ta cũng không sợ Hợp Thể kỳ của Liễu gia!”
“Vào thời điểm này, trăm triệu lần không thể đi quấy rầy cao nhân!” Tần Mạn Vân vội vàng mở miệng. Sau khi trầm ngâm một lát, không khỏi thở dài nói: “Aiz, chúng ta một lòng muốn vì cao nhân giải quyết hậu hoạ, trừ âu lo. Không ngờ rằng chỉ sự tình đơn giản như vậy mà cũng không làm tốt. Vậy thì chúng ta còn mặt mũi nào mà đi gặp ngài?”
Mọi người đều ủ rũ gương mặt.
Về phần Cố Trường Thanh, đồng dạng bị lâm vào giao chiến giữa thiên nhân. Thậm chí còn gọi hai tỷ đệ Cố Tử Dao đến để tham vấn.
Ông ấy có linh cảm rằng sự lựa chọn hôm nay rất quan trọng. Nếu chọn đúng chính mình sau này cso thể đạp không mà đi, thành tiên đắc đạo. Nếu chọn sai thì có tám phần là sẽ chết!
Đã nhiều năm như vậy, dựa vào tâm lý cẩn thận và cân nhắc của mình, ông ấy đã đưa ra tất cả các lựa chọn chính xác đúng đắn để đạt được thành tựu ngày hôm nay. Đồng thời đem Thanh Vân cốc phát dương quang đại.
Thời gian chậm rãi trôi qua, bất tri bất giác sắc trời đã tối dần. Màn đêm bắt đầu bao phủ khắp mặt đất.
"Xôn xao!"
Trong thiên đại, trận mưa to này không hề có dấu hiệu ngừng lại. Rất nhiều nơi đã đọng thành vũng nước sâu. Dòng suối nhỏ ban đầu đã trở nên chảy xiết, bắt đầu hướng ra phía ngoài tràn ra.
Trên đài cao vốn dĩ náo nhiệt bây giờ không một bóng người. Tất cả mọi người đều tránh ở bên trong phòng, phần lớn đã đi ngủ.
Dưới sự buồn phiền, Cố Trường Thanh đã bất chấp mưa, bay lên trên chính điện, lơ lửng giữa thiên địa. Quan sát toàn bộ Thanh Vân cốc phía dưới.
Ông ấy giơ tay chạm vào mưa to giăng kín bầu trời. Trong lòng đột nhiên sinh ra một tia hồi hộp. Nếu chính mình không đi diệt Liễu gia thì có lẽ trận mưa này sẽ mãi không ngừng đi? Mưa mãi cho đến khi nhấn chìm cả Thanh Vân cốc mới thôi?
Không thể nào. Không thể nào. Nhất định đây là ảo giác của chính mình!
Theo thói quen ông ấy ngẩng đầu nhìn về phía rừng cây vô tận hắc ám thâm cốc nhíu mày.
Nếu chính mình đi sai một bước này thì thân tử đạo tiêu là chuyện nhỏ. Nhưng quan khẩu của Ma giới sẽ do ai đến giữ?
Lúc này, lông mày của ông ấy nhíu lại.
Ừm?
Dường như có thứ gì đó đang di chuyển trong bóng tối.
Trong mắt ông ấy tinh quang chợt loé. Tập trung nhìn vào, lập tức toàn thân giật mình, lông tơ khăó người đều dựng hết lên.
Thật sự có cái gì đó đang chuyển động!
Bóng đen kia như dung nhập vào bóng tối. Đang từng chút từng chút một lướt qua hoả trận pháp, hướng về lá cờ nhỏ màu đỏ đậm đang phiêu phù trong hư không kia mà đến.
Khoé mắt ông ấy chợt mở lớn, toàn thân khí huyết cuồn cuộn, chợt quát lớn một tiếng: “Kẻ trộm lớn mật, dám can đảm ở Thanh Vân cốc ta giương oai. Mau nộp mệnh!”
Giọng nói còn chưa ra hết, thân nahr ông ấy đã biến thành một đạo cầu vồng. Lao đi như thể băng qua hư không!
Thanh âm của ông tức khắc làm tất cả mọi người ở Thanh Vân cốc bừng tỉnh. Đám người Tần Mạn Vân liếc nhìn nhau, trên mặt đều lộ ra vẻ kinh ngạc. Sau đó không dám chậm trễ, sôi nổi biến thành độn quang bay đến.
Bóng đen kia cũng giật mình nhảy dựng lên, nhìn Cố Trường Thanh nhanh chóng đi tới, trong mắt hiện lên một tia tàn nhẫn.
Hắn ta hét lên một tiếng. Hắc khí toàn thân quay cuồng. Đem chính mình bao vây thành một quả cầu đen nhánh. Theo sau đỉnh kia là từng tầng từng tầng lửa nhỏ lao về phía lá cờ nhỏ màu đỏ đậm kia!
"Xuy xuy xuy!"
Mỗi khi hắc khí xuyên qua hoả trận pháp đều sẽ phát ra tiếng vang chói tai. Càng giống như là kêu lên một tiếng, càng ngày càng ảm đạm.
Tuy nhiên, trong nháy mắt bóng đen kia cũng đã đến bên cạnh lá cờ nhỏ màu đỏ đậm.
"Bọn chuột nhắt, ngươi dám?!"
Cố Trường Thanh gầm lên mạnh mẽ, trong tay xuất hiện một vòng tròn hoả hồng. Vòng tròn đón gió mà bay, cùng với tay áo ông ấy vung lên lập tức huyễn hoá ra sáu vòng tròn khác. Bên trên lửa cháy thiêu đốt hừng hực. Cơ hồ chiếu sáng cả bầu trời đêm. Giống như lưu tinh cản nguyệt hướng về phía bóng đen vây quanh kia mà đi!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook