Chương 136: Tử tôn bất hiếu

"Dù sao cũng đa tạ."

Lý Niệm Phàm trầm ngâm một chút, sau đó nói tiếp: "Ta là một người bình thường, đồ vật có thể lấy ra cũng không nhiều lắm. Chỉ có tranh chữ là còn có thể tính. Nếu các ngươi không chê thì bức tranh chữ này liền tặng cho các ngươi.”

Vận may của chính mình thật sự không tệ. Tự nhiên lại có thể kết giao với nhiều người tu tiên có phẩm tính cao như vậy. Tuy rằng điều này cũng liên quan đến tài năng và trù nghệ của chính mình nhưng dù sao thì người ta cũng giúp mình một đại ân. Loại bỏ được một phần oán khí.

Đủ nghĩa khí! Cái gì gọi là bằng hữu. Đây mới chính là bằng hữu đấy!

Tranh chữ… Tặng cho chúng ta?

Ong!

Đầu óc của bốn người Tần Mạn Vân đột nhiên nổ tung, lập tức rơi vào trống rỗng. Họ bị cái bánh nhân thịt khổng lồ này đập cho hôn mê, kích động đến mức không thể nghĩ được.

Đây là cái gì?

Tạo hoá!

Thiên đại tạo hoá!

Chỉ với một bức tranh chữ này e rằng ngay cả những tiên nhân kia cũng sẽ phải ghen tị.

Lúc này, bọn họ đột nhiên muốn cảm tạ Liễu Như Sinh. Nếu không phải vì tên ngốc không biết sống chết này thì bọn họ làm sao có thể có biểu hiện để được cấp cho thứ đồ tốt như thế?

Người tốt. Thật là một người tốt, hy sinh bản thân mình vì người khác!

Lý Niệm Phàm thấy bọn họ rất lâu không ai đáp lại, không khỏi có chút xấu hổ. Chẳng lẽ là chính mình tựđa tình?

"Nếu không muốn thì coi như ta chưa nói gì."

“Muốn, ta muốn!” Tần Mạn Vân sắc mặt lập tức đỏ bừng, gân cổ lên kêu gào. Làm gì còn hình tượng của nữ nhi nữa.

Lạc Thi Vũ cũng không cam lòng yếu thế, hét lớn ra tiếng: “Ta cũng muốn. Ta cũng muốn! Lý công tử cho ta đi!”

Lạc Hoàng và Chu Đại Thành phục hồi lại tinh thần trong nháy mắt, hô to nói: “Lý công tử, cho ta. Cho ta!”

Bức tranh chữ trân quý như vậy, nếu chỉ vì nhất thời thất thần mà bỏ lỡ thì chính mình tuyệt đối sẽ hối hận đến mức tự sát.

Cuối cùng Chu Đại Thành nhanh hơn một bước, giành được bức tranh chữ đầu tiên. Tức khắc kích động đến  không kiềm chế được, nếp nhăn trên mặt cũng đều giãn ra.

Nhìn thấy phản ứng của bọn họ, nội tâm Lý Niệm Phàm hơi tối sầm lại.

Quả nhiên đều là những người có văn hóa.

Xem ra ngoài tài nấu nướng của mình thì tài hoa của hắn cũng có thể thuyết phục được người tu tiên.

Sau khi ra khỏi phòng của Lý Niệm Phàm, bốn người họ thản nhiên khiêng Liễu Như Sinh nửa sống nửa chết trên vai mang đi.

Tần Mạn Vân nói: "Mọi người đều là người thông minh. Ta tin có thể hiểu được ý tứ trong lời nói của Lý công tử?"

“Đây không phải là lần đầu tiên Lý công tử ám chỉ. Hơn nữa lần này ám chỉ đã quá rõ ràng rồi.” Lạc Hoàng hơi mỉm cười: “Ngài ấy nói không muốn sẽ có người đến tìm mình báo thù. Ý ở trong lời nói chính là để chúng ta tiêu diệt Liễu gia!"

Lạc Thi Vũ vội vàng nói: "Đúng vậy, Liễu gia đối vói Lý công tử mà nói thì tất nhiên không tính là gì. Nhưng nếu bị đám ruồi đáng ghét này cắn thì nhất định sẽ ảnh hưởng đến trải nghiệm phàm nhân vui vẻ của Lý công tử. Chuyện này không được làm cẩu thả, cần phải ra tay nhanh nhẹn sạch sẽ!”

Mọi người đều ta một câu, ngươi một câu. Dường như hoàn toàn không đem Liễu gia đặt vào mắt. Coi như thịt cá nằm trên thớt, đang mài dao chuẩn bị tàn sát.

Điều này khiến cho lá gan của Liễu Như Sinh như muốn nứt ra. Cơ hồ không thể tin vào tai mình.

Hắn ta không nhịn được nói: "Các ngươi có biết mình đang nói cái gì không? Các ngươi dựa vào đâu mà dám diệt Liễu gia ta?”

"Liễu gia, con kiến hôi. Biết sau lưng chúng ta là ai không? Là cao nhân!" Chu Đại Thành khinh thường cười, sau đó nói: "Đúng rồi. Suýt chút nữa ta đã quên, ta nên tiền ngươi lên đường."

"Ngươi muốn giết ta?" Liễu Như Sinh rốt cục sợ hãi, giọng nói run run, tuyệt vọng nói: "Hắn là ai? Rốt cuộc có thân phận gì mà đáng giá để các ngươi làm thế? Nói cho ta biết, để ta chết cũng rõ ràng!”

"Ngươi không có tư cách biết ngài là ai! Làm quỷ hồ đồ càng thêm hạnh phúc. Nhớ kỹ kiếp sau hãy làm người tốt, điên cuồng sẽ mang đến tai họa!" Lạc Hoàng cười lạnh.

Một cái vẫy tay, một đạo hoả xà thật dài lao ra, lập tức thiêu đốt Liễu Như Sinh tan thành hư vô!

Tần Mạn Vân nói: "Đi thôi. Nếu đây là việc cao nhân đã giao cho chúng ta thì cần thiết cần phải hoàn thành trong thời gian ngắn nhất. Liễu gia không cần thiết tồn tại nữa! Vì mục đích này, chúng ta phải thuyết phục cốc chủ Thanh Vân cốc ra tay.”

“Ai. Nếu không phải cung chủ bế quan còn chưa ra thì nào có đến lượt Thanh Vân cốc có cơ hội thể hiện?” Chu Đại Thành thở dài, không cam lòng nói.

Tần Mạn Vân nói: "Cao nhân sớm đã kết giao với một đôi nam nữ nhi của cốc chủ Thanh Vân cốc. Có lẽ đã sớm anbài trên phương diện này. Bố trí cục diện như vậy quả thực rất đáng khâm phục."

Lạc Hoàng đột nhiên nói: "Ta cảm thấy chuyện trước tiên có phải chúng ta nên thảo luận phân chia bức tranh chữ như thế nào không?"

Chu Đại Thành ngơ ngác nói: "Bức tranh chữ? Bức tranh chữ nào? Ngươi chắc chắn là bị ảo giác. Ta không hiểu ngươi đang nói cái gì?”

Lạc Hoàng tức giận đến độ dựng râu quai nón, nổi giận đùng đùng nói: "Đừng giả ngu. Đây là cao nhân ban cho chúng ta. Ta đề nghị chúng ta thay phiên nhau quan sát một tháng một lần! Như thế nào?”

……

Thanh Vân cốc.

Dưới chân núi, xung quanh là vô số cây cối xanh tươi, sừng sững hơn chục căn gác mái nhỏ. Ở giữa có suối chảy róc rách, men theo bậc đá bên suối là một đại điện mái ngói hoàng kim và sảnh đường với mái vòm so le.

Hai tỷ đệ Cố Tử Dao cùng Cố Tử Vũ đang ở bên trong đại điện. Một trái một phải ngồi bên cạnh một người đàn ông trung niên.

Người đàn ông trung niên này mặc một thân trường bào màu lục lam. Mặt vuông chữ điền, giữa hai lông mày toát ra một loại chi khí vân đạm khinh tiêu. Đúng là cốc chủ Thanh Vân cốc Cố Trường Thanh.

Lúc này, ông ấy đang cười nhìn hai tỷ đệ Cố Tử Dao, bất đắc dĩ nói: "Hai tỷ đệ các ngươi tranh nhau còn kêu ta đến nơi này, muốn làm gì?"

Cố Tử Vũ nóng lòng nói: "Phụ thân, lần này người phong ấn ma giới có công. Ta và tỷ tỷ đã chuẩn bị tốt để hiếu kính người!"

Cố Trường Thanh bật cười, "Ồ? Thật hiếm khi các ngươi có lòng như vậy, là thứ gì?”

"Gần đây chúng ta gặp được một vị cao nhân. Thứ này tuyệt đối là thứ tốt. Đảm bảo có thể khiến người chấn động." Cố Tử Vũ khẽ cười, giả vờ bí ẩn.

Cố Trường Thanh lắc đầu: "Được rồi, đừng úp úp mửo mở nữa. Rốt cuộc là cái gì?"

"Được rồi, chính là cái này!"

Trên mặt nở nụ cười, Cố Tử Vũ vươn hai tay ra, một cái màn thầu trắng như tuyết nhảy vào mắt Cố Trường Thanh, khiến ông ấy ngây ngẩn cả người.

"Đây là ... Màn thầu?"

Cố Trường Thanh không thể tin được, kinh ngạc nhìn Cố Tử Vũ: "Ngươi quả nhiên làm cho ta kinh hãi đây, da dày? Chuẩn bị bị đánh?”

Cố Tử Vũ vội nói: "Phụ thân, đây không phải là một cái màn thầu bình thường. Người nếm thử sẽ biết."

"Nếu ta nếm thì chính là một kẻ ngốc!" Cố Trường Thanh lắc đầu: "Ngươi biết không? Ngươi đang làm điều này chính là vũ nhục nhân cách của phụ thân ngươi! Ta đã cực khổ phong ấn Ma giới mà ngươi liền cho ta ăn cái này là có ý gì?”

Cố Tử Dao không nhịn được nói: "Phụ thân, cái màn thầu này thực sự không bình thường. Chúng ta là nhận được từ một vị cao nhân. Người mau thử một miếng đi.”

Cố Trường Thanh nói một cách nghiêm túc: "Tử Dao à, tại sao con cũng đi theo nó làm loạn vậy? Toàn ộ Tu tiên giới còn có người nào cao hơn phụ thân ngươi sao? Không phải ta nói quá, đừng nói là màn thầu. Chỉ cần là Tu tiên giới có, muốn ăn gì cứ việc nói!”

Cố Tử Vũ nói thẳng: "Phụ thân đừng khoe khoang. Chúng ta lần trước ăn một bữa xa hoa đến cực điểm. Có lẽ người tưởng cũng không dám tưởng. Màn thầu này chính là từ bữa cơm kia đóng gói trở về.”

"Màn thầu này là ăn còn lại đóng gói mang về sao?”

Cố Trường Thanh sắc mặt càng thêm xấu xa, không khỏi thở dài nói: "Ta làm sao có thể nuôi nấng ra hai tử tôn bất hiếu các ngươi!"

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương