Nguyên Chấn Hiệp Hệ Liệt

Tác giả: Nghê Khuông

Người Dịch: Kiết Tường

Bản dịch được thực hiện bởi truyen66.com. Hãy truy cập truyen66.com đọc để ủng hộ nhóm dịch nha. Cám ơn!

 

Hồi thứ 35

Trước khi xuất phát, đội trưởng ra lệnh kiểm tra vũ khí, đội trướng dạy là: “Phần tử Xích Quân cực đoan nguy hiểm, chúng ta tiến đến, chúng trở về Châm Mộc Cốc, rất có khả năng se gặp nhau. Lúc đó có khả năng có đấu súng, phải tránh hi sinh!” Thời tiết đã đủ lạnh, không ngờ còn phải chiến với phần tử Xích Quân, thì càng thấy lạnh hơn.

Sau khi bắt đầu hành trình, chúng tôi không phải đi trên đường nữa, mà là đi trong tuyết, chân nhấc vào đưa lên khó khăn. Tuyết dày che phủ, có lúc đến tận hông, trong tình hình như thế di chuyển rất khó khăn.

Đội viên không nề gian khó, đôi lúc còn ca hát để giữ sĩ khí. Một đội viên chợt hỏi: “Theo báo cáo, năm phần tử Xích Quân bắt một cô gái trẻ đi. Cô gái này có thân phận là gì thế?” Câu hỏi này gợi lên sự bàn tán xôn xao.

Một đội viên nói: “Sự tình có vẻ dính đến một vị tướng quân nào đó?”

Đội trưởng nghiêm túc nói: “Đừng bàn luận nữa. Cấp trên đã nghiên cứu báo cáo, việc này có liên quan đến sự kiện quốc tế quan trọng, chúng ta thảo luận nhiều không có lợi gì đâu!” Mọi người không bàn tán về cô gái đó nữa.

Tốc độ di chuyển rất chậm, một tiếng chưa đi được hai dặm. Sau khi lên một ngọn núi rất cao, tuy chúng tôi không có trang bị trượt tuyết, nhưng chúng tôi tận dụng sườn dốc đóng băng mà trượt xuống. Sau này có một chuyên gia nói, làm như thế là rất nguy hiểm. Vì nhìn thấy lớp tuyết mềm, nhưng thật ra có một luồng sức mạnh bên trong. Và có khả năng là bị cuốn trong đống tuyết mà chết.

Ba tiếng sau, một đội viên đi đầu la lớn: “Nhìn trước mặt xem!” Mọi người đều nhìn theo hướng anh ta chỉ, thấy có một điểm đen trong lớp tuyết. Dù đã mang kính dày, cũng nhìn ra được điểm này. Chúng tôi ba chân bốn cẳng chạy đến, có vài đội viên ngã nhào trong tuyết, kết quả là tôi đến sớm nhất. Ối trời, là một bàn tay người, mang bao tay đen, nắm tay siết chặt lại. Tôi giữ chặt bàn tay đó kéo mạnh, vì dùng sức quá mạnh, nuawr thân trên của tôi chìm tỏng tuyết.

Người đó được tôi kéo lên, mặc quần áo đen, trùm đầu màu đỏ, chỉ có mắt là lộ ra ngoài. Tròng mắt đã là một màu xám đen đáng sợ. Đây là cách ăn mặc của phần tử Xích Quân khi tiến hành hoạt động khủng bố. Đội trưởng chạy đến, kéo trùm đầu của hắn xuống, chúng tôi giật mình. Vì tên này gây án quá nhiều, bất cứ cảnh sát nào vừa gặp cũng sẽ nhận ra hắn. Tuy lúc này, góc miệng của hắn kéo lên, cười rất ngụy dị.

Lúc đó, tôi đang nghĩ, tại sao hắn lại cười? Chết đông trong núi, còn có gì đáng cười? Sau đó, tôi mới biết, người chết đông, trên mặt sẽ có nụ cười ngụy dị thế này. Nhưng không phải là cười, là vì cơ trên mặt, vì quá lạnh mà co lại, làm cho khóe miệng kéo lên trên, nhìn vào cứ như đang cười.

Người này chết đã lâu, cơ thể đã đông cứng. Chúng tôi không mang hắn theo được, chỉ còn cách dìu hắn lên, cắm hai chân hắn trong tuyết, đặt hắn trong đống tuyết cứng, để cơ thể không ngã xuống.

Tình hình này, nếu có ai không hiểu nguyên nhân đi ngang mà nhìn thấy, sẽ bị dọa hú hồn. Nhưng chúng tôi đoán lúc đó chắc chắn không ai đi qua, nên mới làm như thế. Đội trưởng chỉ huy một đội viên, chụp ảnh người này, sau đó tiếp tục phát hiện ba người, đều là chết đông trong tuyết, cũng xử lí như cách trên.

Sau khi phát hiện xác của phần tử Xích Quân thứ tư, chúng tôi lại tìm được một khẩu súng lục, đó là khẩu súng mà phần tử Xích Quân đã sử dụng trong báo cáo có đề cập đến.

Còn một tên Xích Quân, và một cô gái, xác của họ vẫn chưa bị phát hiện. Lúc đó, mỗi người chúng tôi đều tin, chúng tôi sẽ không phát hiện ai còn sống, chắc chắn đã chết trong bão tuyết.

Quả nhiên, nửa tiếng sau, chúng tôi lại phát hiện xác của phần tử Xích Quân cuối cùng. Người này càng làm chúng tôi giật mình, hắn là tên cầm đầu, là phần tử nguy hiểm bị truy nã quốc tế. Vì đó có thể biết, Xích Quân ở Nhật Bản bắt cô gái đó đi, là một chuyện rất quan trọng, neus không sẽ không phái nhân vật quan trọng như thế chấp hành.

Cô gái đó rốt cuộc là ai? Chúng tôi đã bị đội trưởng cảnh cáo, cũng không bàn tiếp, nhưng trong lòng đều có hoài nghi. Nhưng tôi nghĩ, người khác cũng sẽ nghĩ như tôi, cũng cảm thấy cô gái đó dù là ai, cũng không quan trọng nữa, vì cô ta chắn chắn đã chết. Chuyện quan trọng hơn, cũng sẽ không có bất cứ ảnh hưởng nào với người đã chết, có đúng không?

Trong lúc tôi đang nghĩ lung tung, một đội viên chợt la lên: “Nhìn kìa, trước mặt có khói bốc lên!”

Một đội viên khác nói: “Chắc là hơi nóng từ suối nước nóng, sao lại có khói?” Người đội viên này, lúc nào cũng nghi ngờ.”

Đội trưởng hơi nổi nóng, nói: “Mau qua xe, có người, khói tức là tín hiệu cầu cứu của họ!” Chúng tôi lập tức chạy đến trước, vừa chạy vừa la, không lâu sau chúng tôi thấy cosh ai người xuất hiện trong tầm nhìn của tôi. Hai người này vẫn còn sống, đúng là kỳ tích!”

Một thành viên của đội đặc biệt, vừa phát hiện hai người còn sống, cho rằng là kỳ tích. Thật ra, cũng không là kỳ tích gì, vì hai người này rất may mắn. Vì họ tìm được một hang đá, trốn vào bên trong.

Hai người này là Nguyên Chấn Hiệp và Hoàng Quyên.

Trong hang dĩ nhiên cũng giá rét, cũng chết người được, nhưng Nguyên Chấn Hiệp và Hoàng Quyên, trong lúc không còn vướng bận bên ngoài, ngược lại làm ý chí cầu sinh của họ tăng cao. Nguyên Chấn Hiệp tìm được một số gỗ ngoài cửa hang, chặt xuống, Hoàng Quyên thì có mang bật lửa, thế là họ có một đống lả. Nguyên Chấn Hiệp có mang lương khô theo, chỉ là hai miếng bánh và một bình rượu nhỏ.

Hai người họ nuốt lấy nuốt để vào bụng, vừa nuốt mặt vừa vui mừng, cứ như là được ăn một bữa picnic ở Hawaii. Sau đó, họ lại hôn nhau thắm thiết, Hoàng Quyên nhân cơ hội này, ngậm một ngụm rượu phun vào miệng Nguyên Chấn Hiệp.

Sau đó họ gặp may hớn, có bốn chim sấm có lẽ vì tránh bão tuyết đã đậu trong hang. Chim sấm là một loại chim ở vùng đất tuyết, có bộ lông vũ màu bạc rất đẹp. Loại chim này tuyệt đẹp, nhưng vì nó hiếm có, và được pháp luật bảo vệ. Nhưng trong tình hình này, sau khi họ họp lực bắt bốn con chim sấm, vội vã đặt lên nướng ngay, để kéo dài mạng sống.

Sau đó còn có nhiều con chim khác, trong đó có một con hoẵng trốn bão tuyết. Hai người họ cùng ra ngoài hang nhặt cành cây, sáu mươi giờ bão tuyết, với họ mà nói thì quá ngắn ngủi.

Họ thậm chí không biết bão tuyết đã dừng, đội đặc biệt thấy có khói, không phải là tín hiệu cầu cứu của họ, mà là tỏa ra từ đống lửa. Đợi khi hai người nghe có tiếng người la, họ mới chạy ra, gặp thành viên đội đặc biệt.

Nguyên Chấn Hiệp và Hoàng Quyên đứng ngoài cửa hang, bảy người đội đặc biệt đã có kinh nghiệm, vội đến trước mặt họ. Đội trưởng nhìn họ với ánh mắt nghi ngờ: “Các người dựa vào gì mà còn sống thế?”

Nguyên Chấn Hiệp trả lời: “Chúng tôi gặp may, tìm được một hang động.” Anh ta lập tức hỏi lại: “Tôi còn một đồng bạn, các anh có phát hiện ra anh ta không? Tên anh ta là Thiết Nam!”

Bảy cảnh sát có kinh nghiệm, vừa nghe tên Thiết Nam, cũng bất chợt mất kiểm soát, lập tức mắng lên. Đội trưởng chỉ vào Nguyên Chấn Hiệp: “Anh là người đi cùng với hắn?”

Nguyên Chấn Hiệp thở dài nói: “Phải, nhưng bây giờ, tôi nghĩ là không phải lúc truy cứu trách nhiệm. Bão tuyết nổi lên, tôi và anh ta lạc nhau, hi vọng anh ta ở gần đây, chúng ta có thể đi tìm anh ta!”

Đội trưởng dùng điện thoại vô tuyến, liên lạc với bộ chỉ huy tìm kiếm Tuyền Ngâm Hương. Bộ chỉ huy điều một nhóm người đến tham gia tìm kiếm.

Hoàng Quyên và Nguyên Chấn Hiệp không tách ra, họ cũng tham gia vào công tác tìm kiếm. Thời gian ngày lại ngày qua, bảy ngày sau, thế giới đã không còn ai, cho là Thiết Nam còn hi vọng sống sót, vì Nguyên Chấn Hiệp cầu xin, nên mới kéo dài thêm một ngày.

Và vào trưa ngày thứ tám, hai thành viên đội tìm kiếm, đã tìm được Thiết Nam và Tuyền Ngâm Hương, lập tức thông báo tất cả mọi người. Nguyên Chấn Hiệp và Hoàng Quyên, là hai trong số những người đến đó sớm nhất.

Cám ơn đã xem tại truyen66.com

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương