Qui mô của bệnh viện đa khoa Khinh Kiến khá lớn. Khinh Kiến là một họ khá hiếm của Nhật. Bệnh viện Khinh Kiến, được đặt theo tên của tiến sĩ Khinh Kiến Tiểu Kiếm, xây ở phía đông Kobe.

Trước bệnh viện là một khoảng trống khá lớn, trồng nhiều loại cây gỗ. Lúc này, trời vào thu, mùa thu năm 1978.

Tiết trời se lạnh, lá rơi lả tả theo gió thu. Một chiếc xe bus đậu ở sân trống, trong xe có tiếng cười đùa phá tan sự tĩnh mịch của mùa thu. Trên xe có treo một tấm vải trắng “Đoàn thực tập sinh viên bệnh viện Khinh Kiến”. Thanh niên trên xe đều là sinh viên, trong số này, có một học sinh Trung Quốc du học là Nguyên Chấn Hiệp.

Cám ơn đã xem tại truyen66.com

Khi xe dừng lại, Nguyên Chấn Hiệp và các bạn học đều ca hát. Phó giáo sư Tĩnh Điền, một học giả nét mặt rất nghiêm, lớn tiếng tuyên bố: “Đợi đã, tôi có vài câu muốn nói!”

Trong xe lập tức im bặt, phó giáo sư Tĩnh Điền đằng hắng, nói: “Các bạn, hôm nay chúng ta đến bệnh viện thực tập;, khá là đặc biệt. Các bạn đã được huấn luyện ba năm chính thức ở bệnh viện, nếu không phải yêu cầu quá nghiêm khắc, thì các bệnh thông thường đều trị được”. Nguyên Chấn Hiệp nổi tiếng là ngang bướng, nói nhỏ một câu: “Dĩ nhiên rồi, hai năm qua cực khổ biết bao!”

Bạn học không nhịn được cười, phó giáo sư Tĩnh Điền trừng nhìn Nguyên Chấn Hiệp, muốn nói vài câu dạy dỗ, nhưng nén lại. Vì ông ta biết, du học sinh Nguyên Chấn Hiệp, vào được bệnh viện Khinh Kiến, dĩ nhiên là có thành tích thi vào ưu việt, nhưng nghe nói, cha của Nguyên Chấn Hiệp, có giao tình rất đậm sâu với tiến sĩ Khinh Kiến. Tiến sĩ Khinh Kiến năm ngoái qua đời trong một tai nạn, nhưng giao tình hai người ai cũng biết. Nguyên Chấn Hiệp tuy ngang bướng, nhưng là một sinh viên giỏi, vì thế phó giáo sư Tĩnh Điền cũng bỏ qua.

Nguyên Chấn Hiếp le lưỡi ra, không nói gì nữa. Phó giáo sư Tĩnh Điền tiếp tục nói: “Chúng ta đến phòng bệnh án của bệnh viện, xem các hồ sư bệnh án và cách điều trị. Dĩ nhiên, những bệnh nhân trong bệnh án đó đều đã qua đời từ trước. Mỗi người tìm một bệnh án, tự xem mình là bác sĩ điều trị chính trường hợp đó, làm một bản báo cáo, miêu tả về cách điều trị của mình, và quá trình điều trị bệnh nhân thế nào.”

Tiếng bàn tán vang lên không ngớt, chuyện này là cực thú vị trong giáo trình học y buồn chán. Phó giáo sư Tĩnh Điền nói xong, ra hiệu cho bác tài mở cửa xe, sinh viên nối nhau xuống. Đi cạnh Nguyên Chấn Hiệp, là một người bạn thân ở chung ký túc xá, Vũ Nhân Ngũ Lang.

Cám ơn đã xem tại truyen66.com

Ngũ Lang nhỏ giọng nói: “Nguyên, có một số người nổi tiếng chết trong bệnh viện, cậu chuẩn bị lấy hồ sơ của ai?” Nguyên Chấn Hiệp chớp mắt, ra vẻ bí ẩn nói: “Mình chọn tiến sĩ Khinh Kiến Tiểu Kiếm!”

Các sinh viên xếp thành hàng, phó giáo sư Tĩnh Điền dẫn đội đi vào bệnh viện. Vũ Nhân Ngũ Lang vừa nghe Nguyên Chấn Hiệp nói, hai mắt mở to: “Sao? Tiến sĩ Khinh Kiến?”

Nguyên Chấn Hiệp: “Phải đấy!”

Trỏ Ngũ Lang huých nhẹ Nguyên Chấn Hiệp: “Thật sao? Ai cũng biết là tiến sĩ Khinh Kiếm qua đời trong một tai nạn giao thông. Tai nạn rất khủng khiếp, tàu hỏa tông vào xe của tiến sĩ đấy, bị thương nặng mất ngay tại chỗ. Còn có phương án điều trị và báo cáo nào sao?”

Nguyên Chấn Hiệp mỉm cười, nụ cười rất xảo quyệt: “Vậy mới hay, mình biếng nhjasc được, báo cáo chỉ viết: Đưa đến bệnh viện, đã chết, sáu chữ là đủ!”

Ngũ Lang lắc đầu, lúc này, đội đã vào trong bệnh viện, phó giáo sư Tĩnh Điền đi đầu, dẫn xuống cầu thang. Nguyên Chấn Hiệp nói với giọng cực thấp: “Chủ yếu là mình không tin Tiến sĩ Khinh Kiến đã chết.”

Ngũ Lang chợt giật mình, thất thanh hỏi: “Cậu nói gì?”

Bệnh viện là nơi yên tĩnh, Ngũ Lang đột ngột la lên, câu hỏi này khá lớn, làm ai cũng quay nhìn. Ngũ Lang thấy khó xử, cúi đầu đi xuống cầu thang, mới nói với Nguyên Chấn Hiệp: “Cậu lại chơi khăm nữa chứ gì!”

Nét mặt Nguyên Chấn Hiệp nghiêm túc chưa từng thấy, nói: “Không phải chơi khăm, là thật đấy!”

Ngũ Lang nóng nảy, nói: “Nhưng năm ngoái, cậu và mình, tất cả sinh viên, đều tham gia tang lễ của tiến sĩ!”

Nguyên Chấn Hiệp nói: “PHải, chúng ta cũng thấy tiến sĩ nằm trong quan tài. Nhưng khả năng là ông ta vẫn chưa chết!”

Ngũ Lang tròn xoe mắt nhìn Nguyên Chấn Hiệp, tính cách của hai người bạn thân này tương phản nhau, rất vững chãi. Vì thế khi nhìn Nguyên Chấn Hiệp, không tự giác tự lắc đầu.

Nguyên Chấn Hiệp hạ thấp giọng nói: “Một người bị chôn dưới bùn đất, qua ba tiếng không chết, về mặt lý luận thì ông ta cũng có khả năng nằm trong quan tài một năm mà vẫn sống!”

Ngũ Lang nói: “Điên…” Cậu ta mới nói một chữ, lập tức kiềm chế hạ giọng, lặp lại bảy tám lần “Đồ điên”.

Nguyên Chấn Hiệp thở dài nói: “Đó là sự thật, cha mình và tiến sĩ Khinh Kiến là bạn thân, rất nhiều năm về trước, quen nhau ở chiến tranh bắc Myanmar.

Ngũ Lang hai tay bịt tai, không muốn nghe, và cũng bước nhanh tới trước.

Cám ơn đã xem tại truyen66.com

Ngũ Lang đã đến trước cửa phòng hồ sơ, chủ nhiệm phòng hồ sơ và vài nhân viên đã đứng ngoài chào đón. Nguyên Chấn Hiệp bước ra đầu tiên, đưa tay cao giọng: “Hồ sơ bệnh án của tiến sĩ Khinh Kiến em lấy!”

Nguyên Chấn Hiệp vừa nói xong, ai cũng quay nhìn. Nguyên Chấn Hiệp giở nhiều trò, trong bệnh viện không ai không biết, các sinh viên nữ nhìn háo hức, để xem cậu ta định làm gì.

Phó giáo sư Tĩnh Điền chau mày: “Nguyên, tiến sĩ Khinh Kiến là bị thương nặng mà mất!”

Nguyên Chấn Hiệp cao giọng trả lời: “Em biết, em muốn tìm ra nguyên nhân trọng thương mà mất, và cũng muốn nghiên cứu con người khi bị thương nặng, có phải vẫn sẽ cố gắng đến phút cuối cùng!”

Phó tiến sĩ Tĩnh Điền hừ một tiếng, đã quyết định dù cho Nguyên Chấn Hiệp có viết báo cáo thế nào, cũng sẽ cho điểm thấp.

Chủ nhiệm phòng hồ sơ thấy phó giáo sư Tĩnh Điền không ra hiệu gì, cũng gật đầu nhìn Nguyên Chấn Hiệp: “Mời cậu theo tôi!”

Nguyên Chấn Hiệp đi theo chủ nhiệm, trong phòng đều là những ngăng tủ lớn, các bạn học khác cũng được các nhân viên dẫn đi tìm hồ sơ mình chọn. Nguyên Chấn Hiệp đến trước một tủ sắt, kéo một ngăn kéo.

Chủ nhiệm nói: “Viện trưởng khi được đưa đến bệnh viện, đã xác thực là tử vong. Vì thế chỉ chụp X Quang chiếu lệ, hoàn toàn không có quá trình chẩn trị!”

Nguyên Chấn Hiệp nói như đang đùa: “Có khả năng là tấm X Quang này cũng chưa ai xem, có phải không? Không ai có hứng thú với X Quang với người đã chết!”

Chủ nhiệm lấy ra một tập hồ sơ, có viết rõ: Khinh Kiến Tiểu Kiếm, X quang thi thể, tất cả 20 tấm. Chủ nhiệp lật ra cười nói: “Xem này, đúng là không ai xem qua!”

Nguyên Chấn Hiệp chú ý chỗ dán miệng tệp hồ sơ, còn băng dán của phòng X Quang. Theo qui tắc bệnh viện, nếu bác sĩ chủ trị và bác sĩ hội trận có xem qua tấm X Quang, thì sẽ có ký tên mình vào. Bây giờ miệng dán vẫn hoàn chỉnh, vị trí ký tên để trống, chứng minh là chưa có ai xem qua.

Nguyên Chấn Hiệp kẹp hồ sơ dưới nách, đi tìm Vũ Nhân Ngũ Lang. Cậu ta đến cạnh Ngũ Lang nói: “Lúc nãy mình kể cậu nghe là thật, là cha mình nói mình biết”

Ngũ Lang nói nhỏ: “Cậu chọn thứ gai góc!”

Nguyên Chấn Hiệp đánh nhẹ Ngũ Lang: “Không đâu! Mình xem chi tiết rồi nói cậu biết, nhưng cậu phải mời mình uống bia đấy!”

Ngũ Lang nhìn bằng ánh mắt đầy ngờ vực, xem ra Nguyên không giống như đang nói đùa.

Ngũ Lang nghĩ lại, tuy đã bị trêu nhiều lần, nhưng chưa bao giờ lại nói phét cả. Vả lại, mời hắn uống bia cũng thú vị, không tổn thất gì lớn, nên gật đầu.

Phó giáo sư Tĩnh Điền lớn tiếng tuyên bố: “Ai cũng đã có bệnh án rồi chứ? Xem qua một lượt, không vấn đề thì mau chóng đưa ra phương án!”

Nguyên Chấn Hiệp không mở hồ sơ, vẫn còn kẹp dưới nách, đi qua đi lại, nhìn mọi người. Phó giáo sư nửa tiếng sau tuyên bố: “Xếp hàng về trường, sáng mai nộp báo cáo!”

Các sinh viên rời bệnh viện, trở về ký túc xá. Nguyên Chấn Hiệp cũng chưa mở hồ sơ.

Vũ Nhân Ngũ Lang rất cố gắng, vừa về phòng là ở hồ sơ ra nghiên cứu.

Tối đến, Ngũ Lang và Nguyên Chấn Hiệp đến một quán ăn nhỏ gần trường. Khi phục vụ mang bia lên, Nguyên Chấn Hiệp uống một ngụm lớn, Ngũ Lang mới nói: “Cậu kể lại xem, cái gì mà bị chôn ba tiếng dưới đất không chết?”

Nguyên Chấn Hiệp không thoái thác nữa, vừa uống vừa kể lại chi tiết. Nhưng hắn có kể chi tiết hơn, cũng không bằng ghi chép trong nhật ký của trung úy Nguyên Lâm.

Trung úy Nguyên Lâm, chính là cha của Nguyên Chấn Hiệp.

Chúng ta hãy cùng xem tiếp nhật ký của trung úy Nguyên Lâm nào.

Cám ơn đã xem tại truyen66.com

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương