Cố Vân Thâm dành cả một buổi sáng để làm cho Vưu Tiểu Mễ hai cái váy nhỏ, một cái áo ba lỗ nhỏ, một cái quần nhỏ cùng với một bộ đồ lót.

Vưu Tiểu Mễ đứng dậy, kéo kéo lưng quần: “Hơi rộng rồi ạ.”

Cô nhìn bên trái rồi lại nhìn sang bên phải, nhặt một chiếc dây thun buộc tóc trên bàn làm việc. Chiếc dây có màu hồng nhạt, phía trên dán hai bông hoa hồng bằng vải nho nhỏ. Vưu Tiểu Mễ mỉm cười, buộc dây thun quanh eo và kéo hai bông hồng nhỏ màu hồng phấn ra trước eo tạo thành một chiếc thắt lưng nhỏ xinh.

Cố Vân Thâm mỉm cười nhìn Vưu Tiểu Mễ, trong lòng cảm thấy lạc quan là một thái độ sống rất đáng quý.

*****

Thức ăn đã được giao đến, Cố Vân Thâm đưa Vu Tiểu Mễ vào nhà vệ sinh rửa tay. Vưu Tiểu Mễ mở lòng bàn tay ra, lúc nãy cầm cây bút chì bấm làm tay cô bị dính đen thui. Cô đứng dậy, nhón mũi chân lên để soi gương. Quả nhiên, trên mặt cô cũng vô cùng bẩn.

“Nước đã chuẩn bị xong rồi, cẩn thận không té.” Cố Vân Thâm dùng ngón cái và ngón trỏ nhéo eo Vưu Tiểu Mễ rồi xoay người cô lại.

“Cám ơn đàn anh!” Vưu Tiểu Mễ cúi xuống, nhúng đôi bàn tay nhỏ bé của mình vào nước trong bồn rửa. Cố Vân Thâm đổ đầy nước ấm vào trong bồn rửa vừa đủ để Vưu Tiểu Mễ giơ tay là có thể nhúng được vào nước. Cô xoay người, cọ bàn tay nhỏ ướt nhẹp lên cục xà phòng lớn, tỉ mỉ rửa tay, rửa mặt.

Nắm lấy chiếc khăn lông được Cố Vân Thâm để bên cạnh, Vưu Tiểu Mễ cẩn thận lau sạch nước đọng trên tay.

“Em rửa xong rồi, ăn cơm thôi!”



Cố Vân Thâm chỉ chỉ vào chân của cô, cười nói: “Tôi thấy em cũng cần phải rửa sạch đôi chân dính dơ đó nữa.”

Vưu Tiểu Mễ vịn vào vòi nước, giơ chân lên. Lòng bàn chân cô rất bẩn. Vưu Tiểu Mễ lập tức cau mày. Cô không có mang giày, suốt ngày đi bằng chân trần, hơn nữa vừa nãy cô còn ở trong chậu cát mèo…

Vưu Tiểu Mễ ghét bỏ đập vào chân mình một phát, ngồi xuống cạnh bồn rửa và ngâm chân vào nước ấm trong bồn rửa. Cô ngước đầu nhìn Cố Vân Thâm đang dựa người vào cửa, trịnh trọng nói: “Đàn anh, sao anh không tránh đi chứ, cứ đứng một bên như vậy nhìn nữ sinh rửa mặt rửa chân mà coi được hả?”

Vưu Tiểu Mễ thừa nhận cô hơi khó chịu vì chân bản thân bị bẩn mà còn bị Cố Vân Thâm nhắc nhở rửa chân. Cô cũng biết là sự khó chịu của mình có hơi vô lý.

“Được, tôi tránh.” Cố Vân Thâm cười: “Lát nữa em tự đi qua ăn cơm.”

Cố Vân Thâm nói xong, xoay người đi ra khỏi nhà vệ sinh.

“Tự mình đi thì tự mình đi…” Khóe mắt Vưu Tiểu Mễ liếc nhìn mặt đất, không khỏi rụt cổ lại. Bồn rửa tay này thật cao, còn cao hơn cả bàn trong phòng ngủ của Cố Vân Thâm.

“Đàn anh….” Vưu Tiểu Mễ hét lên.

Chú chó Golden đang nằm ngoài cửa nhà vệ sinh vểnh tai lên nghe ngóng rồi giơ tay đẩy cánh cửa đang khép hờ ra. Nó thè đầu lưỡi, tò mò nhìn chằm chằm Vưu Tiểu Mễ.

Vưu Tiểu Mễ ngẩn người, cười hì hì vẫy tay với chú chó Golden: “Xin chào!”

Chú chó Golden nghẹo đầu suy nghĩ một chút rồi tỏ vẻ ghét bỏ mà nghiêng đầu qua chỗ khác. Nó nhìn thấy Cố Vân Thâm đang đi qua đây lập tức vội vàng nghênh đón, cái đuôi to đung đưa lắc qua lắc lại.



“Đi ăn cơm.” Cố Vân Thâm nhìn thoáng qua, chú chó Golden ngay lập tức vui vẻ mà chạy về phía sau vườn hoa.

Cố Vân Thâm đưa tay về phía Vưu Tiểu Mễ, Vưu Tiểu Mễ vội vàng lui về sau hai bước, hai tay nắm lên vòi nước.

“Em thực sự muốn tự đi xuống sao? Lợi hại như vậy sao?”

Vưu Tiểu Mễ lắc đầu: “Đàn anh, mình có thể đổi tư thế khác được hay không?”

Cố Vân Thâm nhíu mày chờ cô nói tiếp.

“Chuyển từ nắm lại thành mở ra được không?” Vưu Tiểu Mễ ừm một tiếng: “Đúng vậy, bị anh cầm trong lòng bàn tay có hơi tức ngực…”

Vưu Tiểu Mễ vẫn còn ngại ngùng mà không nói cho Cố Vân Thâm cảm giác ngực và mông cô bị anh giữ trong lòng bàn tay có hơi… xấu hổ.

Cố Vân Thâm hiểu ra, anh ngửa lòng bàn tay lên đặt trên bồn rửa tay. Vưu Tiểu Mễ giẫm lên lòng bàn tay anh và ngồi xuống.

“Thế này phải không?” Cố Vân Thâm giơ tay lên, để cô ngang với tầm mắt mình.

“Ừm ừm!” Vưu Tiểu Mễ gật đầu, chỉnh lại tư thế. Cô đặt mông ngồi ở chỗ lõm xuống trong lòng bàn tay anh, lưng dựa vào ngón tay có hơi hướng lên, chân này gác lên chân kia, có vẻ rất thảnh thơi.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương