Người Yêu Nhỏ Bé Trong Ngăn Kéo
-
Chương 16:
Cố Vân Thâm buông cây thước xuống, lại lấy thêm một cây khác đo lại cho cô. Trong phòng làm việc có đủ loại thước khác nhau, Cố Vân Thâm thử liên tục vài cây thước đo chiều cao cho Vưu Tiểu Mễ, kết quả đều là 13cm, không hơn không kém 1cm. Hai người một lớn một nhỏ ngạc nhiên nhìn nhau.
“Đàn anh, anh có chắc là hôm qua anh đo cho em là 12cm không?” - Vưu Tiểu Mễ nắm lấy ngón út của Cố Vân Thâm, lo lắng hỏi.
Cố Vân Thâm cẩn thận nhớ lại rồi gật đầu. Đôi mắt Vưu Tiểu Mễ dần dần ánh lên hy vọng: “Vậy là em có thể cao thêm, em có thể cao trở lại đúng không? Em sẽ cao lại đến 161cm!”
Nhìn vào đôi mắt tràn trề sức sống của Vưu Tiểu Mễ, ánh mắt lấp lánh, Cố Vân Thâm vô thức gật đầu.
“Quá tốt rồi!” - Vưu Tiểu Mễ vui đến nhảy cẫng lên, không còn để ý vết thương trên bắp chân, đứng tại chỗ xoay ba vòng.
Cô bỗng nhiên dừng lại, quay lưng về phía Cố Vân Thâm, nghiêng đầu lại vui mừng nhìn anh: “Đàn anh, thực sự quá tốt rồi đúng không?”
Cố Vân Thâm nhìn cô gật đầu.
Vưu Tiểu Mễ như nghĩ đến cái gì, cô vội vàng chạy đến bên cạnh Cố Vân Thâm, ngồi xổm xuống bên cạnh tay anh. Cô đặt bàn tay nhỏ bé của mình lên mu bàn tay Cố Vân Thâm: “Đàn anh, có phải nhà anh có bí quyết gì để cho cao lớn đúng không? Nhất định là có đúng không? Nếu không sao cả nhà anh có thể cao như vậy được?”
Cố Vân Thâm nhìn xuống đôi bàn tay nhỏ bé của Vưu Tiểu Mễ đang đặt trên mu bàn tay anh, khóe miệng thoáng cười nhẹ, nói câu mà Hứa Nhất Văn luôn nói với anh hằng ngày đến mức anh muốn đau cả tai: “Ăn uống khoa học một ngày ba bữa, không được ăn nhiều đồ ăn vặt, uống sữa bò, chăm chỉ phơi nắng.”
Vưu Tiểu Mễ gật đầu liên tục, cuối cùng nghiêm trang nói: “Dạ dạ dạ. phơi nắng rất quan trọng. Cây cỏ hoa lá trong vườn đều nhờ phơi nắng và quang hợp mới có thể trở nên cao lớn, ra hoa. Con người cũng giống vậy. Cũng giống vậy.”
Hai tay cô chống lên hộp kim chỉ, nhảy lên một cái, ngồi ở trên hộp kim chỉ, đung đưa hai cái bắp chân trắng như tuyết. Vừa mới nãy Vưu Tiểu Mễ còn đang rất chán nản bỗng nhiên vui sướng ngập tràn. Cố Vân Thâm cảm thấy nếu như Vưu Tiểu Mễ mà có thêm đôi cánh, chắc cô sẽ vui vẻ đến bay vòng quanh trước mặt anh.
“Được rồi, chúng ta may quần áo trước đã.” Cố Vân Thâm cầm mảnh vải nhỏ mà Vưu Tiểu Mễ mới khâu được hai mũi lên: “Để tôi may cho em. Cái túi này của em có kiểu dáng hơi kỳ…”
Cố Vân Thâm lật lật mảnh vải hình tam giác nhìn qua, bỗng nhiên biểu cảm trên khuôn mặt anh cứng đờ. Anh cúi đầu nhìn Vưu Tiểu Mễ, Vưu Tiểu Mễ vội vã quay đầu dời đi tầm mắt, vẻ mặt bình tĩnh nhìn xa xa, hai cái chân nhỏ nhẹ nhàng đung đưa. Chỉ là trên mặt cô dần dần hiện lên một màu đỏ ửng nhàn nhạt. Cố Vân Thâm khẽ cười một tiếng, rũ mắt xuống, cầm kim chỉ lên, cẩn thận khâu vá.
Vưu Tiểu Mễ không nhịn được quay đầu lại, lặng lẽ ngắm anh. Ánh đèn màu trắng trên bàn làm việc chiếu lên khuôn mặt Cố Vân Thâm. Dáng vẻ chăm chú làm việc của anh đẹp đến lạ lùng. Trái tim nhỏ bé của Vưu Tiểu Mễ lại bắt đầu đập loạn xạ. Cô vội quay mặt đi, không dám nhìn anh nữa. Vưu Tiểu Mễ nhìn xung quanh, cố gắng để mình không nhìn anh. Trong lúc vô tình, cô nhìn thấy một đôi giày cao gót thủ công đang làm dở ở đầu bên kia của bàn làm việc. Một chiếc dựng đứng, còn chiếc còn lại bị để ngược. Gót giày vừa cao vừa mảnh, Vưu Tiểu Mễ đoán ít nhất cũng phải 12cm. Trên đôi giày được trang trí bằng những vật trang sức lấp lánh.
Vưu Tiểu Mễ nhảy xuống từ trên hộp kim chỉ, tò mò đi qua. Cô ngạc nhiên khi phát hiện tất cả đồ trang sức lấp lánh trên giày đều là kim cương. Đây là giày mẹ Cố tự làm cho bà ấy sao? Vưu Tiểu Mễ vội che miệng, đi vòng ra sau chiếc giày rồi đứng bên cạnh gót giày nhìn lên. Gót giày này còn cao hơn cả cô, chắc chắn là hơn 13cm.
Cô quay lại nhìn Cố Vân Thâm đang chuyên chú may đồ lót và váy nhỏ cho cô. Hình như, cô cũng không thể giúp được gì.
Vưu Tiểu Mễ lại nhìn chiếc giày trước mắt thêm lần nữa. Bất chợt, cô bò vào trong chiếc giày, hai tay nắm lấy thành giày và leo lên chỗ cao nhất của đôi giày như leo núi. Rất dốc, hơn nữa chất liệu bên trong đôi giày rất trơn. Vưu Tiểu Mễ nắm chặt đôi bàn tay nhỏ bé, cẩn thận bước từng bước nhỏ. Cuối cùng cô cũng leo được lên đến đỉnh của đôi giày.
Thật vui!
Cô cẩn thận xoay người rồi ngồi xuống.
Cố Vân Thâm ngẩng đầu lên, nhìn thấy Vưu Tiểu Mễ ngồi trên đỉnh của đôi giày, sau đó cô buông tay và trượt xuống. Mép váy của chiếc váy làm từ khăn vuông được vén lên.
Cô ấy đang… chơi cầu trượt sao?
“Đàn anh, anh có chắc là hôm qua anh đo cho em là 12cm không?” - Vưu Tiểu Mễ nắm lấy ngón út của Cố Vân Thâm, lo lắng hỏi.
Cố Vân Thâm cẩn thận nhớ lại rồi gật đầu. Đôi mắt Vưu Tiểu Mễ dần dần ánh lên hy vọng: “Vậy là em có thể cao thêm, em có thể cao trở lại đúng không? Em sẽ cao lại đến 161cm!”
Nhìn vào đôi mắt tràn trề sức sống của Vưu Tiểu Mễ, ánh mắt lấp lánh, Cố Vân Thâm vô thức gật đầu.
“Quá tốt rồi!” - Vưu Tiểu Mễ vui đến nhảy cẫng lên, không còn để ý vết thương trên bắp chân, đứng tại chỗ xoay ba vòng.
Cô bỗng nhiên dừng lại, quay lưng về phía Cố Vân Thâm, nghiêng đầu lại vui mừng nhìn anh: “Đàn anh, thực sự quá tốt rồi đúng không?”
Cố Vân Thâm nhìn cô gật đầu.
Vưu Tiểu Mễ như nghĩ đến cái gì, cô vội vàng chạy đến bên cạnh Cố Vân Thâm, ngồi xổm xuống bên cạnh tay anh. Cô đặt bàn tay nhỏ bé của mình lên mu bàn tay Cố Vân Thâm: “Đàn anh, có phải nhà anh có bí quyết gì để cho cao lớn đúng không? Nhất định là có đúng không? Nếu không sao cả nhà anh có thể cao như vậy được?”
Cố Vân Thâm nhìn xuống đôi bàn tay nhỏ bé của Vưu Tiểu Mễ đang đặt trên mu bàn tay anh, khóe miệng thoáng cười nhẹ, nói câu mà Hứa Nhất Văn luôn nói với anh hằng ngày đến mức anh muốn đau cả tai: “Ăn uống khoa học một ngày ba bữa, không được ăn nhiều đồ ăn vặt, uống sữa bò, chăm chỉ phơi nắng.”
Vưu Tiểu Mễ gật đầu liên tục, cuối cùng nghiêm trang nói: “Dạ dạ dạ. phơi nắng rất quan trọng. Cây cỏ hoa lá trong vườn đều nhờ phơi nắng và quang hợp mới có thể trở nên cao lớn, ra hoa. Con người cũng giống vậy. Cũng giống vậy.”
Hai tay cô chống lên hộp kim chỉ, nhảy lên một cái, ngồi ở trên hộp kim chỉ, đung đưa hai cái bắp chân trắng như tuyết. Vừa mới nãy Vưu Tiểu Mễ còn đang rất chán nản bỗng nhiên vui sướng ngập tràn. Cố Vân Thâm cảm thấy nếu như Vưu Tiểu Mễ mà có thêm đôi cánh, chắc cô sẽ vui vẻ đến bay vòng quanh trước mặt anh.
“Được rồi, chúng ta may quần áo trước đã.” Cố Vân Thâm cầm mảnh vải nhỏ mà Vưu Tiểu Mễ mới khâu được hai mũi lên: “Để tôi may cho em. Cái túi này của em có kiểu dáng hơi kỳ…”
Cố Vân Thâm lật lật mảnh vải hình tam giác nhìn qua, bỗng nhiên biểu cảm trên khuôn mặt anh cứng đờ. Anh cúi đầu nhìn Vưu Tiểu Mễ, Vưu Tiểu Mễ vội vã quay đầu dời đi tầm mắt, vẻ mặt bình tĩnh nhìn xa xa, hai cái chân nhỏ nhẹ nhàng đung đưa. Chỉ là trên mặt cô dần dần hiện lên một màu đỏ ửng nhàn nhạt. Cố Vân Thâm khẽ cười một tiếng, rũ mắt xuống, cầm kim chỉ lên, cẩn thận khâu vá.
Vưu Tiểu Mễ không nhịn được quay đầu lại, lặng lẽ ngắm anh. Ánh đèn màu trắng trên bàn làm việc chiếu lên khuôn mặt Cố Vân Thâm. Dáng vẻ chăm chú làm việc của anh đẹp đến lạ lùng. Trái tim nhỏ bé của Vưu Tiểu Mễ lại bắt đầu đập loạn xạ. Cô vội quay mặt đi, không dám nhìn anh nữa. Vưu Tiểu Mễ nhìn xung quanh, cố gắng để mình không nhìn anh. Trong lúc vô tình, cô nhìn thấy một đôi giày cao gót thủ công đang làm dở ở đầu bên kia của bàn làm việc. Một chiếc dựng đứng, còn chiếc còn lại bị để ngược. Gót giày vừa cao vừa mảnh, Vưu Tiểu Mễ đoán ít nhất cũng phải 12cm. Trên đôi giày được trang trí bằng những vật trang sức lấp lánh.
Vưu Tiểu Mễ nhảy xuống từ trên hộp kim chỉ, tò mò đi qua. Cô ngạc nhiên khi phát hiện tất cả đồ trang sức lấp lánh trên giày đều là kim cương. Đây là giày mẹ Cố tự làm cho bà ấy sao? Vưu Tiểu Mễ vội che miệng, đi vòng ra sau chiếc giày rồi đứng bên cạnh gót giày nhìn lên. Gót giày này còn cao hơn cả cô, chắc chắn là hơn 13cm.
Cô quay lại nhìn Cố Vân Thâm đang chuyên chú may đồ lót và váy nhỏ cho cô. Hình như, cô cũng không thể giúp được gì.
Vưu Tiểu Mễ lại nhìn chiếc giày trước mắt thêm lần nữa. Bất chợt, cô bò vào trong chiếc giày, hai tay nắm lấy thành giày và leo lên chỗ cao nhất của đôi giày như leo núi. Rất dốc, hơn nữa chất liệu bên trong đôi giày rất trơn. Vưu Tiểu Mễ nắm chặt đôi bàn tay nhỏ bé, cẩn thận bước từng bước nhỏ. Cuối cùng cô cũng leo được lên đến đỉnh của đôi giày.
Thật vui!
Cô cẩn thận xoay người rồi ngồi xuống.
Cố Vân Thâm ngẩng đầu lên, nhìn thấy Vưu Tiểu Mễ ngồi trên đỉnh của đôi giày, sau đó cô buông tay và trượt xuống. Mép váy của chiếc váy làm từ khăn vuông được vén lên.
Cô ấy đang… chơi cầu trượt sao?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook