Người Yêu Hoá Mèo
C5: Chương 5

Người yêu hoá mèo - Phần 5

*****

5

Rõ ràng sau khi chồng Lương Vĩnh Khiết phá khóa vào nhà, đồ đạc bên trong đã bị sờ mó, một vài món đồ trang trí của tôi với Lương Vĩnh Trạch đã biến mất.

Hôm qua Lương Vĩnh Trạch mới gặp chuyện, không biết ai tới lấy đồ nữa, đồ đạc bị lật tung lên, hộp trang sức của tôi cũng bị mở ra, chưa đóng lại, như thể có trộm vào nhà.

May mắn thay, két nhà tôi mở bằng vân tay nên chưa bị phá.

Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, chồng Lương Vĩnh Khiết cũng thấy hơi chột dạ, thề thốt phủ nhận không phải anh ta làm. Anh ta chỉ tới đổi khóa, còn lấy đồ là Lương Vĩnh Khiết, cô ta lấy đồ của em trai thì hợp pháp.

Cha tôi tới sớm hơn Lương Vĩnh Khiết, đi cùng ông còn có cấp trên của Lương Vĩnh Trạch và nhân viên pháp luật phụ trách bồi thường cho Lương Vĩnh Trạch lần này.

Lương Vĩnh Khiết thì đi cùng cha Lương, mẹ Lương. Sắc mặt cô ta rất khó coi, lườm tôi lạnh lùng nói: “Tiếu Ý, hôm qua em tôi mới chết, nay cô đã tới giành gia sản rồi à?”

Tôi rút bản hợp đồng mà luật sư cô ta đưa ở bệnh viện ra, một bản làm ba. Tôi đưa một bản cho nhân viên pháp luật của công ty Lương Vĩnh Trạch, một bản đưa cho luật sư tôi mời, bản còn lại cho cảnh sát.

Tôi lạnh lùng đáp lại cô ta: “Đây là tranh gia sản mà cô nói ý? Bảo tôi tự nguyện sinh con, tự nguyện từ chối di sản, kể cả con?”

Lương Vĩnh Khiết nhìn bản hợp đồng kia, tự biết mình đuối lý, nét mặt đanh lại.

Hiện tại sức khỏe tôi không tốt, không muốn cãi cọ mấy việc này với cô ta: “Chuyện chia tài sản thì để sau bàn lại. Giờ tôi muốn chuyện Lương Vĩnh Trạch…”


Nói tới đây, cổ họng tôi nghẹn lại.

Thán Đầu lập tức nhảy lên gối tôi, giơ móng an ủi tôi, nhỏ giọng gừ gừ.

Tôi xoa đầu nó, cảm giác dễ chịu hơn một chút, rồi mới nhìn bọn họ: “Chuyện hậu sự.”

Ba mẹ Lương muốn nói gì đó, nhưng Lương Vĩnh Khiết nhìn thoáng qua, hai người họ lại cúi đầu.

Có điều ở đây đông đủ luật sư ba bên, có cả cảnh sát, cũng không ồn ào đến mức khó coi lắm.

Cuối cùng, chúng tôi xử lý xong hậu sự trước rồi mới bàn đến chia tài sản và tiền bồi thường.

Lúc cấp trên của Lương Vĩnh Trạch rời đi, anh ta còn nói với tôi một câu. Khi ấy tôi mới biết, lúc Lương Vĩnh Khiết đến đòi tiền bồi thường, anh ta nhất định phải đợi tôi đến đông đủ. Dù sao thì người ở công ty bọn họ đều biết Lương Vĩnh Trạch và tôi sắp kết hôn, biết anh mong ngóng đứa bé này đến thế nào, thế mà Lương Vĩnh Khiết lại bảo tôi định đi phá đứa bé.

Khi anh ta nói những lời này, ánh mắt nhìn Lương Vĩnh Khiết cũng không hề ủng hộ.

Trước khi chia tài sản, tôi vẫn có quyền cư trú của căn hộ này. Vì thế nên tôi không rời đi, mà người nhà họ Lương phải đi.

Lúc cha mẹ Lương rời đi, họ còn quay lại nhìn tôi vài lần, mẹ Lương còn định nói gì đó với tôi nhưng cuối cùng lại thôi.

Đã trở mặt đến nước này, giờ chỉ còn đợi chia tài sản, không thành thù là tốt lắm rồi.

Ban đầu, tôi còn coi họ là người một nhà, để ý đến cảm xúc của họ, kết quả thì sao?

Thế nên dù thấy được sự ngập ngừng trong mắt mẹ Lương, tôi vẫn ép mình quay đầu lại. Thán Đầu thì gừ nhẹ, nhảy lên đầu gối tôi, có vẻ mất mát.

Lúc rời đi, Lương Vĩnh Khiết còn tủm tỉm nhìn nó: “Cô có chắc đây là con mèo A Trạch nhặt không?”

Tôi không hiểu cô ta có ý gì, quay đầu nhìn.

Cô ta lườm Thán Đầu, rồi tủm tỉm bỏ đi.

Thán Đầu đột nhiên cong người, khè cô ta, lông trên người dựng đứng.

Tôi che trước mặt nó, đóng sầm cửa lại.

Bọn họ vừa đi, chúng tôi một nhà ba người đều im lặng, Thán Đầu cũng ỉu xìu dựa vào lòng tôi, mọi người như mất hết sức nói chuyện.

Tôi vuốt ve Thán Đầu, nhìn đôi mắt hổ phách của nó. Nó rất giống Thán đầu, nhưng đôi mắt…

Lại giống Lương Vĩnh Trạch.

Cha mẹ tôi thấy tôi vuốt mèo, dặn dò tôi đừng đau buồn quá, nơi này không ở được lâu, dọn đồ về nhà thì tốt hơn. Dọn về mẹ tôi cũng dễ chăm sóc tôi hơn, miễn cho nhà họ Lương tới gây sự.

Nhà tôi không thiếu tiền, vẫn nuôi được cháu ngoại mình!


Nhân lúc bọn họ dọn dẹp, tôi đưa Thán Đầu đến phòng Lương Vĩnh Trạch. Trên đầu giường vẫn còn cái áo ngủ tôi ném lại. Chiếc áo ấy chính tay anh cởi ra lúc rời đi, còn nói tối về giặt giúp tôi.

Tôi nằm lên giường, ngửi mùi hương của anh, như thể ở nơi này, anh vẫn ở bên tôi.

Hoàn cảnh quen thuộc, hơi thở quen thuộc, Thán Đầu dựa vào một bên gối, nghiêng đầu nhìn tôi. Cặp mắt ấy như thể Lương Vĩnh Trạch đang nhìn tôi vậy.

Tôi nghĩ là mình đang choáng váng, nhưng vẫn đưa tay xoa đầu nó, từ từ ngủ thiếp đi.

Trong giấc mơ, hình như có ai đó hôn lên trán tôi, vuốt gọn tóc tôi lại…

Như thể mỗi lần Lương Vĩnh Trạch tăng ca đến khi mới về, nhẹ nhàng vuốt tóc tôi.

Anh thường xuyên tăng ca, sợ trở về quá muộn sẽ gây ồn đến tôi nên chúng tôi mỗi người một phòng. Có đôi khi, tôi sẽ sang phòng anh nằm chờ anh.

Khi anh về, rửa mặt mũi tay chân xong sẽ qua ôm tôi ngủ.

Thường thì sau khi anh vuốt tóc tôi, tôi sẽ hơi nâng đầu lên, đợi anh vòng tay xuống cho tôi gối, rồi anh sẽ ôm tôi và hai người chìm vào giấc ngủ.

Nhưng tôi nâng đầu mãi, chỉ thấy tay anh vuốt ve tóc tôi, chứ không thấy có cánh tay luồn xuống cho tôi gối. Tôi nhấc đầu mãi nên thấy hơi mỏi, cảm thấy lại quay lại nhìn.

Lương Vĩnh Trạch đang cúi đầu cười nhìn tôi: “Tiểu Ý”.

Lúc anh gọi tên tôi, thường cố ý hơi gằn xuống, không gọi tôi là Tiếu Ý mà gọi là Tiểu Ý. Chính‎ chủ,‎ 𝙧ủ‎ bạn‎ đọc‎ chung‎ ~‎ 𝖳R𝖴‎ M𝖳R𝖴𝖸Ệ𝑵﹒Ⅴ𝑵‎ ~

“Ngủ đi anh.” Tôi cọ đầu lên tay anh, nắm lấy tay rồi dịch người sang một hướng khác: “Mau lên đi.”

Vậy nhưng Lương Vĩnh Trạch không lên, chỉ cúi đầu nhìn tôi, tay còn lại đỡ lấy bụng tôi: “Tiểu Ý, nuôi con mệt lắm. Em sẽ có một bắt đầu mới, gặp được người tốt hơn anh.”

Nghe lời anh nói, cảm giác buồn ngủ của tôi bay biến sạch. Tôi giương mắt nhìn anh.

Lương Vĩnh Trạch xoa xoa bụng tôi: “Tiểu Ý, anh đi rồi, em phải sống tốt nhé.”


Tim tôi nhói lên, tôi đưa tay nắm lấy tay Lương Vĩnh Trạch thì cảm thấy mình nắm phải cái gì mềm mềm ấm ấm, sau đó đột nhiên tỉnh lại.

Trước mắt tôi là đôi mắt màu hổ phách của Thán Đầu, thứ tôi đang nắm là chân nó.

Chân nó vẫn đặt trên bụng tôi, hình như định rút về.

“Lương Vĩnh Trạch…” Tôi nhìn Thán Đầu, nhẹ gọi một tiếng.

Thán Đầu gừ nhẹ, sau đó rút chân về rồi chạy mất.

Tôi vội rời giường, nhưng mới vừa động, mẹ tôi đã vội vàng tiến vào, đỡ lấy tôi: “Sao vậy con? Nằm mơ à?”

Chỉ vài giây, Thán Đầu đã chạy xuyên qua phòng khách, trực tiếp từ cửa sổ nhảy đi ra ngoài, biến mất không thấy.

Tôi nhìn cửa sổ, đưa tay che bụng, nói với mẹ: “Lương Vĩnh Trạch vừa về đây.”

Tay mẹ tôi khựng lại, không nói gì nữa, chỉ bảo tôi thay quần áo sang nhà tang lễ thăm Lương Vĩnh Trạch lần cuối, rồi đến bệnh viện.

Tôi nhìn cha dọn chiếc giường em bé chính tay Lương Vĩnh Trạch đi, lòng thấy đau xót.

Nếu Thán Đầu đúng là Lương Vĩnh Trạch, anh ấy lại khuyên tôi bỏ đứa bé ư.

Rõ ràng trước đây anh đã mong đứa bé biết bao…

Giờ lại bảo tôi bỏ con!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương