Người Yêu Hoá Mèo
C6: Chương 6

6

Tôi không biết giấc mơ của mình là thật hay là giả, nhưng nếu tôi quyết định sinh đứa bé này ra, tôi sẽ không suy nghĩ đến giấc mơ kia nữa.

Tôi thay quần áo, ba tôi lái xe đưa tôi đi đến nhà tang lễ.

Bởi vì ở đây do công ty phụ trách, cho nên đa số những người có mặt là đồng nghiệp của Lương Vĩnh Trạch, bọn họ đều biết tôi.

Có lẽ họ cũng biết chuyện Lương Vĩnh Khiết, mọi người có phần che chở tôi, nhẹ giọng an ủi tôi.

Lương Vĩnh Khiết và ông bà Lương cũng có mặt ở đây, nhìn thấy tôi xuất hiện, Lương Vĩnh Khiết vô cùng lạnh nhạt, ông bà Lương hình như muốn đi sang, nhưng ba mẹ tôi cũng bảo vệ tôi hết sức, căn bản không cho bọn họ tới gần.

Tôi đến bên quan tài nhìn thoáng qua Lương Vĩnh Trạch, anh đã được hóa trang, yên tĩnh nằm đó.

Nhưng mà hơi khó nhìn thấy, mặt trắng quá, môi quá hồng, trông rất quỷ dị, hoàn toàn không giống như anh khi còn tại thế, vậy mới có sức sống hơn.

Càng khỏi bàn đến sự ấm áp trong giấc mơ mà tôi vừa tỉnh lại.

Ba mẹ tôi sợ tôi nhìn nhiều sẽ thương cảm, họ chỉ dám làm tôi nhìn một chút rồi lôi đi.

Cấp trên của Lương Vĩnh Trạch cũng sợ chúng tôi tranh chấp với nhà họ Lương, họ nói với tôi ngày nào hoả táng và hạ táng, cũng khuyên tôi suy nghĩ vì đứa bé, nên ở bệnh viện giữ thai, sau đó còn tự mình tiễn tôi đi về.

Tôi nói cảm ơn anh ta, liếc mắt nhìn thấy bà Lương lại ló đầu nhìn ra, lạnh lùng rời khỏi.

Lúc tôi vừa đi thì lại chạm mặt Tiêu Minh, rõ ràng anh ta cố ý chờ tôi ở đó.

Đầu tiên, anh ta nói, tôi hãy nén bi thương, an ủi tôi vài câu xong, anh ta lại nói ở bệnh viện có người quen của anh ta, nên muốn đi cùng tôi.

Tiêu Minh, Lương Vĩnh Trạch và tôi đều là bạn đại học, anh ta học y, lớn lên lại đẹp trai, cũng tình cảm, chơi bóng rổ hay, mấy bạn cùng phòng của tôi hồi đó cũng hâm mộ anh ta lắm, lôi kéo tôi đi tới xem mấy lần.

Có lẽ là bởi vì cùng họ, ánh mắt anh ta nhìn tôi bắt đầu có ý tứ gì khác, sau khi tiếp xúc thì bắt đầu theo đuổi tôi.

Giữa lúc tôi và Lương Vĩnh Trạch vẫn còn đang mập mờ, còn chưa phá tầng giấy kia.


Mỗi lần Tiêu Minh đều có thể ngẫu nhiên gặp tôi, hoặc là kiếm lý do hẹn tôi ra ngoài, có rất nhiều lần khi tôi và Lương Vĩnh Trạch ở bên nhau, anh ta đều có thể thình lình xuất hiện.

Bởi vì chuyện đó, Lương Vĩnh Trạch nhìn thấy anh ta thì vô cùng khó chịu, hai người cũng chơi mấy trận bóng rổ, mỗi lần như thế, Lương Vĩnh Trạch đều tuyên bố chủ quyền bằng cách đưa khăn lông, áo khoác, chai nước, toàn đưa cho tôi, còn kéo tôi ngồi ở khu của họ, bảo mọi người để ý đến tôi, không cho Tiêu Minh tới gần tôi.

Nếu nói ai là người Lương Vĩnh Trạch ghét nhất thì đó chính là Tiêu Minh.

Đến tận bây giờ, mỗi khi Lương Vĩnh Trạch tiếp khách thấy phiền, anh đều dùng từ “Tiểu Minh” để chỉ người quấy rối, thế cho nên ba mẹ tôi chưa từng gặp nhưng cũng đều biết đến sự tồn tại của “Tiểu Minh”.

Vốn tưởng rằng là một hình tượng rất đáng khinh, kết quả lại là một bác sĩ văn nhã đẹp trai, nhất thời cũng có hơi tương phản, họ nhìn Tiêu Minh ngượng ngùng cười.

Lần này gặp Tiêu Minh, tôi theo bản năng tránh đi, sau đó quay đầu nhìn lại.

Mỗi lần gặp Tiêu Minh, Lương Vĩnh Trạch đều sẽ như lâm vào đại địch, không cho tôi tới gần anh ta, mọi việc phải để ý ánh mắt của anh mới được làm.

Nhưng lần này bên cạnh tôi trống trơn, trong lòng tôi cũng không còn nữa.

Ánh mắt điều tra của người nhà họ Lương vẫn dõi theo, Lương Vĩnh Khiết càng hiện rõ vẻ khinh thường.

Có lẽ họ nghĩ thây cốt Lương Vĩnh Trạch còn chưa lạnh, tôi đã đi tìm niềm vui mới.

Tiêu Minh kiên trì muốn đưa tôi đến bệnh viện, ánh mắt anh ta nhìn tôi, đừng nói là người sáng suốt, ngay cả người mù cũng có thể nhìn ra được.

Tôi từ chối, nhưng ba mẹ tôi lại vui vẻ đồng tình để anh ta đưa tôi đi, ba tôi còn nói hôm nay chạy xe cả một ngày, ông mệt quá, bảo Tiêu Minh đưa tôi đi bệnh viện, ông sẽ về nhà nấu canh cho tôi.

Mẹ tôi cứ nhìn Tiêu Minh nói cảm ơn, sau đó ép buộc kéo tôi lên xe.

Trên đường bà còn trò chuyện đôi câu với Tiêu Minh, tôi chỉ nhìn ra ngoài cửa sổ, tôi đã nhắn tin cho ba, bảo ông giúp tôi cho thêm thức ăn cho mèo, nhỡ đâu Thán Đầu quay trở về.

Lúc đứng đợi đèn đỏ, Tiêu Minh nhìn tôi qua kính chiếu hậu.

Tôi nhìn thẳng đưa mắt nhìn anh ta, trực tiếp nói: “Sao anh lại tới đây?”


Tiêu Minh biết tôi hỏi chuyện gì, anh chỉ ha hả cười: “Dù sao cũng là bạn cũ, anh tới đưa tiễn anh ta, nhân tiện thăm em.”

Tôi nghe anh ta nói, cảm giác vẫn hơi buồn.

Từ khi tôi và Lương Vĩnh Trạch xác định quan hệ, Tiêu Minh rất hiếm khi xuất hiện, anh ta làm việc ở một bệnh viện trong thành phố khác, dường như không gặp được mặt anh ta, bạn bè tụ họp anh ta cũng không tham gia.

Sau đó Tiêu Minh cũng không nói gì thêm, đưa tôi đến bệnh viện rồi, đúng là anh ta có quen với bác sĩ chủ trị, hai người nói chuyện một hồi, anh ta đưa cho mẹ tôi số điện thoại, sau đó cũng không ở lại bao lâu, sau đó liền đi.

Mấy ngày kế tiếp, tôi ở lại bệnh viện dưỡng thai, mỗi ngày Tiêu Minh đều sẽ lại đây, còn mang theo canh an thai.

Ngoài ánh mắt mỗi khi nhìn tôi mà ngay cả người qua đường cũng biết ý tứ kia, anh ta vẫn biết tiến biết lùi, lúc nào cũng trương bản mặt cười hì hì khiến người ta muốn đuổi đi cũng không biết phải nói như thế nào.

Thật ra tôi không biết, tại sao mình lại lọt vào mắt anh ta.

Kỳ lạ chính là, qua vài ngài, Thán Đầu không đến tìm tôi nữa, mỗi ngày ba tôi đều lo lắng cho nó, đi vào phòng xem thì thấy thức ăn cho mèo đều không thay đổi.

Tôi bắt đầu mơ thấy Lương Vĩnh Trạch, anh ở trong mộng khuyên tôi, nhanh quên anh đi, một lần nữa bắt đầu, đừng khiến đứa bé vừa sinh ra đã không có ba, đối với tôi và đối với đứa bé đều không công bằng.

Mỗi lần tôi muốn giữ lấy anh, anh đều không thấy tăm hơi, nhưng mỗi lần tôi đều mơ hồ như cảm giác được điều gì.

Đến ngày Lương Vĩnh Trạch hoả táng, tôi thay mặt cho đứa bé trong bụng ôm di ảnh của anh.

Mãi cho đến nhìn nghĩa trang đóng lại, bức ảnh của Lương Vĩnh Trạch trên tấm bia đen như mực mỉm cười nhìn tôi, tôi vẫn còn cảm giác không chân thực.

Tiêu Minh cũng tới, anh ta đứng từ xa nhìn tôi, không nói chuyện gì.

Tôi ở lại bệnh viện mấy ngày, không thấy chảy máu nữa mới xuất viện.

Mười ngày qua đi, tôi không mơ thấy Lương Vĩnh Trạch nữa.


Ngược lại Tiêu Minh vẫn mỗi ngày tới thăm tôi như cũ, anh ta sẽ mang cho tôi hoa bách hợp trắng mà tôi thích, sẽ hầm canh xương ống bí đao cho tôi, sẽ mua cho tôi đài sen mới, sẽ mua hoành thánh tôm tươi mà tôi thích cho tôi……

Ba mẹ tôi biết anh ta có ý gì, đứng ở góc độ của bọn họ, họ muốn chắp vá cho tôi và Tiêu Minh, cho nên mỗi lần đều để cơ hội cho chúng tôi ở riêng với nhau.

Một buổi chiều nọ, luật sư hẹn thơi gian bàn bạc phân chia di sản ba bên với tôi và nhà họ Lương, Tiêu Minh cũng mang đồ lại đây.

Lần này là một con cá đen đã được làm xong, xương cá và thịt cá được tách ra.

Tôi liếc mắt nhìn anh ta, anh ta cười nói: “Cá hầm cải chua, vừa dinh dưỡng lại khai vị, cũng rất thích hợp với em.”

Mẹ tôi cũng xin nghỉ ở nhà mấy ngày nay, bà vội xách đồ ăn vào, vừa nói tôi thích ăn cái này lắm.

“Ra ngoài này nói chuyện.” Tôi liếc nhìn Tiêu Minh, sau đó trực tiếp đi ra ngoài hiên.

Mẹ tôi và Tiêu Minh nói thêm gì đó, anh ta liền cười hì hì đi theo tôi.

Chờ anh ta đi qua, tôi tiến đến bên người anh ta, ngửi ngửi.

Anh ta vẫn giống như lúc trước ở trong trường học, dáng vẻ phúc hậu và vô hại như thế: “Sao vậy? Nước hoa trên người anh khác mọi người à?”

“Mùi mèo.” Tôi nhìn Tiêu Minh, sau đó vòng tay ra sau lưng anh ta, quẹt một cái, búng búng, rồi nói với anh ta: “Có lông mèo, là mèo đen à, Thán Đầu nhà tôi à?”

Tiêu Minh nhìn đầu ngón tay của tôi, sắc mặt trầm xuống, cười khổ một chút, không nói gì.

Tôi đứng bên cạnh, vỗ về bụng nhỏ rồi nói: “Buổi chiều tôi sẽ bàn hợp đồng với người nhà họ Lương, di sản của Lương Vĩnh Trạch thuộc sở hữu của đứa bé này thì sẽ giữ lại một phần, tôi sẽ sinh đứa bé này ra.”

“Tiêu Minh, anh cũng biết công việc của tôi đó, thời gian tương đối tự do, thu nhập cũng coi như khả quan, tôi còn có cha mẹ, hiện tại lại có đứa bé, tôi đã từng có tình yêu. Còn hôn nhân sao……” Tôi xoa xoa chiếc nhẫn đính hôn trên tay.

Nói với Tiêu Minh: “Suýt nữa tôi cũng có, nhưng sau này tôi sẽ không có nữa.”

Đó là nhẫn được sản xuất riêng, Lương Vĩnh Trạch tự thiết kế kiểu dáng, không tính là đẹp, nhưng viên kim cương thì rất lơn.

Tiêu Minh dựa vào tường, liếc mắt nhìn tôi: “Em nghĩ kỹ rồi à?”

Tôi gật gật đầu, trầm mắt nhìn anh ta: “Là Lương Vĩnh Trạch bảo anh tới tìm tôi sao?”

Thân thể Tiêu Minh cứng đờ, nhìn tôi khẽ cười nói: “Quả nhiên, vẫn giống như trước vậy, dù anh cố gắng như thế nào đi nữa, giữa em và Lương Vĩnh Trạch vẫn có một mối liên hệ nào đó khó mà nói rõ.”


Anh ta đứng lên, vỗ lưng, cười khổ nói: “Mèo đen nhà em chạy tới nhà anh, sau đó mỗi đêm anh đều mơ thấy Lương Vĩnh Trạch. Ý anh ta thế nào chắc là em biết chứ?”

“Anh ta đã chết, không thể chăm sóc em được nữa, cho nên anh ta muốn cho anh chăm sóc cho em, một lần nữa bắt đầu lại với em.” Ánh mắt Tiêu Minh ý vị không rõ, anh ta khẽ cười nói: “Anh ta còn nói, nếu em khăng khăng muốn sinh đứa bé ra, anh ta sẽ để lại di sản cũng đủ để nuôi đứa bé. Mong anh đừng từ bỏ em, anh ta biết anh thích em như thế nào.”

Tiêu Minh tỏ vẻ bất đắc dĩ: “Tiếu Ý, lúc trước ở trường, nếu không phải anh ta nổi giận đùng đùng xách theo một xô nước xông tới, dâp tắt hết mấy ngọn nến của anh, có lẽ anh đã tỏ tình thành công, chúng ta……”

Anh ta chậc lưỡi, cười khổ ha ha: “Khi đó Lương Vĩnh Trạch phòng ngừa anh dữ lắm, anh ta hẹn hò với em nhưng sợ anh quấy rối, chơi bóng rổ cũng canh anh rất chặt. Còn bảo bạn cùng phòng của anh ta hy sinh nhan sắc, thông đồng với bạn học của em, chú ý đến nhất cử nhất động của em, chỉ cân anh xuất hiện trong vòng 10 mét xung quanh em, anh ta sẽ biết ngay lập tức. Đến lúc đó náo loạn bị chê cười thế nào, anh ta đều không thèm để ý.”

“Hai người ở bên nhau, anh thì vẫn cô đơn, anh ta còn động viên các chị em ở trường y, thường giới thiệu đối tượng cho anh. Sợ anh cô đơn rồi lại tìm đến em”

“Nhưng hiện tại, anh ta đã chết rồi, anh ta thành quỷ hóa mèo cũng muốn tác hợp em cho anh. Có lẽ bởi vì anh ta cũng biết, trên thế gian này ngoài anh ta ra thì chỉ có anh……” Tiêu Minh nói tới đây thì tự giễu lắc lắc đầu.

Anh ta liếc mắt thấy tôi xoa bụng: “Tiếu Ý, sẽ không có ai yêu em như Lương Vĩnh Trạch, em cũng không thể yêu ai khác giống như yêu anh ta.”

Tôi cười nhìn anh ta: “Cảm ơn anh đã tới, cũng đã nói hết những chuyện này.”

Tôi tin cách làm người của Tiêu Minh tin, lỗi lạc ngay thẳng, dù xảy ra chuyện gì cũng không bao giờ giở trò.

“Cũng nhờ anh nói với Thán Đầu giúp tôi, dù anh ấy có trở về hay không, tôi đều sẽ sinh đứa bé này.” Tôi xoa bụng, cười nói với Tiêu Minh: “Hiện tại Lương Vĩnh Trạch không phải là người tôi yêu nhất, đứa bé này mới là người đó.”

“Nếu để Lương Vĩnh Trạch nghe được mấy câu này chắc là anh bị oan lắm đấy, bị hai người làm tổn thương một lần chưa đủ, còn bị tổn thương lần hai nữa.” Tiêu Minh liếc nhìn tôi, tự giễu cười.

Anh ta phất phất tay: “Nói với dì, anh không phải mèo, không thích ăn cá hầm cải chua đâu.”

Sau đó anh ta ấn thang máy, cứ thế rời đi.

Anh ta vừa đi, tôi nhìn vào chỗ phủi lông mèo lúc nãy, sạch sẽ vô cùng, căn bản là không có lông mèo.

Lúc Tiêu Minh xuất hiện quá trùng hợp, hơn nữa rất nhiều thứ chỉ có Lương Vĩnh Trạch mới biết, anh ta cũng biết thì trùng hợp quá.

Từ nhỏ tôi đã nghe ông bà kể về các sự kiện thần quái, đột nhiên Thán Đầu xuất hiện rồi lại biến mất, và cả những giấc mơ không hiểu nổi.

Khiến tôi không thể không tin tưởng có chuyện gì đó xảy ra……

Tôi không biết Lương Vĩnh Trạch, hay là Thán Đầu, có ở đây không.

Tôi lầu bầu nói: “Lương Vĩnh Trạch à, anh thật là rộng lượng, chết cũng đã chết rồi, còn không quên dắt tơ hồng cho em.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương