Người Yêu Hai Mặt Của Tôi
-
Chương 39
Sau khi đi vào cũng không phẫu thuật, qua cánh cửa thuỷ tinh, cô có thể nhìn thấy bác sĩ đang chuẩn bị mọi thứ.
Y tá bước vào nhắc cô thay đồ phẫu thuật, cô có chút xấu hổ, không ngờ lại phải cởi sạch. . . . . . .
Mặc dù lúc trước nói chuyện cùng mấy bệnh nhân cũng phòng, cô đã nghe cẩn thận chuyện phẫu thuật thế nào, nhưng chưa có ai nói cho cô biết về chuyện cởi hết đồ như vậy….
Cô lúng túng cởi áo, lí nhí hỏi: “Tôi mới thay quần áo… Hơn nữa chỉ là phẫu thuật trên cổ, liên quan gì đến bên dưới…”
Cô y tá đối diện nghiêm túc thúc giục cô: “Cũng không bắt cô phải cởi hết, chỉ là chú ý tránh làm dơ quần áo phẫu thuật, hơn nữa, trong mắt chúng tôi, bệnh nhân không phân biệt giới tính.”
Vương An An cũng biết điều đó, liền cắn răng nhanh chóng thay bộ quần áo phẫu thuật.
Toàn bộ quần áo đều bị cô y tá mang hết ra ngoài.
Cô thay quần áo xong, chờ y tá kia quay trở lại, cô hỏi quần áo của mình bị mang đi đâu.
Cuối cùng cô y tá kia tự nhiên nói cho cô biết: “À, vốn dĩ tôi muốn mang về phòng bệnh, nhưng tôi thấy bạn trai cô ở bên ngoài, nên đưa cho cậu ấy…”
Vương An An suýt chút nữa nhảy dựng lên, đó đều là đồ lót màu đỏ nha, vì cô muốn phẫu thuật thuận lợi, nên cố ý chọn quần màu đỏ, tuy áo lót không phải màu đỏ chót, nhưng tuyệt đối hoa hoè hoa sói.
Cô đỏ bừng mặt, nếu đồ lót nhét trong quần áo còn đỡ, đằng này lúc ôm ra lung tung hết cả lên, cô không dám tưởng tượng vẻ mặt Cố Ngôn Chi lúc nhận đống quần áo kia…
Nhưng đã đến nước này rồi, cô cũng không còn sức lực để nghĩ những chuyện đó, cô cảm thấy mình giống như heo đợi làm thịt, phần lớn những người ở đây cô đều không biết, hơn nữa bây giờ cô cũng chẳng nhận ra được ai với ai, tất cả đều đội mũ đeo khẩu trang, chỉ lộ ra đôi mắt.
Đến lúc này cô mới cảm thấy hối hận, ban đầu bác sỹ hỏi cô có muốn gây tê không, tiêm thuốc tê có tác dụng phụ một chút.
Bệnh của cô cũng không phải là lớn lắm, có hai lựa chọn, cô liền chọn thuốc tê.
Nhưng bây giờ vừa nghĩ tới mình còn đang tỉnh táo đối mặt với đống dao kéo kia, cô căng thẳng nuốt nước miếng.
Đúng lúc ấy một y tá bước tới hỏi lại cô lần nữa: “Cô vẫn muốn dùng thuốc mê chứ?”
Vương An An buồn bực nhìn đối phương, không phải đã chọn rồi sao?
Kết quả cô y tá kia nói tiếp: “Bạn trai cô bảo bác sỹ gây mê chuẩn bị hai phương án, nói rằng bình thường nhìn cô lớn gan nhưn vậy, nhưng nước đến chân là không chịu nổi, để tôi hỏi lại cô một lần nữa, nếu cô muốn thay đổi, chúng tôi cần chữ ký để chuẩn bị…”
Vương An An à một tiếng, cô thật sự không nghĩ tới có thể thay đổi được, đây đúng là cứu cô mà, cô giống như bắt được cọng cỏ cứu mạng nói: “Vậy thì đổi qua gây mê… Tôi vừa nhìn phòng phẫu thuật là hoa cả mắt….”
Cô y tá gật đầu, nhanh chóng làm thủ tục ký tên.
Vương An An vội vàng ký tên, sau đó tiến hành gay mê, mọi chuyện sau đó cô đều không nhớ gì cả.
Đến lúc tỉnh dậy, cô đã thấy mình nằm trên giường bệnh, mơ mơ hồ hồ nghe thấy hình như chị gái cùng phòng đang nói chuyện với Cố Ngôn Chi.
Giọng nói Cố Ngôn Chi rất nhỏ, giống như sợ làm ảnh hưởng đến cô.
Vương An An thử động ngón tay, rất nhanh nghe thấy tiếng Cố Ngôn Chi bên tai: “Có cảm giác không?”
Cô cố gắng mở mắt, chớp chớp, đầu óc nhất thời có chút bất ngờ.
Hơn nữa Cố Ngôn Chi cách cô quá gần, quả thật giống như dán lên mặt cô.
Rất nhanh sau đó Cố Ngôn Chi lùi lại, cô cảm thấy môi chợt lạnh, một lúc sau mới phản ứng được Cố Ngôn Chi đang đút nước cho cô.
Cô nhép nhép miệng môi.
Cố Ngôn Chi cũng không đút cho cô nhiều nước, chỉ là lấy bông thấm nước rồi chấm chấm lên môi cô.
Cô có chút bất mãn, nhíu mày, giọng là lạ, cô cố gắng nhìn chén nước trên bàn.
Cố Ngôn Chi hiếm khi dịu giọng nói: “Trong vòng 24 giờ cô không thể uống nước, nhịn một chút đi, có đau không?"
Vương An An cũng không cảm thấy đau lắm, nhưng cả người mềm nhũn, hơn nữa đầu óc giống như đầu gỗ, làm thế nào cũng không động đậy được.
Cố Ngôn Chi đắp chăn cho cô, Vương An An nghiêng đầu nhìn anh chằm chằm.
Cô nhớ lúc đầu khi nói về chuyện sau khi phẫu thuật, Cố Ngôn Chi có sắp xếp cho cô một y tá, để tiện một chút, cô còn bảo Cố Ngôn Chi tìm một dì trung niên.
Nhưng đầu cô có chút mơ màng, cũng không còn hơi sức hỏi thêm, có lẽ còn buồn ngủ, cô liền nhắm hai mắt lại, trước khi ngủ còn nhỏ giọng lầu bầu: "Cám ơn anh . . . . ."
Lúc tỉnh lại lần nữa, cô liền cảm thấy đau….
Cái đau đó thật đúng như bị người ta kéo miệng ra, cô đau đến nắm chặt ga giường.
Lúc này cô chợt phát hiện bên cạnh giường có một y tá đang lau mặt giúp cô.
Khăn lông ẩm ướt.
Cô cảm thấy mình có chút sức lực, muốn thử ngồi dậy, nhưng y tá rất nhanh ngăn cản cô, tìm một cái gối đệm sau lưng cô, chỉ vết thương trên cổ cô nói: “Cô đừng cử động, cẩn thận vết thương nứt ra.”
Vương An An ồ một tiếng, trên tay trái của cô đã cắm đầy kim.
Miệng cô đắng ngắt, bên dưới còn cắm ống dẫn tiểu…
Lúc cô ngồi dậy trong nháy mắt mới phát hiện, cảm giác này thật sự là không được tự nhiên lắm.
Cô sống tới bây giờ, đây là lần đầu tiên được người khác chăm sóc, may mà y tá nhanh chóng tìm đồ ăn cho cô.
Vừa phẫu thuật xong nên chỉ được ăn đồ lỏng, cô thử ăn một chút, vừa ăn vài miếng thì dạ dày đã bắt đầu sôi sục kêu gào.
Mặc dù cả người không có tí sức lực nào, miệng đắng ngắt, nhưng Vương An An vẫn nuốt tất cả đồ ăn vào bụng.
Sau đó cô hỏi y tá mấy chuyện, biết mình phẫu thuật thành công, cô liền nở nụ cười, sắc mặt tuy tái nhợt, nhưng tinh thần rất tốt.
Y tá này từng chăm sóc không ít người, thấy Vương An An như vậy liền biết cô gái nhỏ này cũng biết tự chăm sóc mình, đồng thời là người có tấm lòng rộng lượng.
Những ngày Vương An An chịu đựng khó khăn qua rất nhanh, đau thì có đau, nhưng cô vẫn có thể chịu đựng được.
Cô tích cực ăn uống, tích cực trị liệu, cũng không kêu khổ kêu mệt, cuối cùng có thể đứng dậy đi lại.
Nhưng y tá kia vẫn không đi, còn bắt đầu chăm sóc cuộc sống và ăn uống hàng ngày của cô.
Có mấy lần Cố Ngôn Chi tới thăm, mỗi lần đều vội vã, đại khái xem xét tình hình của cô, hỏi thăm mấy câu ăn uống hằng ngày của cô xong liền ra về.
Thật ra sau khi phẫu thuật, Vương An An mấy ngày không ngủ được, không biết có phải do tác dụng phụ của thuốc gây mê hay không, nhưng mỗi lần cô đều trả lời Cố Ngôn Chi, cô đều nói mọi chuyện vẫn ổn để Cố Ngôn Chi yên tâm.
Vẻ mặt Cố Ngôn Chi lạnh nhạt, mỗi lần đều rất ít nói, cũng không xem Vương An An thế nào, giống như anh mặc kệ cô như vậy.
Nhưng Vương An An có thể cảm thấy trong lời nói của Cố Ngôn Chi là đang quan tâm đến mình. Cô cảm thấy thật ra anh rất biết điều, rõ ràng là một người khéo léo, nhưng lại cố tình làm như không có gì.
Bây giờ Vương An An chỗ nào cũng tốt, vết thương cũng khôi phục nhanh, chỉ buồn phiền một chỗ là Cố Ngôn Chi vẫn không chịu để Uông Uông ra ngoài, điều này làm cho Vương An An rất buồn bực
Y tá bước vào nhắc cô thay đồ phẫu thuật, cô có chút xấu hổ, không ngờ lại phải cởi sạch. . . . . . .
Mặc dù lúc trước nói chuyện cùng mấy bệnh nhân cũng phòng, cô đã nghe cẩn thận chuyện phẫu thuật thế nào, nhưng chưa có ai nói cho cô biết về chuyện cởi hết đồ như vậy….
Cô lúng túng cởi áo, lí nhí hỏi: “Tôi mới thay quần áo… Hơn nữa chỉ là phẫu thuật trên cổ, liên quan gì đến bên dưới…”
Cô y tá đối diện nghiêm túc thúc giục cô: “Cũng không bắt cô phải cởi hết, chỉ là chú ý tránh làm dơ quần áo phẫu thuật, hơn nữa, trong mắt chúng tôi, bệnh nhân không phân biệt giới tính.”
Vương An An cũng biết điều đó, liền cắn răng nhanh chóng thay bộ quần áo phẫu thuật.
Toàn bộ quần áo đều bị cô y tá mang hết ra ngoài.
Cô thay quần áo xong, chờ y tá kia quay trở lại, cô hỏi quần áo của mình bị mang đi đâu.
Cuối cùng cô y tá kia tự nhiên nói cho cô biết: “À, vốn dĩ tôi muốn mang về phòng bệnh, nhưng tôi thấy bạn trai cô ở bên ngoài, nên đưa cho cậu ấy…”
Vương An An suýt chút nữa nhảy dựng lên, đó đều là đồ lót màu đỏ nha, vì cô muốn phẫu thuật thuận lợi, nên cố ý chọn quần màu đỏ, tuy áo lót không phải màu đỏ chót, nhưng tuyệt đối hoa hoè hoa sói.
Cô đỏ bừng mặt, nếu đồ lót nhét trong quần áo còn đỡ, đằng này lúc ôm ra lung tung hết cả lên, cô không dám tưởng tượng vẻ mặt Cố Ngôn Chi lúc nhận đống quần áo kia…
Nhưng đã đến nước này rồi, cô cũng không còn sức lực để nghĩ những chuyện đó, cô cảm thấy mình giống như heo đợi làm thịt, phần lớn những người ở đây cô đều không biết, hơn nữa bây giờ cô cũng chẳng nhận ra được ai với ai, tất cả đều đội mũ đeo khẩu trang, chỉ lộ ra đôi mắt.
Đến lúc này cô mới cảm thấy hối hận, ban đầu bác sỹ hỏi cô có muốn gây tê không, tiêm thuốc tê có tác dụng phụ một chút.
Bệnh của cô cũng không phải là lớn lắm, có hai lựa chọn, cô liền chọn thuốc tê.
Nhưng bây giờ vừa nghĩ tới mình còn đang tỉnh táo đối mặt với đống dao kéo kia, cô căng thẳng nuốt nước miếng.
Đúng lúc ấy một y tá bước tới hỏi lại cô lần nữa: “Cô vẫn muốn dùng thuốc mê chứ?”
Vương An An buồn bực nhìn đối phương, không phải đã chọn rồi sao?
Kết quả cô y tá kia nói tiếp: “Bạn trai cô bảo bác sỹ gây mê chuẩn bị hai phương án, nói rằng bình thường nhìn cô lớn gan nhưn vậy, nhưng nước đến chân là không chịu nổi, để tôi hỏi lại cô một lần nữa, nếu cô muốn thay đổi, chúng tôi cần chữ ký để chuẩn bị…”
Vương An An à một tiếng, cô thật sự không nghĩ tới có thể thay đổi được, đây đúng là cứu cô mà, cô giống như bắt được cọng cỏ cứu mạng nói: “Vậy thì đổi qua gây mê… Tôi vừa nhìn phòng phẫu thuật là hoa cả mắt….”
Cô y tá gật đầu, nhanh chóng làm thủ tục ký tên.
Vương An An vội vàng ký tên, sau đó tiến hành gay mê, mọi chuyện sau đó cô đều không nhớ gì cả.
Đến lúc tỉnh dậy, cô đã thấy mình nằm trên giường bệnh, mơ mơ hồ hồ nghe thấy hình như chị gái cùng phòng đang nói chuyện với Cố Ngôn Chi.
Giọng nói Cố Ngôn Chi rất nhỏ, giống như sợ làm ảnh hưởng đến cô.
Vương An An thử động ngón tay, rất nhanh nghe thấy tiếng Cố Ngôn Chi bên tai: “Có cảm giác không?”
Cô cố gắng mở mắt, chớp chớp, đầu óc nhất thời có chút bất ngờ.
Hơn nữa Cố Ngôn Chi cách cô quá gần, quả thật giống như dán lên mặt cô.
Rất nhanh sau đó Cố Ngôn Chi lùi lại, cô cảm thấy môi chợt lạnh, một lúc sau mới phản ứng được Cố Ngôn Chi đang đút nước cho cô.
Cô nhép nhép miệng môi.
Cố Ngôn Chi cũng không đút cho cô nhiều nước, chỉ là lấy bông thấm nước rồi chấm chấm lên môi cô.
Cô có chút bất mãn, nhíu mày, giọng là lạ, cô cố gắng nhìn chén nước trên bàn.
Cố Ngôn Chi hiếm khi dịu giọng nói: “Trong vòng 24 giờ cô không thể uống nước, nhịn một chút đi, có đau không?"
Vương An An cũng không cảm thấy đau lắm, nhưng cả người mềm nhũn, hơn nữa đầu óc giống như đầu gỗ, làm thế nào cũng không động đậy được.
Cố Ngôn Chi đắp chăn cho cô, Vương An An nghiêng đầu nhìn anh chằm chằm.
Cô nhớ lúc đầu khi nói về chuyện sau khi phẫu thuật, Cố Ngôn Chi có sắp xếp cho cô một y tá, để tiện một chút, cô còn bảo Cố Ngôn Chi tìm một dì trung niên.
Nhưng đầu cô có chút mơ màng, cũng không còn hơi sức hỏi thêm, có lẽ còn buồn ngủ, cô liền nhắm hai mắt lại, trước khi ngủ còn nhỏ giọng lầu bầu: "Cám ơn anh . . . . ."
Lúc tỉnh lại lần nữa, cô liền cảm thấy đau….
Cái đau đó thật đúng như bị người ta kéo miệng ra, cô đau đến nắm chặt ga giường.
Lúc này cô chợt phát hiện bên cạnh giường có một y tá đang lau mặt giúp cô.
Khăn lông ẩm ướt.
Cô cảm thấy mình có chút sức lực, muốn thử ngồi dậy, nhưng y tá rất nhanh ngăn cản cô, tìm một cái gối đệm sau lưng cô, chỉ vết thương trên cổ cô nói: “Cô đừng cử động, cẩn thận vết thương nứt ra.”
Vương An An ồ một tiếng, trên tay trái của cô đã cắm đầy kim.
Miệng cô đắng ngắt, bên dưới còn cắm ống dẫn tiểu…
Lúc cô ngồi dậy trong nháy mắt mới phát hiện, cảm giác này thật sự là không được tự nhiên lắm.
Cô sống tới bây giờ, đây là lần đầu tiên được người khác chăm sóc, may mà y tá nhanh chóng tìm đồ ăn cho cô.
Vừa phẫu thuật xong nên chỉ được ăn đồ lỏng, cô thử ăn một chút, vừa ăn vài miếng thì dạ dày đã bắt đầu sôi sục kêu gào.
Mặc dù cả người không có tí sức lực nào, miệng đắng ngắt, nhưng Vương An An vẫn nuốt tất cả đồ ăn vào bụng.
Sau đó cô hỏi y tá mấy chuyện, biết mình phẫu thuật thành công, cô liền nở nụ cười, sắc mặt tuy tái nhợt, nhưng tinh thần rất tốt.
Y tá này từng chăm sóc không ít người, thấy Vương An An như vậy liền biết cô gái nhỏ này cũng biết tự chăm sóc mình, đồng thời là người có tấm lòng rộng lượng.
Những ngày Vương An An chịu đựng khó khăn qua rất nhanh, đau thì có đau, nhưng cô vẫn có thể chịu đựng được.
Cô tích cực ăn uống, tích cực trị liệu, cũng không kêu khổ kêu mệt, cuối cùng có thể đứng dậy đi lại.
Nhưng y tá kia vẫn không đi, còn bắt đầu chăm sóc cuộc sống và ăn uống hàng ngày của cô.
Có mấy lần Cố Ngôn Chi tới thăm, mỗi lần đều vội vã, đại khái xem xét tình hình của cô, hỏi thăm mấy câu ăn uống hằng ngày của cô xong liền ra về.
Thật ra sau khi phẫu thuật, Vương An An mấy ngày không ngủ được, không biết có phải do tác dụng phụ của thuốc gây mê hay không, nhưng mỗi lần cô đều trả lời Cố Ngôn Chi, cô đều nói mọi chuyện vẫn ổn để Cố Ngôn Chi yên tâm.
Vẻ mặt Cố Ngôn Chi lạnh nhạt, mỗi lần đều rất ít nói, cũng không xem Vương An An thế nào, giống như anh mặc kệ cô như vậy.
Nhưng Vương An An có thể cảm thấy trong lời nói của Cố Ngôn Chi là đang quan tâm đến mình. Cô cảm thấy thật ra anh rất biết điều, rõ ràng là một người khéo léo, nhưng lại cố tình làm như không có gì.
Bây giờ Vương An An chỗ nào cũng tốt, vết thương cũng khôi phục nhanh, chỉ buồn phiền một chỗ là Cố Ngôn Chi vẫn không chịu để Uông Uông ra ngoài, điều này làm cho Vương An An rất buồn bực
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook