Người Yêu Hai Mặt Của Tôi
-
Chương 38
Vương An An có thể cảm thấy được cha mẹ cô rất hài lòng về Cố Ngôn Chi, thậm chí còn giữ bọn họ lại ăn cơm tối, có lẽ đã sớm chuẩn bị trên về mặt này, mẹ Vương An An còn cố tình kéo Cố Ngôn Chi đến phòng bếp, để anh nhìn thấy mấy thứ đã mua ngoài chợ, nào thịt nào cá chất đầy phòng bếp.
Vương An An không dám làm lãng phí thời gian của Cố Ngôn Chi, mục đích Cố Ngôn Chi tới đây đã quá rõ ràng, cô không biết nên làm sao nữa, hiện giờ nếu để anh và cha mẹ cô nói chuyện ăn cơm, liệu có khi nào lúc trở về Cố Ngôn Chi sẽ bóp chết cô không?
Kết quả cô chưa kịp từ chối thì Cố Ngôn Chi đã thoải mái nhận lời.
Lần này Vương An An cũng hết cách, cô cảm thấy rất bực mình, không hiểu sao hôm nay Cố Ngôn Chi giống như là đổi tính vậy đó.
Chỉ là cha mẹ cô cũng không biết nên thiết đãi Cố Ngôn Chi thế nào, mặc dù mua đồ rất nhiều, nhưng cụ thể nên chuẩn bị những món gì, trong lòng họ cũng không rõ, cha mẹ cô liền hỏi Cố Ngôn Chi muốn ăn gì.
Cố Ngôn Chi cũng không khách sáo, nói: “Cháu nhớ món sủi cảo ở đây, đơn giản, cháu muốn cùng làm với An An, chú dì cũng đừng khách sáo quá, để bọn cháu tự làm cũng được.”
Mẹ Vương An An đời nào chịu như vậy, nhất định tự mình nhào bột mỳ, còn cố tình gọi Vương an An vào trong bếp, nhỏ giọng dặn dò: “Còn nói con với nó không có quan hệ, nói cho con biết, mẹ với bố con duyệt thằng nhóc này rồi, người này tuyệt đối thích hợp, không hiểu mắt mũi thế nào lại để ý mày, nhưng mà người ta gia đình giàu có, ba và mẹ cũng có chút lo lắng, con phải cố gắng để ý đó có biết không. Đừng làm chuyện ngu ngốc mà moi tim của mình ra, loại người này không thiếu phụ nữ đâu... Bên cạnh cậu ta có nhiều người còn hơn cả mày, nếu con muốn thì phải để ý nhiều vào. . . . . ."
Trong lòng Vương An An không yên, căn bản là cô cảm thấy mẹ cô đang nói về người khác không phải cô.
Sau khi chuẩn bị xong, bốn người cùng nhau làm sủi cảo, ban đầu cha mẹ Vương An An không để Cố Ngôn Chi làm, nhưng Cố Ngôn Chi đã rửa tay sẵn sàng, hơn nữa lúc ra tay mọi người mới phát hiện ra Cố Ngôn Chi rất khéo tay.
Vương An An không nhịn được nhìn mấy lần, Cố Ngôn Chi này đúng thật là làm việc rất nghiêm túc.
Cô liền nhớ tới dáng vẻ Uông Uông xâu hạt vòng, cũng khéo tay như vậy, nhưng giữa Cố Ngôn Chi và Uông Uông vẫn có chỗ khác nhau, Uông Uông rất kiên nhẫn, còn Cố Ngôn Chi rất mạnh mẽ.
Cô có thể cảm thấy, lúc Cố Ngôn Chi làm việc đều có đầu óc và hiệu suất, so với Cố Ngôn Chi, Uông Uông chỉ coi là cố gắng và chăm chỉ.
Sủi cảo nhanh chóng được làm xong, giờ chỉ còn luộc lên, mẹ Vương An An hiếm có cơ hội được thể hiện, tất bật trong phòng bếp, Vương An An nhận ra cha mẹ cô rất coi trọng Cố Ngôn Chi, cả hai đều đang lấy lòng anh.
Cố Ngôn Chi vô cùng nể tình, thái độ vừa khiêm tốn vừa ôn hoà.
Lúc ăn cơm, từng động tác của Cố Ngôn Chi vô cùng lễ phép, bình thường lúc anh ta ăn cơm đã rất lịch lãm rồi, đến lúc gắp thức ăn cũng như vậy, Vương An an nhìn anh ăn dáng vẻ rất ngon miệng.
Người nhà họ Vương bình thường lúc ăn cơm đều ồn ào, nhưng vì có Cố Ngôn Chi ở đây nên cũng ăn nói giữ ý, lịch sự vô cùng, Vương An An thấy vậy cũng mệt thay cha mẹ cô.
Nhưng thói quen vẫn không thay đổi được, gia đình Vương An An vốn tiết kiệm, cho dù sủi cảo có bị nấu nhừ cũng sẽ ăn hết.
Hơn nữa kể từ khi Vương An An bắt đầu hiểu chuyện, cô đều ăn những viên bị rách kia, nên đến khi thấy trong mâm mấy viên sủi cảo bị nấu nhừ, Vương An An không nói hai lời liền gắp lên.
Nhưng cô vừa mới gắp lên, Cố Ngôn Chi đã chủ động đưa bát tới bên đũa cô.
Vương An An lúng túng liếc mắt nhìn anh một cái, hiển nhiên là anh muốn nhận viên sủi cảo nát này.
Nhưng ai đời lại để khách ăn sủi cảo rách bao giờ?
Mẹ cô ngồi phía đối diện cũng nhìn thấy, cũng nhanh nói: “Ai dà, ăn miếng lành lành này, đừng ăn vỏ làm gì…..”
Cố Ngôn Chi vẫn ôn hoà nhận miếng sủi cảo bị rách kia.
Vương An An trợn tròn mắt, lần này Cố Ngôn Chi cũng quá nể tình rồi! Lại còn có thể làm trước mặt cha mẹ cô, ăn sủi cảo nát thay cô…..
Chỉ là lúc nghĩ tới chuyện sau khi xong việc, Cố Ngôn Chi sẽ ghét bỏ cô, cô liền cảm thấy một luồng khí lạnh chạy từ bàn chân thẳng lên.
Sau khi ăn cơm tối xong, cha mẹ Vương An An cũng không bảo hai người dọn dẹp bát đũa, chỉ bảo Vương An An đưa Cố Ngôn Chi đến phòng cô ngồi chơi một lát, nói trắng ra là để hai người có không gian riêng.
Vương An An hơi khó xử, phòng ngủ của cô rất nhỏ, hơn nữa lúc trước đi do dọn đồ đạc quá vội vàng, trên giường còn một đống quần áo bừa bãi, còn có áo lót màu trắng mới tinh, vì mặc nó hơi chật nên cô không mang theo, hiện giờ nó còn đang nằm ở vị trí đầu giường. . . . . .
Lúc này bị Cố Ngôn Chi nhìn thấy, Vương An An ngại ngùng nhanh chóng nhặt lên nét vào trong ngăn kéo.
Cố Ngôn Chi cũng không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm con gấu bông ở góc tường.
Trước đây Uông Uông đưa cho cô con gấu này, cô rất thích nó, mỗi ngày lại lấy một thứ gì đó đeo lên người con gấu.
Cho nên con gấu bông vốn ngây thơ ngốc nghếch, bây giờ nhìn vừa cổ quái vừa buồn cười, trên đầu là cái mũ, cổ quàng cái khăn nhiều màu sắc, trong ngực còn ôm con thỏ nhung tai dài.
Cố Ngôn Chi chỉ nhàn nhạt nhìn, cũng không nói gì.
Vương An An không muốn đứng gần anh, nhưng phòng cô quá nhỏ, không muốn đứng gần cũng không thể.
Mới vừa rồi còn ôn hoà, lúc này Cố Ngôn Chi đã khôi phục dáng vẻ lạnh lùng trước kia, không ngồi xuống mà cứ đứng như vậy.
Vương An An không dám nhìn anh, cô liền kéo cái ghế xoay trước bàn máy tính lại, còn tìm một cái đệm đặt lên, rồi mới đẩy đến trước mặt Cố Ngôn Chi để anh ngồi.
Cố Ngôn Chi bây giờ đã hoàn toàn lộ nguyên hình, dáng vẻ kia chính là lãnh đạo tới thị sát, sau khi ngồi xuống vẫn là dáng vẻ cao quý uy nghiêm kia.
Vương An An căng thẳng ngồi cuối giường, đợi Cố Ngôn Chi nói.
Vẻ mặt Cố Ngôn Chi vẫn nhàn nhạt như vậy, ngoài trừ dáng vẻ khiến người ta cảm thấy ấm áp khi nãy, phần lớn thời điểm anh đều dùng dáng vẻ này đối với Vương An An.
Bình thường anh sẽ nói dăm ba câu mỉa mai châm chọc, nhưng lần này anh chỉ tuỳ ý nói: “Mùi vị sủi cảo nhà cô bao nhiêu năm vẫn không thay đổi.”
Vương An An ngẩn người một chút mới phản ứng được, cái này không phải là anh đang nói đến chuyện năm đó hay sao….
Trong lòng cô vẫn còn nhớ chuyện cô và Uông Uông năm đó, lúc này cô mới nhớ ra, lúc đó Cố Ngôn Chi và Uông Uông vẫn là một người….
Cô liền lúng túng trả lời một câu: "A, tay nghề nấu ăn của mẹ tôi vẫn không thay đổi…”
Cố Ngôn Chi cũng không nói gì thêm, anh cũng không nhìn Vương An an, vẻ mặt kia giống như là đang nhớ lại chuyện cũ.
Vương An An khó xử, không biết anh đang nhớ tới chuyện gì.
Cô không thể nào coi Cố Ngôn Chi trước mặt cùng cậu bé ăn mày năm đó là cùng một người, nếu nói Uông Uông, cặp mắt có đôi chút giống, nhưng Cố Ngôn Chi lúc này đâu còn bóng dáng lúc đó…..
Một lúc sau Cố Ngôn Chi mới mở miệng, lần này lại càng khiến Vương An An bất ngờ, lời Cố Ngôn Chi nói mang đầy sự trấn an: "Tôi về đây, cô ở nhà nghỉ ngơi một đêm, sáng mai tôi sẽ bảo người đến đón cô, còn ba bốn ngày nữa là cô phải phẫu thuật, không cần quá lo lắng, chuyện trên mạng tôi sẽ tìm người gỡ xuống, tạm thời cha mẹ cô không có vấn đề gì cả, chỉ cần chuẩn bị tâm lý phẫu thuật cho thật tốt là được.”
Sau khi Cố Ngôn Chi nói xong những lời đó, thì có chút mất tự nhiên, thật ra Vương An An cũng cảm thấy đang bị xoay vòng vòng, cô đã quen bị Cố Ngôn Chi nói những lời đả kích, thỉnh thoảng anh nói vài câu bình thường, nhưng bây giờ cô cảm thấy có gì đó không đúng.
Thật may là Cố Ngôn Chi rất nhanh ra về.
Sau đó mẹ Vương An An đến phòng ngủ của cô, nói chuyện về Cố Ngôn Chi một lát, nghe giọng giống như trúng độc đắc, vô cùng vui mừng.
Tâm tình Vương An An có chút phức tạp, lúc trước bất kể Cố Ngôn Chi có đối xử với cô như thế nào, nhưng bây giờ lại đối xử với cô tốt như vậy, đoán chừng còn hơn cả Uông Uông, Cố Ngôn Chi như vậy sẽ khiến cha mẹ cô thích hơn….
Sau này làm sao cô dám đưa Uông Uông về nhà?
Hơn nữa cha mẹ cô cũng đâu có ngốc, giọng điệu nói chuyện Uông Uông và Cố Ngôn Chi không hề giống nhau, đến lúc đó lỡ chuyện bị bại lộ thì làm sao?
Nghĩ vậy cô liền có chút chán nản, chẳng lẽ sau này trở về nhà Cố Ngôn Chi vẫn phải giả bộ làm bạn trai của cô sao?
Đợi sau khi mẹ cô ra ngoài, cô liền không ngừng nghĩ tới những chuyện đó, mấy người đó nữa, mấy ngày nữa còn phải phẫu thuật, cô phải dùng tất cả tinh lực tập trung vào chuyện phẫu thuật.
Thời gian phẫu thuật càng ngày càng gần, không biết Cố Ngôn Chi kiêng kỵ hay thế nào, từ hôm đó trở đi, thái độ đối xử với cô đã tốt hơn nhiều, nhưng cũng không để Uông Uông ra.
Vương An An biết nhất định là do Uông Uông làm bừa, khiến Cố Ngôn Chi không yên tâm.
Nhưng không xuất hiện vậy cũng tốt, bây giờ cô lo lắng như vậy, đừng nói đến Uông Uông, đến lúc hai người gặp nhau không chừng khóc lên khóc xuống.
Mọi chuyện đều làm theo từng bước một, cô cũng không phải là người có tâm lý tốt, bình thường thì qua loa cho xong, cái gì cũng không để ở trong lòng, cho nên khi gặp phải chuyện này cô đều không giống như người bình thường.
Bác sĩ bảo cô làm gì, cô liền ngoan ngoãn làm theo, lấy máu, kiểm tra các loại, mặc dù giống như bị giày vò, nhưng cô cũng không cảm thấy cực khổ.
Kể từ sau khi bị bệnh, thân thể cô có chút suy yếu, nửa đêm thỉnh thoảng cảm thấy không thoải mái, đổ mồ hôi, nhưng từ nhỏ cô đã không yếu ớt, cũng không cần người khác che chở, cô cũng có thể tự mình chịu đựng.
Hiếm khi lại Cố Ngôn Chi mang canh bổ cho cô uống.
Nhưng Vương An An không dám nghĩ bậy, mặc dù chị gái cùng phòng khen bạn trai cô chăn sóc chu đáo, nhưng trong lòng cô hiểu rõ, Cố Ngôn Chi đâu phải bạn trai cô.
Mỗi lần Cố Ngôn Chi tới, cô đều cố nghĩ Cố Ngôn Chi đại khái chính là nói năng chua ngoa nhưng trong lòng mềm như đậu hũ, thật ra anh tốt vô cùng, bây giờ thấy cô ngã bệnh, cho nên chăm sóc cô tốt một chút, nếu vì chuyện này mà cô cảm thấy Cố Ngôn Chi có ý với cô, như vậy mới gọi là không biết xấu hổ….
Nhưng làm phiền Cố Ngôn Chi như vậy cũng không phải cách, hơn nữa mấy lần Vương An An thấy anh gọi điện thoại, chắc là chuyện công ty cần xử lý, Thời Cẩn cũng vội vội vàng vàng tới đây một hai lần, đều là tìm Cố Ngôn Chi ký tên.
Vương An An cũng rất áy náy, cảm thấy mình làm chậm trễ thời gian của Cố Ngôn Chi.
Cô cũng không nhịn được nói mấy câu với Cố Ngôn Chi, bảo anh không cần ở bên cạnh cô, bệnh của cô không có anh bên cạnh cũng như vậy.
Cũng không biết là cô nói sai ở đâu mà Cố Ngôn Chi tức giận vô cùng, mặc dù vẫn bên cạnh chăm sóc cô, nhưng nhìn thế nào vẫn cảm thấy anh đang tức giận.
Trước khi phẫu thuật chỉ cần ký tên, mọi thứ đã chuẩn bị xong xuôi.
Đến ngày phẫu thuật, Vương An An cảm thấy dường như mình đang nằm mơ, vốn dĩ bệnh nhân được đẩy vào phòng, nhưng cô không cần phải làm như vậy, cô mặc quần áo bệnh nhân đi thẳng đến phòng phẫu thuật.
Ngược lại Cố Ngôn Chi đã đến từ sớm, đi theo bên cạnh cô.
Cô vốn dây thần kinh thô, cho dù phải phẫu thuật cũng không làm giảm bớt sự ngốc nghếch, lúc đi vào, cô làm ra vẻ không có chuyện gì cả, còn giơ tay ra dấu chiến thắng với người bên ngoài.
Cố Ngôn Chi không có coi thường cô, ánh mắt vẫn nhàn nhạt như trước, đứng bên ngoài nhìn cô không chớp mắt.
Vương An An không dám làm lãng phí thời gian của Cố Ngôn Chi, mục đích Cố Ngôn Chi tới đây đã quá rõ ràng, cô không biết nên làm sao nữa, hiện giờ nếu để anh và cha mẹ cô nói chuyện ăn cơm, liệu có khi nào lúc trở về Cố Ngôn Chi sẽ bóp chết cô không?
Kết quả cô chưa kịp từ chối thì Cố Ngôn Chi đã thoải mái nhận lời.
Lần này Vương An An cũng hết cách, cô cảm thấy rất bực mình, không hiểu sao hôm nay Cố Ngôn Chi giống như là đổi tính vậy đó.
Chỉ là cha mẹ cô cũng không biết nên thiết đãi Cố Ngôn Chi thế nào, mặc dù mua đồ rất nhiều, nhưng cụ thể nên chuẩn bị những món gì, trong lòng họ cũng không rõ, cha mẹ cô liền hỏi Cố Ngôn Chi muốn ăn gì.
Cố Ngôn Chi cũng không khách sáo, nói: “Cháu nhớ món sủi cảo ở đây, đơn giản, cháu muốn cùng làm với An An, chú dì cũng đừng khách sáo quá, để bọn cháu tự làm cũng được.”
Mẹ Vương An An đời nào chịu như vậy, nhất định tự mình nhào bột mỳ, còn cố tình gọi Vương an An vào trong bếp, nhỏ giọng dặn dò: “Còn nói con với nó không có quan hệ, nói cho con biết, mẹ với bố con duyệt thằng nhóc này rồi, người này tuyệt đối thích hợp, không hiểu mắt mũi thế nào lại để ý mày, nhưng mà người ta gia đình giàu có, ba và mẹ cũng có chút lo lắng, con phải cố gắng để ý đó có biết không. Đừng làm chuyện ngu ngốc mà moi tim của mình ra, loại người này không thiếu phụ nữ đâu... Bên cạnh cậu ta có nhiều người còn hơn cả mày, nếu con muốn thì phải để ý nhiều vào. . . . . ."
Trong lòng Vương An An không yên, căn bản là cô cảm thấy mẹ cô đang nói về người khác không phải cô.
Sau khi chuẩn bị xong, bốn người cùng nhau làm sủi cảo, ban đầu cha mẹ Vương An An không để Cố Ngôn Chi làm, nhưng Cố Ngôn Chi đã rửa tay sẵn sàng, hơn nữa lúc ra tay mọi người mới phát hiện ra Cố Ngôn Chi rất khéo tay.
Vương An An không nhịn được nhìn mấy lần, Cố Ngôn Chi này đúng thật là làm việc rất nghiêm túc.
Cô liền nhớ tới dáng vẻ Uông Uông xâu hạt vòng, cũng khéo tay như vậy, nhưng giữa Cố Ngôn Chi và Uông Uông vẫn có chỗ khác nhau, Uông Uông rất kiên nhẫn, còn Cố Ngôn Chi rất mạnh mẽ.
Cô có thể cảm thấy, lúc Cố Ngôn Chi làm việc đều có đầu óc và hiệu suất, so với Cố Ngôn Chi, Uông Uông chỉ coi là cố gắng và chăm chỉ.
Sủi cảo nhanh chóng được làm xong, giờ chỉ còn luộc lên, mẹ Vương An An hiếm có cơ hội được thể hiện, tất bật trong phòng bếp, Vương An An nhận ra cha mẹ cô rất coi trọng Cố Ngôn Chi, cả hai đều đang lấy lòng anh.
Cố Ngôn Chi vô cùng nể tình, thái độ vừa khiêm tốn vừa ôn hoà.
Lúc ăn cơm, từng động tác của Cố Ngôn Chi vô cùng lễ phép, bình thường lúc anh ta ăn cơm đã rất lịch lãm rồi, đến lúc gắp thức ăn cũng như vậy, Vương An an nhìn anh ăn dáng vẻ rất ngon miệng.
Người nhà họ Vương bình thường lúc ăn cơm đều ồn ào, nhưng vì có Cố Ngôn Chi ở đây nên cũng ăn nói giữ ý, lịch sự vô cùng, Vương An An thấy vậy cũng mệt thay cha mẹ cô.
Nhưng thói quen vẫn không thay đổi được, gia đình Vương An An vốn tiết kiệm, cho dù sủi cảo có bị nấu nhừ cũng sẽ ăn hết.
Hơn nữa kể từ khi Vương An An bắt đầu hiểu chuyện, cô đều ăn những viên bị rách kia, nên đến khi thấy trong mâm mấy viên sủi cảo bị nấu nhừ, Vương An An không nói hai lời liền gắp lên.
Nhưng cô vừa mới gắp lên, Cố Ngôn Chi đã chủ động đưa bát tới bên đũa cô.
Vương An An lúng túng liếc mắt nhìn anh một cái, hiển nhiên là anh muốn nhận viên sủi cảo nát này.
Nhưng ai đời lại để khách ăn sủi cảo rách bao giờ?
Mẹ cô ngồi phía đối diện cũng nhìn thấy, cũng nhanh nói: “Ai dà, ăn miếng lành lành này, đừng ăn vỏ làm gì…..”
Cố Ngôn Chi vẫn ôn hoà nhận miếng sủi cảo bị rách kia.
Vương An An trợn tròn mắt, lần này Cố Ngôn Chi cũng quá nể tình rồi! Lại còn có thể làm trước mặt cha mẹ cô, ăn sủi cảo nát thay cô…..
Chỉ là lúc nghĩ tới chuyện sau khi xong việc, Cố Ngôn Chi sẽ ghét bỏ cô, cô liền cảm thấy một luồng khí lạnh chạy từ bàn chân thẳng lên.
Sau khi ăn cơm tối xong, cha mẹ Vương An An cũng không bảo hai người dọn dẹp bát đũa, chỉ bảo Vương An An đưa Cố Ngôn Chi đến phòng cô ngồi chơi một lát, nói trắng ra là để hai người có không gian riêng.
Vương An An hơi khó xử, phòng ngủ của cô rất nhỏ, hơn nữa lúc trước đi do dọn đồ đạc quá vội vàng, trên giường còn một đống quần áo bừa bãi, còn có áo lót màu trắng mới tinh, vì mặc nó hơi chật nên cô không mang theo, hiện giờ nó còn đang nằm ở vị trí đầu giường. . . . . .
Lúc này bị Cố Ngôn Chi nhìn thấy, Vương An An ngại ngùng nhanh chóng nhặt lên nét vào trong ngăn kéo.
Cố Ngôn Chi cũng không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm con gấu bông ở góc tường.
Trước đây Uông Uông đưa cho cô con gấu này, cô rất thích nó, mỗi ngày lại lấy một thứ gì đó đeo lên người con gấu.
Cho nên con gấu bông vốn ngây thơ ngốc nghếch, bây giờ nhìn vừa cổ quái vừa buồn cười, trên đầu là cái mũ, cổ quàng cái khăn nhiều màu sắc, trong ngực còn ôm con thỏ nhung tai dài.
Cố Ngôn Chi chỉ nhàn nhạt nhìn, cũng không nói gì.
Vương An An không muốn đứng gần anh, nhưng phòng cô quá nhỏ, không muốn đứng gần cũng không thể.
Mới vừa rồi còn ôn hoà, lúc này Cố Ngôn Chi đã khôi phục dáng vẻ lạnh lùng trước kia, không ngồi xuống mà cứ đứng như vậy.
Vương An An không dám nhìn anh, cô liền kéo cái ghế xoay trước bàn máy tính lại, còn tìm một cái đệm đặt lên, rồi mới đẩy đến trước mặt Cố Ngôn Chi để anh ngồi.
Cố Ngôn Chi bây giờ đã hoàn toàn lộ nguyên hình, dáng vẻ kia chính là lãnh đạo tới thị sát, sau khi ngồi xuống vẫn là dáng vẻ cao quý uy nghiêm kia.
Vương An An căng thẳng ngồi cuối giường, đợi Cố Ngôn Chi nói.
Vẻ mặt Cố Ngôn Chi vẫn nhàn nhạt như vậy, ngoài trừ dáng vẻ khiến người ta cảm thấy ấm áp khi nãy, phần lớn thời điểm anh đều dùng dáng vẻ này đối với Vương An An.
Bình thường anh sẽ nói dăm ba câu mỉa mai châm chọc, nhưng lần này anh chỉ tuỳ ý nói: “Mùi vị sủi cảo nhà cô bao nhiêu năm vẫn không thay đổi.”
Vương An An ngẩn người một chút mới phản ứng được, cái này không phải là anh đang nói đến chuyện năm đó hay sao….
Trong lòng cô vẫn còn nhớ chuyện cô và Uông Uông năm đó, lúc này cô mới nhớ ra, lúc đó Cố Ngôn Chi và Uông Uông vẫn là một người….
Cô liền lúng túng trả lời một câu: "A, tay nghề nấu ăn của mẹ tôi vẫn không thay đổi…”
Cố Ngôn Chi cũng không nói gì thêm, anh cũng không nhìn Vương An an, vẻ mặt kia giống như là đang nhớ lại chuyện cũ.
Vương An An khó xử, không biết anh đang nhớ tới chuyện gì.
Cô không thể nào coi Cố Ngôn Chi trước mặt cùng cậu bé ăn mày năm đó là cùng một người, nếu nói Uông Uông, cặp mắt có đôi chút giống, nhưng Cố Ngôn Chi lúc này đâu còn bóng dáng lúc đó…..
Một lúc sau Cố Ngôn Chi mới mở miệng, lần này lại càng khiến Vương An An bất ngờ, lời Cố Ngôn Chi nói mang đầy sự trấn an: "Tôi về đây, cô ở nhà nghỉ ngơi một đêm, sáng mai tôi sẽ bảo người đến đón cô, còn ba bốn ngày nữa là cô phải phẫu thuật, không cần quá lo lắng, chuyện trên mạng tôi sẽ tìm người gỡ xuống, tạm thời cha mẹ cô không có vấn đề gì cả, chỉ cần chuẩn bị tâm lý phẫu thuật cho thật tốt là được.”
Sau khi Cố Ngôn Chi nói xong những lời đó, thì có chút mất tự nhiên, thật ra Vương An An cũng cảm thấy đang bị xoay vòng vòng, cô đã quen bị Cố Ngôn Chi nói những lời đả kích, thỉnh thoảng anh nói vài câu bình thường, nhưng bây giờ cô cảm thấy có gì đó không đúng.
Thật may là Cố Ngôn Chi rất nhanh ra về.
Sau đó mẹ Vương An An đến phòng ngủ của cô, nói chuyện về Cố Ngôn Chi một lát, nghe giọng giống như trúng độc đắc, vô cùng vui mừng.
Tâm tình Vương An An có chút phức tạp, lúc trước bất kể Cố Ngôn Chi có đối xử với cô như thế nào, nhưng bây giờ lại đối xử với cô tốt như vậy, đoán chừng còn hơn cả Uông Uông, Cố Ngôn Chi như vậy sẽ khiến cha mẹ cô thích hơn….
Sau này làm sao cô dám đưa Uông Uông về nhà?
Hơn nữa cha mẹ cô cũng đâu có ngốc, giọng điệu nói chuyện Uông Uông và Cố Ngôn Chi không hề giống nhau, đến lúc đó lỡ chuyện bị bại lộ thì làm sao?
Nghĩ vậy cô liền có chút chán nản, chẳng lẽ sau này trở về nhà Cố Ngôn Chi vẫn phải giả bộ làm bạn trai của cô sao?
Đợi sau khi mẹ cô ra ngoài, cô liền không ngừng nghĩ tới những chuyện đó, mấy người đó nữa, mấy ngày nữa còn phải phẫu thuật, cô phải dùng tất cả tinh lực tập trung vào chuyện phẫu thuật.
Thời gian phẫu thuật càng ngày càng gần, không biết Cố Ngôn Chi kiêng kỵ hay thế nào, từ hôm đó trở đi, thái độ đối xử với cô đã tốt hơn nhiều, nhưng cũng không để Uông Uông ra.
Vương An An biết nhất định là do Uông Uông làm bừa, khiến Cố Ngôn Chi không yên tâm.
Nhưng không xuất hiện vậy cũng tốt, bây giờ cô lo lắng như vậy, đừng nói đến Uông Uông, đến lúc hai người gặp nhau không chừng khóc lên khóc xuống.
Mọi chuyện đều làm theo từng bước một, cô cũng không phải là người có tâm lý tốt, bình thường thì qua loa cho xong, cái gì cũng không để ở trong lòng, cho nên khi gặp phải chuyện này cô đều không giống như người bình thường.
Bác sĩ bảo cô làm gì, cô liền ngoan ngoãn làm theo, lấy máu, kiểm tra các loại, mặc dù giống như bị giày vò, nhưng cô cũng không cảm thấy cực khổ.
Kể từ sau khi bị bệnh, thân thể cô có chút suy yếu, nửa đêm thỉnh thoảng cảm thấy không thoải mái, đổ mồ hôi, nhưng từ nhỏ cô đã không yếu ớt, cũng không cần người khác che chở, cô cũng có thể tự mình chịu đựng.
Hiếm khi lại Cố Ngôn Chi mang canh bổ cho cô uống.
Nhưng Vương An An không dám nghĩ bậy, mặc dù chị gái cùng phòng khen bạn trai cô chăn sóc chu đáo, nhưng trong lòng cô hiểu rõ, Cố Ngôn Chi đâu phải bạn trai cô.
Mỗi lần Cố Ngôn Chi tới, cô đều cố nghĩ Cố Ngôn Chi đại khái chính là nói năng chua ngoa nhưng trong lòng mềm như đậu hũ, thật ra anh tốt vô cùng, bây giờ thấy cô ngã bệnh, cho nên chăm sóc cô tốt một chút, nếu vì chuyện này mà cô cảm thấy Cố Ngôn Chi có ý với cô, như vậy mới gọi là không biết xấu hổ….
Nhưng làm phiền Cố Ngôn Chi như vậy cũng không phải cách, hơn nữa mấy lần Vương An An thấy anh gọi điện thoại, chắc là chuyện công ty cần xử lý, Thời Cẩn cũng vội vội vàng vàng tới đây một hai lần, đều là tìm Cố Ngôn Chi ký tên.
Vương An An cũng rất áy náy, cảm thấy mình làm chậm trễ thời gian của Cố Ngôn Chi.
Cô cũng không nhịn được nói mấy câu với Cố Ngôn Chi, bảo anh không cần ở bên cạnh cô, bệnh của cô không có anh bên cạnh cũng như vậy.
Cũng không biết là cô nói sai ở đâu mà Cố Ngôn Chi tức giận vô cùng, mặc dù vẫn bên cạnh chăm sóc cô, nhưng nhìn thế nào vẫn cảm thấy anh đang tức giận.
Trước khi phẫu thuật chỉ cần ký tên, mọi thứ đã chuẩn bị xong xuôi.
Đến ngày phẫu thuật, Vương An An cảm thấy dường như mình đang nằm mơ, vốn dĩ bệnh nhân được đẩy vào phòng, nhưng cô không cần phải làm như vậy, cô mặc quần áo bệnh nhân đi thẳng đến phòng phẫu thuật.
Ngược lại Cố Ngôn Chi đã đến từ sớm, đi theo bên cạnh cô.
Cô vốn dây thần kinh thô, cho dù phải phẫu thuật cũng không làm giảm bớt sự ngốc nghếch, lúc đi vào, cô làm ra vẻ không có chuyện gì cả, còn giơ tay ra dấu chiến thắng với người bên ngoài.
Cố Ngôn Chi không có coi thường cô, ánh mắt vẫn nhàn nhạt như trước, đứng bên ngoài nhìn cô không chớp mắt.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook