Người Trên Vạn Người(Truyện Chữ DỊCH)
-
Chapter 440 Làm gì có chuyện ta cùng một giuộc với các ngươi được?
Chương 440: Làm gì có chuyện ta cùng một giuộc với các ngươi được?
“Không hổ danh là Hắc Vũ đại nhân!”
“Xứng đáng là sứ giả đến từ tiên giới!”
“Đúng vậy, kinh khủng như vậy, thật sự khiến cho mọi người vô cùng bái phục!”
“Dưới uy thế của Hắc Vũ đại nhân, e rằng bộ xương nát này cũng bị dọa đến run rẩy mà phải quỳ xuống xin tha thôi!”
Ba con yêu đang ca tụng.
Hắc Vũ đại nhân trong lời nói của bọn họ đáng để kính ngưỡng biết bao.
Hả?
Đợi đã…
Đột nhiên ba con yêu phát hiện ra điều không đúng.
Hình như mục tiêu tấn công của Hắc Vũ đại nhân không phải bộ xương kia, mà là...
Bọn họ?
Dưới khí thế bao trùm của Hắc Vũ, ba con yêu lập tức run rẩy, không nhịn được mà hét lên một cách sợ hãi: “Hắc Vũ đại nhân, đại nhân tấn công nhầm rồi, bộ xương kia ở bên kia.”
“Hả, ba con yêu nghiệt còn không mau câm miệng.”
Nhưng mà Hắc Vũ trên không trung mở chiếc miệng lớn, tiếng thét uy nghiêm vang vọng về phía bọn chúng.
Sau đó một đường móng vuốt sắc nhọn tấn công, bất ngờ dẫm đạp ba huynh đệ bọn chúng trên mặt đất.
Nhìn móng vuốt mạnh mẽ trên ngực, ba con yêu Tề Lâm trừng mắt với vẻ mặt không thể tin nổi.
“Hắc vũ đại nhân, ngươi sao vậy, không phải đã nói cùng nhau ra tay giết đám người kia với bộ xương này sao?”
“Đúng vậy đúng vậy, đã nói ngươi sẽ trợ giúp cho bọn ta, tại sao ngươi đột nhiên vào trận rồi ra tay chống lại bọn ta?”
Ba con yêu Tề Lâm không khỏi chất vấn.
Đối mặt với sự truy vấn của ba con yêu, Hắc Vũ trừng đôi mắt chim, quát tháo bằng những ngôn từ đanh thép: “Các ngươi là ba con yêu nghiệt, ngậm máu phun chim.”
“Hắc Vũ ta là một con chim quang minh lỗi lạc như thế, làm sao có thể cùng một giuộc với loại yêu như các ngươi được?”
“Ngươi...”
Nghe xong lời nói của Hắc Vũ, Ba con yêu Tê Lâm lập tức trợn tròn mắt.
“Hừ, các ngươi thật sự khiến ta thất vọng đấy, trách ta đã coi các ngươi là bạn, lúc đầu đã nói bốn người cùng một phe, là những thú cưng nghe lời của Khô Lâu đại nhân và vị nhân loại đại nhân kia, nhưng các ngươi lại bí mật âm mưu nổi loạn, thật sự... hừ...”
Hắc Vũ đau lòng nhức óc lắc đầu, thở dài nặng nề, sau đó ngoảnh đầu nhìn nhóm người Lâu Bản Vĩ.
“Bẩm Khô Lâu đại nhân, cẩu đại nhân, Rết Yêu đại nhân, gấu đen đại nhân, Hắc Vũ ta đã giúp các vị bắt các phần tử nổi loạn, mong các đại nhân trừng phạt.”
Nói xong Hắc Vũ cúi đầu cung kính.
“Hừ, vẫn còn may.”
Hắc Vũ cúi đầu thở hổn hển, trong lòng cũng thầm mừng rỡ.
“May là lúc mới bắt đầu bổn tiên còn vờ vịt không chịu ra tay, nếu không thì bây giờ đã toi đời rồi!”
Vừa rồi một loạt hành động của hắn ta nhìn như nước chảy mây trôi, nhưng thực ra trong lòng vô cùng hoảng sợ, trái tim cũng đập thình thịch vì sợ hãi.
Vừa rồi Lâu Bản Vĩ dùng một ngón tay phá vỡ lôi kiếp uy thế, có thể đám Tê Lâm không biết đây là cái gì, nhưng trong lòng Hắc Vũ thì biết rất rõ ràng.
Có thể làm được điều này, chứng minh thực lực của Lâu Bản Vĩ mạnh hơn hắn ít nhất mười lần.
Thậm chí là nhiều hơn!
Đối mặt với cao thủ siêu cấp thế này thì khó mà có cơ hội để thắng.
Vậy nên đối mặt với kẻ có thực lực mạnh thế này, mặt mũi quan trọng sao, bán rẻ đồng đội thì sao?
Sống sót mới là quan trọng nhất.
Nhưng mà, ba tên yêu vốn đang bị thương bị hành động này của Hắc Vũ làm cho tức giận, trực tiếp phun ra một ngụm máu tươi.
Hai mắt chúng nhìn chằm chằm vào Hắc Vũ, tràn đầy thù hận, tràn ngập sự không cam tâm.
Bọn chúng tuyệt đối không ngờ rằng, vào thời điểm mấu chốt này, Hắc Vũ đại nhân kiêu ngạo của bọn chúng, thế mà lâm trận phản chiến, lại nịnh hót như vậy.
“Ta khinh.”
“Ngươi là đồ phản bội.”
“Ngươi là tên phản đồ.”
Ba con yêu nói ra những lời ác độc.
“Các ngươi đừng có mà ngậm máu phun người.”
Hắc Vũ lập tức đỏ mặt lên phản bác: “Ba yêu nghiệt các ngươi lòng lang dạ thú thì thôi đi, việc đến nước này các ngươi lại còn nghĩ tới việc kéo ta xuống nước, thật ác độc!”
“Khô Lâu đại nhân, cẩu đại nhân, Dạ Phong Yêu Linh đại nhân, gấu đen đại nhân, xin các ngươi nhìn rõ mọi việc, tuyệt đối không nên tin tưởng ba tên cẩu tặc này nói, tấm lòng của Hắc Vũ có thiên địa chứng giám.”
“Ngươi ngươi ngươi...”
“Uổng cho ngươi là sứ giả tiên giới, là kẻ có tu vi siêu việt vượt qua đám Phổ Tiên đạt đến Kim Tiên, trên tay nhuốm biết bao tiên huyết đại yêu.”
“Nhưng lại không ngờ rằng ngươi không hề đáng tin chút, chẳng có lấy một chút gan dạ nào, ngươi thực sự là làm mất mặt tiên giới, không xứng với thân phận của ngươi.” Tê Lâm tức giận quát lên.
Thấy thế, trong lòng Hắc Vũ lập tức hoảng hốt.
Lỡ như bộ xương khô kia biết thân phận của hắn, bắt hắn khai đao thì phải xử lý thế nào?
Nghĩ đến đây, đôi mắt Hắc Vũ khẽ động, hắn đứng lên, tự tin phản bác: “Nói linh tinh gì đó, ta nói ta là sứ giả tiên giới khi nào, ta chỉ là một con chim đại bàng nhỏ bé bình thường, uống hạt sương ăn cỏ mà sống, các ngươi đừng ngậm máu phun người.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook