Người Trên Vạn Người(Truyện Chữ DỊCH)
Chapter 428 Tiêu chuẩn khi nung gạch (2)

Chương 428: Tiêu chuẩn khi nung gạch (2)

Sau khi tham quan xong, Dịch Phong viết quy hoạch của mình lên một tờ giấy.

“Xem, đây là bản vẽ quy hoạch sơ bộ của ta.”

“Rừng núi phía bắc của hòn đảo sẽ trở thành hậu sơn của tông môn chúng ta. Trong đó sẽ có nhốt một số động vật nhỏ, tuy không nguy hiểm lắm nhưng mấy lão già lão các ngươi tốt nhất đừng qua đó thì hơn.” Dịch Phong nhắc nhở.

Mọi người nghe vậy, vội vàng gật đầu, cũng không dám cãi lại lời của Dịch Phong. Dù sao mấy động vật nhỏ này trong mắt bọn họ vẫn có chút nguy hiểm.

“Mà tông môn của chúng ta sẽ được thành lập ở trước hậu sơn đó.” Vừa nói, Dịch Phong vừa khoanh tròn trên tờ giấy.

“Mặt khác, đây là cửa, đây là Diễn Võ Trường, khu dân cư, Tàng Thư Các…” Dịch Phong lại phân chia từng khu vực một.

Mọi người gật đầu.

“Tiếp theo, ta sẽ phân công cho các ngươi một số nhiệm vụ.” Suy nghĩ một lát, Dịch Phong lại nói với mấy lão già, lão thái thái này.

“Tiên sinh cứ nói.”

“Ừ, ta cần một cái cây lớn vô cùng, nhưng ta không biết ở đâu có, nghĩ các ngươi tuổi cao, hẳn sẽ có nhiều kinh nghiệm, nên ta định phái hai người đi tìm giúp ta.” Dịch Phong nói như vậy.

Lý do hắn muốn loại cây như vậy vẫn là vì suy nghĩ cho tông môn. Dù sao mục tiêu chủ yếu của hắn là có thể lừa một trăm đệ tử tới tay, nên nhất định phải lấy được mấy thứ thoạt nhìn rất cao thượng. Cho nên ở giữa tông môn rất cần một con rồng được điêu khắc. Mà có thể điêu khắc một con rồng lớn thì chắc chắn cần một thân cây đủ lớn.

“Tiên sinh muốn loại cây gì?” Hai lão già không nhịn được hỏi.

“Ừm, chất lượng nhất định phải tốt, dù sao ta định dùng nó để điêu khắc nữa.” Dịch Phong nói: “Còn nguyên liệu, các ngươi cũng thấy mấy bản điêu khắc của ta rồi, còn không biết tiêu chuẩn của ta là gì sao?!”

“Tiêu chuẩn của ngươi…”

“Ặc…” Mấy lão già đưa mắt nhìn nhau, mặt đầy áp lực: “Chúng ta biết thân cây đạt đến tiêu chuẩn của ngươi ở đâu, nhưng sợ là không thể mang nó tới…”

“Một thân cây thôi mà, ta tin tưởng các ngươi.” Dịch Phong nói: “Hơn nữa nếu có khó xử thật, bất kể là đòi tiền hay muốn cái gì, chỉ cần mang đến cho ta bằng mọi giá là được, có ta ở đây gánh cho các ngươi rồi, các ngươi sợ cái gì?”

Nghe vậy.

Mấy lão già lúc đầu thấy hơi áp lực, giờ đây lại lập tức có tự tin ngay.

“Rõ, có tiên sinh đứng sau, chúng ta sẽ mang tới bằng mọi giá.”

“Tốt.” Dịch Phong hài lòng gật đầu, sau đó chuyển ánh mắt sang mấy người Diệp Bắc.

“Xin tiên sinh giao phó.” Đám người Diệp Bắc vội tiến gần, cung kính nói với Dịch Phong.

“Thật ra thì, mấy người ngươi tìm không được tốt cho lắm.” Hơi do dự, nhưng Dịch Phong vẫn nói ra suy nghĩ của mình.

Cũng không phải hắn kén cá chọn canh. Chủ yếu là đa số mấy người này đều là lão già, ai nấy đều nhìn yếu xìu, khiến hắn thực sự có chút lo lắng về tiến độ làm việc.

“Vẫn không được ư?” Mặt mấy người Diệp Bắc đầy khó xử. Trong số họ người thấp nhất cũng có cảnh giới Võ Tôn rồi, nhiều tông chủ và trưởng lão của các tông môn đều bị kéo qua, vậy mà còn không được nữa. Tiêu chuẩn của vị này cao thật ấy.

“Đương nhiên, ta vẫn tin tưởng các ngươi. Tới cũng tới rồi, vậy tạm thời giữ lại đi, nhưng mà vẫn chưa đủ người nên vẫn cần các ngươi tìm một nhóm khác, cơ mà tố chất phải tốt hơn nữa cơ.” Dịch Phong nói.

“Ví dụ như?” Diệp Bắc thận trọng hỏi.

“Ví dụ như…”

“Khoảng tầm tiểu ca này này.” Nói xong, Dịch Phong đưa mắt nhìn tiểu ca chạy bàn của một khách điếm nào đó. Tiểu ca này là một trong số ít người trẻ tuổi trong nhóm người đi từ thành Bình Giang tới lúc lên đảo. Hắn thoạt nhìn rất mạnh mẽ, vừa nhìn liền biết siêng làm, cho nên muốn tuyển công nhân thì phải dựa vào hắn ta làm chuẩn thì mới tốt.

Nhưng mà.

Mấy người Diệp Bắc lại hít một hơi khí lạnh.

Tiêu chuẩn này…

“Sao thế, khó lắm sao?” Dịch Phong nhìn mấy người Diệp Bắc, nói.

“Không, không khó.” Đám người Diệp Bắc xanh cả mặt, nhưng vẫn phải gồng mình đồng ý. Bởi vì dù việc vị này giao có khó đến mấy, họ cũng phải cố gắng đi làm.

“Cuối cùng, ta còn có một việc giao cho các ngươi nữa.” Dịch Phong lại dặn dò mấy người Diệp Bắc.

“Tiên sinh cứ nói.” Mấy người Diệp Bắc cung kính nói.

“Giao thông trên đảo cũng chúng ta không thuận tiện lắm, mà lại có nhiều nguyên liệu không dễ vận chuyển, lại thêm việc tài nguyên trên đảo này không nhiều, nên ta định dạy các ngươi nung gạch, tự cấp tự túc hoàn thành việc xây dựng.” Dịch Phong nói.

“Tự nung gạch?” Mọi người nhìn Dịch Phong với ánh mắt đầy mờ mịt.

“Đúng rồi, tự nung đó. Lát nữa ta sẽ dạy các ngươi cách nung.” Dịch Phong nói: “Thế nhưng trước khi học, cũng nên cho các ngươi xem tiêu chuẩn của một thành phẩm là như thế nào.”

“Bởi vì khi làm việc cho ta, công trình bã đậu là không được, nên các cục gạch khi được nung ra phải đạt chất lượng như thế này.” Nói xong, Dịch Phong móc một viên gạch cất trong ngực ra, đập xuống đất.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương