Người Trên Vạn Người(Truyện Chữ DỊCH)
-
Chapter 397 Tính toán lại một chút (2)
Chương 397: Tính toán lại một chút (2)
“Hầy!”
Nhìn Cô Vô Niệm rời đi, Dịch Phong thở dài một cái, thong thả nói: “Nhìn xem, phong độ là gì chứ, Vô Niệm huynh đó mới được gọi là phong độ, thoạt nhìn một cái đã biết là người làm việc lớn.”
Lời nói của Dịch Phong ẩn chứa ý nghĩa sâu xa, lập tức khiến cho Vân Yêu Yêu che miệng lại.
Nhưng không nhịn được lại cười lên.
“Ngươi cười cái gì?” Dịch Phong nghi ngờ nói.
“Ta đang cười, người phàm nhân như ngươi, không ngờ dễ thương tới vậy.” Vân Yêu Yêu chu đôi môi đỏ mọng lên, ung dung nói.
“Cái gì?”
Mặt Dịch Phong đen sì.
“Được rồi, đưa ngươi rời núi trước đã!”
Vân Yêu Yêu nắm bàn tay của Dịch Phong, lướt lên không trung.
Không lâu sau, cũng đã rời khỏi Thập Vạn Đại Sơn, đi tới bên ngoài thành Bình Giang.
“Ta cũng cần trở về Đông Thắng có chuyện, sợ rằng chỉ có thể đưa ngươi tới đây thôi.”
Sau khi hạ xuống đất, Vân Yêu Yêu nhẹ giọng nói.
“Được rồi, vậy ngươi đi thong thả, ta cũng lâu lắm rồi không về, cần phải trở về thôi.”
Dịch Phong gật đầu một cái về phía Vân Yêu Yêu.
Sau khi nói lời từ biệt, Dịch Phong đi thẳng về hướng thành Bình Giang.
Sau khi nhìn Dịch Phong rời đi, bóng lưng kia không hề quay đầu nhìn lại, Vân Yêu Yêu há miệng, nhưng cuối cùng không nói gì cả.
Cuối cùng cũng không phải là người cùng một đường.
Haizzz.
Nàng thở dài một cái, đang định quay đầu rời đi.
Nhưng lúc nàng ngoảnh lại, phát hiện Dịch Phong đã đi khỏi bỗng nhiên quay đầu lại.
Ánh mắt nàng mắt sáng lên, thân thể vội vàng ngừng lại.
Giờ phút này.
Trong con ngươi của nàng hiện lên một tia sáng, gương mặt xinh mặt đẹp không giấu được sự vui mừng, trong lòng đang vô cùng mong đợi.
“Đại tỷ, đừng quên trả tiền ta đó.” Dịch Phong kêu lên.
“À...”
“Hả?”
Không kịp đề phòng, Vân Yêu Yêu cảm thấy tức ngực, suýt chút nữa thì lửa giận bùng cháy cả lên.
Sát khí ngùn ngụt bốc lên từ trong cơ thể nàng, nhiệt độ xung quanh cũng tăng cao, mặt đất dưới chân đang lặng lẽ hình thành vô số vết nứt…
“Cuối cùng phải trở về võ quán rồi, cũng không biết cái tọa kỵ kia trông như nào đây.”
“Lo lắng ghê!”
Cuối cũng cũng tiễn được Vân Yêu Yêu đi, Dịch Phong thong thả đi về phía thành Bình Giang.
“Đã lâu không gặp, thành Bình Giang!”
Dịch Phong phong trần bước đi trên con đường quen thuộc.
“Dịch sư phụ, đã lâu không gặp.”
Trong gian hàng, một người bán đậu hũ chảo hỏi Dịch Phong, treo một miếng đậu hũ lên ngón tay Dịch Phong.
“Ai dô lão Lý khách khí rồi.”
Dịch Phong cười híp mắt nhận lấy miếng đậu hũ.
“Dịch sư phụ, tới chơi cờ tướng này.”
Dưới cây lớn, lại một lão già khác gọi Dịch Phong.
“Thôi thôi, lần sau đi, về nhà trước rồi nói.”
Dịch Phong cười từ chối.
“Dịch tiên sinh, lâu lắm rồi không thấy tới tìm bọn ta đánh bài, ngươi chết ở đâu thế hả.”
Trong một tòa nhà màu đỏ, mấy cô nương trang điểm lộng lẫy cầm khăn tay vẫy vẫy với Dịch Phong.
“Hai ngày nữa sẽ tới.”
Dịch Phong cười ha ha nói.
Sau đó, thỉnh thoảng có người đưa cho hắn một miếng thịt tươi, lại thỉnh thoảng có người đưa hắn một ít lá trà, chỉ chốc lát sau, trong tay Dịch Phong đã bao lớn bao nhỏ rồi.
“Đúng là ở nhà tốt nhất!”
“Các vị đồng hương vẫn nhiệt tình như vậy.”
Dịch Phong cười híp mắt nói.
“Sư phụ.”
Ngay lúc này, Chung Thanh từ phía đối diện chạy tới, hào hứng chào đón Dịch Phong.
Đồng thời, sau lưng hắn còn dắt theo nữ tử tu luyện đó, Bạch Lãnh Hi.
“Sao ngươi còn về sớm hơn ta chứ?” Dịch Phong cười nói.
“Đây chẳng phải hai tháng rồi sao he he.”
Chung Thanh cười he he nói, đồng thời cũng không quên ôm cẩu tử mắng một trận.
“Trước đó đã nói là hai tháng, ta đã đưa về, giao người lại cho ngươi.”
Bạch Lãnh Hi nhìn Dịch Phong nói.
Đồng thời trong lòng nàng cũng hơi bất ngờ, Dịch Phong dẫn theo một kẻ lùn tịt với một con chó, vậy mà thật sự có thể vượt qua Thập Vạn Đại Sơn mà trở về.
“Ừ.”
Dịch Phong gật đầu một cái, không nói quá nhiều với nữ nhân này, lập tức dẫn Chung Thanh trở về võ quán.
Sau khi đám người Dịch Phong rời đi, một bóng người đáp xuống bên cạnh Bạch Lãnh Hi, chính là Lâm Mặc lão đạo.
“Cứ thả hắn về như vậy sao?” Lâm Mặc lão đạo hỏi.
“Mặc dù đã xác nhận được việc hắn có Thần thể, nhưng có thể làm được gì nữa đây, chuyện đó sao có thể cưỡng cầu được? Hơn nữa ngươi cũng nói, cưỡng cầu cũng vô ích.” Bạch Lãnh Hi nói.
“Vậy tiếp theo ngươi định làm thế nào?” Lâm Mặc lão đạo hỏi.
“Ta định ở lại thành Bình Giang, từ từ từng bước từng bước kéo gần quan hệ với Chung Thanh, cuối cùng đạt thành một bước kia.” Bạch Lãnh Hi nói.
“Nhưng cái tên đầu sắt này...”
Mặt Lâm Mặc lão đạo đầy vẻ lo lắng.
“Lâu ngày sẽ tự dưng có cách thôi, ngươi chưa từng nghe câu ‘lửa gần rơm lâu ngày cũng bén’ sao?” Bạch Lãnh Hi cười lạnh nói.
Cuối cùng Dịch Phong cũng đưa đám người Chung Thanh trở về võ quán.
Đẩy cửa võ quán ra, Dịch Phong lập tức đi vào hậu viện.
Mệt mỏi ghê.
Hắn nhớ cái ghế nằm kia quá.
Nhưng vừa đi vào, trước mắt xuất hiện một cảnh tượng trực tiếp làm cho hai tròng mắt Dịch Phong chấn động.
Một con ốc sên lớn híp cặp mắt lại, dáng vẻ sống dở chết dở nằm trên nắp cống ngoài sân phơi nắng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook