Người Trên Vạn Người(Truyện Chữ DỊCH)
-
Chapter 398 Đây là Mạn Mạn đó hả?
Chương 398: Đây là Mạn Mạn đó hả?
Dịch Phong đột nhiên chửi rủa.
“Mạn Mạn gì mà Mạn Mạn, nghe tên là đã biết chắc phải thứ hay ho gì rồi.”
“Cái hệ thống rác rưởi kia, ngươi đang đùa ta đấy hả, ngươi cho ta mấy thứ bình thường chút được không hả?”
Nói xong, Dịch Phong lại tức giận một chân đá vào cái vỏ khổng lồ của nó rồi mắng: “Cút sang bên kia đi, đừng có nằm giữa sân chắn hết cả đường!”
Dường như nghe được tiếng mắng mỏ của Dịch Phong, con ốc sên kia lười biếng mở hai mắt ra.
“Brư brư...”
Trong miệng phát ra một âm thanh quái dị, sau đó ngọ nguậy thân thể, bò về phía góc tường.
Nhưng không bò thì còn ổn.
Vừa bò cái đã khiến Dịch Phong chết tâm ngay tức khắc, nó bò nửa ngày mới được nửa thước.
Bảo hắn dùng thứ rác rưởi này làm tọa kỵ á?
Đừng nhắc đến việc đi những nơi khác, e rằng riêng mỗi việc cưỡi nó đi chợ thôi, hắn cũng chết già trên cái vỏ của nó mất.
Hắn hiểu hết rồi.
Cái hệ thống rách nát này chỉ giỏi hố người ta thôi.
“Đệch!”
Hắn mắng to một tiếng.
Dịch Phong đen mặt bỏ đi.
Sau khi Dịch Phong bỏ đi, Lâu Bản Vĩ vội vàng ngồi xổm bên cạnh ốc sên.
“A ba a ba...”
“Brư brư...”
“A ba ba...”
“Brư brư...”
“A a ba ba...”
“Brư brư...”
“Ca, ca, các ngươi nói chuyện gì thế?”
Cẩu tử hoang mang, con rết cũng vươn đầu ra hóng hớt.
“Đây là bạn cũ của ta đó!” Lâu Bản Vĩ cảm thán nói: “Khách khí chút đi.”
“Ồ?”
“Ca, ngươi lợi hại như vậy, vậy có phải bạn cũ của ngươi cũng rất lợi hại không?”
Con rết và cẩu tử lập tức kinh ngạc nhìn Lâu Bản Vĩ.
“Chắc chắn rồi, bạn cũ của ta có một câu danh ngôn chí tôn, đến nay ta vẫn còn nhớ.” Lâu Bản Vĩ nói.
“Là gì vậy ca?”
Cẩu tử và con rết vội vàng hỏi.
“Hắn nói...”
“Mặc dù ta rất chậm, nhưng khi ta đủ lớn, chỉ cần ta nhích một cái là bò xong hết cái đại lục rồi...”
Trong khoảng thời gian tiếp theo.
Dịch Phong chỉ chuyên tâm ở nhà.
Điêu khắc, chưng cất rượu, pha trà, cứ thế lặp đi lặp lại rất nhiều lần, có ý muốn nâng cao những nhiệm vụ này lên đến mức độ cao nhất.
Bởi vì hắn không cam lòng!
Nhất là tọa kỵ lần này, thật sự là đã vô cùng đả kích hắn.
Nhưng càng như vậy, hắn lại càng muốn xem hệ thống sẽ bẫy hắn đến khi nào.
“Ting!”
“Chúc mừng kí chủ, điêu khắc đã đạt đến cảnh giới sánh vai cùng thần.”
“Hầy!”
Nghe thấy âm thanh quen thuộc, Dịch Phong đặt dao khắc xuống.
Cuối cùng việc điêu khắc cũng được như ý.
“Kiểm tra bảng giao diện.”
“Ký chủ: Dịch Phong.”
“Tu vi: Không thể kiểm tra.”
“Kỹ năng: Mười tám loại võ thuật đã sánh vai với thần, cầm kỳ thư họa sánh vai với thần, chữa thương, rèn sắt đạt sánh vai với thần, tài nấu nướng sánh vai với thần, chưng cất rượu trở lại nguyên trạng, nghệ thuật uống trà trở lại nguyên trạng…”
“Đù!”
Thế mà Dịch Phong lại trực tiếp bật thành tiếng chửi…
Hệ thống chó má này…
Ít nhất trước đây tu vi của hắn còn hiện là một “phàm nhân”, bây giờ lại trở thành không thể kiểm tra được?
Ngươi nói hắn có thể tu luyện được, nhưng hệ thống lại hiển thị không thể kiểm tra được, chẳng lẽ phải giải thích là thực lực của hắn đã cao ngút trời, khiến cho hệ thống không thể kiểm tra được à.
Nhưng hắn có thể tu luyện sao?
Có tu vi sao?
Vừa nói, hắn vừa đánh vào không trung một cái.
Nửa phút trôi qua, ngay cả gió cũng không nổi lên chút nào…
Cái con mẹ nó, rõ ràng là vô dụng đến không thể kiểm tra được mà!
Lúc này...
Trung Châu.
Bên trong một tòa cổ tháp, một lão già tóc trắng vụt lên không trung, đạp lên tầng mây trên bầu trời, hai tròng mắt lóe lên sự kinh ngạc, gắt gao nhìn chằm chằm vào cảnh tượng phía xa.
“Rốt cuộc đây là thứ gì vậy?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook