Người Trên Vạn Người(Truyện Chữ DỊCH)
-
Chapter 351 Tiên huynh đệ
Chương 351: Tiên huynh đệ
Hoang Vô Kính có hơi ngập ngừng, sau đó trịnh trọng gật đầu nói: “Đúng, huynh đệ!”
“Ha ha ha ha…”
Thế mà.
Nữ nhân mặc váy dài lại cười ầm lên.
“Ngươi cười cái gì?” Vẻ mặt Hoang Vô Kính bình tĩnh hỏi.
“Ta đang cười Hoang Vô Kính ngươi đó, từ lúc nào mà ngươi lại trở nên ngây thơ đến vậy thế.”
Nữ nhân mặc váy dài cười khanh khách nói: “Ban đầu ngươi nói hắn là một Võ Đế Bát hay Cửu Mệnh gì đó, với thái độ của Hoang Vô Kính ngươi thì ta còn có thể tin bảy tám phần, nhưng ngươi kiên quyết phải nói hắn là Tiên gì đó, đồng thời còn nói hắn là huynh đệ của ngươi, ngươi không cảm thấy khiến cho người ta cười đến rụng răng sao, Tiên gì mà lại đồng ý làm huynh đệ với một Nhị Mệnh Võ Đế như ngươi chứ?”
“Hừ, ngươi không tin thì quên đi.”
Mặt Hoang Vô Kính đỏ lên, tức giận quát.
“Ta cũng đâu nói là ta không tin một trăm phần trăm đâu, thế này đi, ngươi dẫn hai người bọn ta vào làm quen với vị Tiên huynh đệ mà ngươi nói kia một chút, được chứ?” Nữ nhân mặc váy dài nói.
“Ngươi nghĩ hay đấy.” Vẻ mặt Hoang Vô Kính u ám nói: “Ta mặc kệ các ngươi tin hay không tin, ta cũng không cần các ngươi tin, các ngươi mau chóng rời khỏi đây nhanh cho ta!”
“Ngươi càng muốn ta đi, vậy ta cứ không đi.” Nữ nhân mặc váy dài nhếch khoé miệng lên nói: “Hôm nay ta vẫn cứ phải gặp vị Tiên huynh đệ của ngươi một lần.”
“Ngươi…”
“Hoang Vô Kính, ngươi hà tất phải tức giận như vậy, trước hết, bất kể bọn ta tin hay không tin, nghĩ kỹ càng lại, cho dù vị huynh đệ mà ngươi nói thật sự là Tiên, giới thiệu bọn ta quen biết một chút cũng không quá đáng chứ?” Nữ nhân mặc váy dài lại nói: “Dù sao ba người cùng tiếp đãi, nói chung vẫn chu đáo hơn một mình ngươi đúng không?”
Hoang Vô Kính nhíu mày.
Lời của nữ nhân này cũng không phải không có lý.
Đương nhiên hắn càng biết tính cách chủ yếu của nữ nhân này, nếu như không cho nàng thực hiện được thì nàng sẽ thật sự không đi.
Với việc để nàng ồn ào ở đây mà không khống chế được, thật ra còn không bằng đáp ứng nàng.
“Được, nhưng ta đi hỏi một tiếng, hắn đồng ý mới được.”
Hoang Vô Kính trầm giọng nói, sau đó quay về trong viện.
“Lão đệ, ta có hai người bạn cũ biết ngươi đến nên cũng muốn qua đây làm quen với ngươi một chút, ngươi xem…” Hoang Vô Kính hỏi.
“Ồ, vậy thật sự quá khách sáo rồi, mau bảo bọn họ vào đi!” Dịch Phong cười nói.
“Được.”
Nghe vậy, lúc này Hoang Vô Kính mới quay ra ngoài viện.
“Thế nào?”
Nữ nhân mặc váy dài hỏi.
“Huynh đệ kia của ta đồng ý để các ngươi đi gặp hắn, nhưng trước khi gặp, có một số lời ta nhất định phải nói trước mặt các ngươi.”
Hoang Vô Kính trầm giọng dặn dò.
“Thứ nhất, tới trước mặt hắn, các ngươi không được vô lễ.”
“Thứ hai, hắn che giấu thân phận, đồng thời ta cũng giả dạng là một phàm nhân ở trước mặt hắn, mặc dù trong lòng hắn biết rõ mọi thứ, nhưng các ngươi cũng tuyệt đối không được soi mói, đã hiểu chưa, bằng không đừng trách Hoang Vô Kính ta trở mặt không nhận người.”
“Được, không thành vấn đề.”
Nữ nhân mặc váy dài đồng ý nói.
“Các ngươi đi đi, ta không đi.”
Và lúc này, lão giả áo xám kia vẫn luôn không nói lời nào, mặt thì không chút biểu cảm từ chối, rõ ràng không có bất cứ hứng thú gì với mấy thứ này.
“Lão đầu ngươi, cả ngày ngoài cái bàn cờ hỏng của ngươi ra thì còn có thứ gì có thể khiến ngươi hứng thú nữa?” Nữ nhân mặc váy dài tức giận nói.
Lão giả áo xám mặt không biểu cảm như cũ.
“Đi, hôm nay nhất định phải đi.” Nữ nhân mặc váy dài kiên quyết nói.
“Đúng, nếu ta và huynh đệ kia đã nói rõ, vậy thì cùng đi đi, dù sao không phải chuyện gì xấu.” Hoang Vô Kính bên cạnh cũng khuyên giải.
Nghe vậy.
Lão giả áo xám không lên tiếng, lúc này mới lặng lẽ gật đầu.
Cuối cùng, Hoang Vô Kính dẫn hai người đi vào trong viện, bước đến trước bàn.
Lão giả áo xám vẫn là dáng vẻ mặt không biểu cảm như trước, dường như Dịch Phong có phải Tiên hay không, cũng không có chút liên quan nào đến hắn.
Nhưng mà, nữ nhân mặc váy dài kia lại nhếch khóe miệng lên.
Nàng muốn xem xem, Tiên huynh đệ này của Hoang Vô Kính, rốt cuộc đáng gờm đến mức nào.
“Dịch Phong huynh đệ, vị này là Mộng Ly Tiên.”
Hoang Vô Kính giới thiệu.
“Xin chào.”
Dịch Phong chắp tay.
“Xin chào.”
Nữ nhân váy dài cười cười, nhưng khoé miệng lại lộ ra vẻ ý tứ sâu xa.
“Vị này là Doãn Thánh Phu.”
Hoang Vô Kính lại giới thiệu lão giả áo xám với Dịch Phong.
“Xin chào Doãn lão ca.”
Dịch Phong lại chắp tay nói.
Nhưng Doãn Thánh Phu lại không để ý đến Dịch Phong, mà tự mình ngồi xuống, sau đó nhắm hai con mắt nghỉ ngơi.
Dịch Phong ngượng ngùng mà ngây người tại chỗ, nhíu mày.
“Ngươi…”
Trong lòng Hoang Vô Kính thấp thỏm, trợn mắt với Doãn Thánh Phu một cái, nhưng người sau hoàn toàn không đếm xỉa đến.
“Dịch Phong huynh đệ, mặc kệ hắn, chúng ta uống của chúng ta.” Hoang Vô Kính vội vàng an ủi. Trong lòng rất sợ Dịch Phong tức giận.
Dịch Phong gật đầu, cũng không quá để trong lòng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook