Người Què Cũng Bị Ta Lừa Đến Đứng Lên
Chương 16: Thần đến giết thần, quỷ đến diệt quỷ

Edit by Nhã Diệp
Beta by lyan_2222 , Kim_Minseol

==========================

Trong một bệnh viện tư nhân thanh tịnh và hoành tráng được bảo vệ chặt chẽ, Triệu Bằng Vũ yên lặng nằm trên giường bệnh, nhìn qua chỉ như đang ngủ say. Người Triệu gia sắp phát điên hết rồi. Bệnh viện này là sản nghiệp của nhà họ, kiến thức của các bác sĩ có thể nói đứng đầu trong nước, vậy mà lại không tra ra Triệu Bằng Vũ bị bệnh gì.

Một người phụ nữ mạnh mẽ như mẹ Triệu giờ phút này cũng phải hoang mang, sắc mặt trắng bợt nói với chồng: "Có phải đồ tối qua con nhặt về có vấn đề không? Em đi tìm thầy về xem cho nó nhé."

Triệu Tri Phùng nhíu mày. "Bác sĩ còn không có cách nào, giờ tìm thầy đến xem thì có tác dụng gì? Đừng để mấy cái loại tâm linh thần quái linh tinh này làm chậm trễ việc điều trị cho con."

Mẹ Triệu mím môi, trong lòng vẫn hơi giãy giụa. Đạo lý này bà hiểu, nhưng trực giác của một người mẹ lại nói với bà bọc đồ tối qua con trai nhặt về có hơi kỳ lạ.

Đúng lúc này, y tá ôm một bọc đồ ra khỏi phòng phòng bệnh, hai vợ chồng vội vàng tiến lên hai bước, mẹ Triệu sốt ruột hỏi: "Y tá, các bác sĩ đã thảo luận ra kết quả chưa?"

Y tá đáp một cách kính cẩn. "Các bác sĩ vẫn đang thảo luận, tôi tin là sẽ có kết quả nhanh thôi, còn nữa..." Y tá ngập ngừng muốn nói lại thôi, cô đưa đống đồ được bọc bằng vỏ gối màu trắng đang ôm trong ngực cho Triệu phu nhân. "Chúng tôi biết hai vị sốt ruột, nhưng mà những thứ này không có tác dụng đâu. Chúng ta phải tin tưởng y học."

Triệu phu nhân nghi hoặc mở bọc đồ ra, sắc mặt bà ngay lập tức tái mét. Lại nhìn qua chồng, biểu cảm cũng y hệt bà.

Đây rõ ràng là một bọc tiền giấy! Mà đống tiền này rõ ràng hôm qua đã bị quản gia vứt đi rồi!

Tối qua khi Triệu Bằng Vũ cầm về, Triệu phu nhân cảm thấy không ổn lắm nên gọi quản gia đến dặn: "Mau bảo người vứt đi, thứ này xui xẻo lắm." Bà cảm thấy, có lẽ có người muốn đi tảo mộ nhưng gặp phải hôm trời mưa to, không cẩn thận làm rơi mất. Chỉ có thể đổ tại ngày nay người ta làm tiền giấy quá giống tiền thật, trời lại tối nên con trai bà không nhìn rõ. Nhưng bây giờ ai có thể giải thích cho bà đống tiền giấy đã bị ném đi kia quay lại đây bằng cách nào???

Triệu Tri Phùng lạnh mặt. "Y tá, cô tìm được những thứ này ở đâu?"

Y tá nhìn vẻ mặt hai người cũng nhận ra việc này không bình thường, vẻ mặt cũng thay đổi. "Ở... ở dưới gối của cậu Triệu."

Triệu Tri Phùng lại nhìn vệ sĩ đứng canh ngoài cửa. "Phòng bệnh này có những ai từng đi vào?"

Vệ sĩ nghiêm túc lắc đầu. "Trừ bác sĩ và y tá ra thì không còn ai khác."

Triệu Tri Phùng tức giận nói. "Đi kiểm tra CCTV ngay cho tôi, xem ai dám lẻn vào."

Kết quả: Không có ai!

Hai vợ chồng đưa mắt nhìn nhau, cả hai đều nhìn thấy sự ngưng trọng và không thể tin trong mắt đối phương. Tối qua sau khi vứt những thứ đó đi, Triệu Bằng Vũ bắt đầu sốt cao, đến nửa đêm thì được đưa vào bệnh viện. Đến giờ phút này bác sĩ vẫn chưa kiểm tra ra rốt cuộc là bệnh gì, mà đống tiền âm đã bị quản gia ném đi này lại thình lình xuất hiện dưới gối Triệu Bằng Vũ, chuyện này quá quỷ dị. Sắc mặt mẹ Triệu sầm xuống, sự do dự lúc trước bây giờ thay bằng kiên định.

"Em đi tìm thầy về xem cho con."

Tuy sắc mặt Triệu Tri Phùng rất khó coi nhưng vẫn không quá tin tưởng. "Anh cảm thấy có người cố ý ngấm ngầm giở trò thôi, trước tiên cứ kiểm tra lại đã rồi tính sau."

"Cùng làm tất đi. Giờ tìm thầy về xem cũng không làm chậm trễ việc cứu con." Khí thế mạnh mẽ của mẹ Triệu đã trở lại rồi. "Anh ở lại đây vừa trông con vừa hối bác sĩ tra nhanh lên, em đi mời thầy về."

Cứ như thế, Triệu phu nhân nhờ vào các mối quan hệ của cha mình mà liên tục mời về mười mấy vị đại sư. Sau khi xem xong tình trạng của Triệu Bằng Vũ tất cả đều lắc đầu, tiếc nuối nói. "Đã ký kết minh hôn rồi, nếu giờ nhất định đoạt hồn về thì hồn phách cậu nhà chắc chắn sẽ bị thương."

"Đúng là không dễ cứu. Mặc dù có thể bảo vệ tính mạng nhưng hồn phách không toàn vẹn, cậu nhà sẽ trở thành kẻ ngốc hoặc thành người thực vật."

Cả người Triệu phu nhân vì bị đả kích mà chấn động, bà hít sâu một hơi, giọng nói không nén được run rẩy. "Cho dù thành người thực vật cũng phải cứu."

Tất cả cùng liếc nhau, chỉ có thể căng da đầu thử một lần.

Vương Minh Hải là một đại sư nổi danh, ở trong giới huyền học rất được kính trọng, ông nói. "Muốn ký kết loại khế ước này nhất định phải có linh môi, cậu nhà có từng nhặt được thứ gì không?"

Mẹ Triệu mệt mỏi chỉ vào đống tiền âm trên bàn. "Nó nhặt được một túi này."

Sắc mặt Vương Minh Hải rất khó coi. "Chính là nó. Oán khí mạnh quá."

"Sát khí nặng quá." Những đại sư khác cũng mở Thiên Nhãn, tất cả đều bị dọa cho nhảy dựng.

Một nữ đại sư có khả năng thông linh chợt cảm ứng được cái gì đó. Cả người cô run cầm cập, sắc mặt xanh lét, ngũ quan vặn vẹo vì đau đớn, thân thể không khống chế được mà ngã ra đất, móng tay vì cào xuống đất mà bật móng, mắt cũng chảy ra dòng máu tươi. Sắc mặt của những người đứng xung quanh đều thay đổi, người đứng gần nhất nhanh tay đập mạnh một cái vào gáy* khiến cô ngất đi.

*Hành động nguy hiểm vui lòng không thực hiện theo.

Tất cả đại sư ở trong phòng đều biến sắc, Triệu phu nhân cũng khẩn trương theo: "Cô ấy bị sao vậy?"

"Khi tiếp xúc với quỷ khí thì Tả Vân có thể trải qua cảm giác trước khi chết của nó." Sắc mặt của Vương Minh Hải rất khó coi, nói: "Con quỷ này chết quá đau đớn, oán khí cũng nặng vô cùng nên Tả Vân bị ảnh hưởng theo."

Vương Minh Hải lấy tiền đồng ra ghép thành một cái dao găm, cắt đứt ngón tay rồi bôi đều máu lên nó, sau đó dùng toàn bộ sức lực đâm vào đống tiền giấy kia. Đống tiền giấy run lên vài cái, trên bề mặt đột nhiên xuất hiện một tia sáng đen bổ thẳng đến. Tay đại sư Vương run lên, dao găm bị hất văng ra một góc, tiền đồng cũng theo đó rơi đầy đất.

Mặt Vương Minh Hải ngay lập tức trắng bệch như giấy.

Nét mặt của những người còn lại càng ngưng trọng hơn. Bọn họ tu hành vốn đã không phải cách cứu người, hiện tại đang là ban ngày ban mặt mà quỷ khí đã mạnh như vậy, bọn họ càng không dám ra tay tùy tiện.

Sau khi tiễn họ đi, Triệu phu nhân lại mời thêm thầy khác đến, nhưng vừa nghe được kết cục của Vương Minh Hải và Tả Vân thì không một ai dám tùy tiện ra tay nữa.

Liên tiếp vài ngày, Triệu bằng Vũ chuyển viện đến ba lần, cả bác sĩ nước ngoài cũng đã mời đến vậy mà Triệu Bằng Vũ vẫn không tỉnh lại. Bố mẹ Triệu tuyệt vọng vô cùng. Mãi đến buổi trưa ngày thứ ba, bác sĩ nói nếu vẫn không tỉnh lại, tình huống tốt thì chỉ trở thành người thực vật, còn tình huống xấu nhất thì... người nhà nên chuẩn bị sẵn tâm lý.

Mẹ Triệu rốt cuộc không chịu đựng được ôm mặt khóc đến tan nát cõi lòng, môi cũng cắn đến bật máu. Nếu có thể, bà bằng lòng dùng mạng của mình để đổi lại mạng con trai, có điều tất cả mọi cách đều đã thử nhưng vẫn không được!

Chính vào lúc này Cố Diệp cười híp mắt hỏi Hạ Tường. "Bé đội viên đáng yêu của tớ ơi, cậu đã nói dối bao giờ chưa?"

Vẻ mặt Hạ Tường mờ mịt, lắc lắc đầu.

"Bé đội viên đáng yêu của tớ muốn đi làm sứ giả chính nghĩa với tớ không? Chúng ta cùng đi cứu vớt chú cừu con ngơ ngác lưu lạc trên đường Hoàng Tuyền nào."

Hạ Tường bị giọng điệu ngọt sắp chảy nước của Cố Diệp làm cho nổi hết cả da gà da vịt, trực giác mách bảo đây chắc chắn không phải chuyện tốt. "...Cậu muốn làm cái gì thì nói thẳng đi."

Cố Diệp một giây đã nghiêm túc lại. "Cậu đi tìm thầy Vu nói tớ sốt 40 độ, cần cậu đưa đi bệnh viện ngay lập tức, sau đó quay về nói bác sĩ giữ tớ ở lại truyền dịch."

Hạ Tường: "......"

Mười phút sau, Hạ Tường khóc không ra nước mắt đưa Cố Diệp lên xe taxi đi 'bệnh viện'. Bạn học Hạ Tường luôn ngoan ngoãn nghe lời suốt mười tám năm, từ trước đến nay chưa từng nói dối, thầy Vu không nghi ngờ gì lập tức phê chuẩn. Bạn học Hạ Tường hổ thẹn nhíu mày, nhỏ giọng hỏi: "Bệnh tình của Triệu Bằng Vũ rất nghiêm trọng đúng không? Chúng ta đáng nhẽ nên đến thăm sớm hơn."

Cố Diệp bất đắc dĩ. "Đến sớm cũng chưa chắc đã gặp được."

Với gương mặt này, ai chịu tin cậu thật sự có bản lĩnh? Làm không tốt có khi còn bị coi thành trẻ con tới gây rối rồi bị đuổi ra ngoài.

Cố Diệp suy nghĩ không sai. Nghe cấp dưới báo cáo, Triệu phu nhân quả thật không mấy tin Cố Diệp có khả năng cứu Triệu Bằng Vũ, suy cho cùng cậu vẫn còn quá nhỏ. Nhưng hiện tại, cho dù chỉ là một khả năng mong manh thôi Triệu phu nhân cũng bằng lòng dốc toàn lực mà thử. Sau khi phái người mời Cố Diệp vào, Triệu phu nhân bắt đầu đánh giá khuôn mặt cậu. Môi hồng răng trắng, cười một cái mắt hoa đào đã cong lên, không thấy một chút gì liên quan đến hai chữ 'đại sư' cả.

Bà chán nản ngồi bên mép giường nắm chặt tay con trai, yếu ớt nói: "Thầy xem thử xem có thể cứu được không. Bác sĩ nói không sống nổi qua đêm nay."

Sắc mặt Triệu Bằng Vũ xám ngắt, môi trắng bệch, giữa mày có khí đen, ẩn trong đó còn mấy sợi màu đỏ tản ra sát khí. Cố Diệp không nói gì, mặt mày vô cảm lấy từ trong túi ra nửa nén hương rồi châm lên, hai ngón tay kẹp lại, nén hương không cần thứ gì đỡ vẫn đứng vững giữa ấn đường Triệu Bằng Vũ.

Triệu phu nhân nhìn thấy một màn như vậy thì trừng lớn hai mắt. "Đây là cái gì???"

"Hương Dẫn Hồn." Cố Diệp cười. "Lúc trước cháu từng tính được Triệu Bằng Vũ sắp gặp phải kiếp nạn nên đã dùng bùa chú bảo vệ hồn phách của cậu ấy. Bây giờ chỉ cần dùng Hương Dẫn Hồn là có thể gọi về được."

Mắt thường cũng có thể thấy nén hương đang cháy nhưng lại không có một chút tro bụi nào rơi xuống. Một làn khói xanh theo hô hấp của Triệu Bằng Vũ chui vào trong mũi, vài giây sau hô hấp của cậu ta rõ ràng thông thuận hơn không ít, sắc mặt cũng dần trở nên hồng hào.

Triệu phu nhân kinh ngạc nói không nên lời. Khi bà tuyệt vọng nhất một chiếc phao cứu mạng lại đột nhiên xuất hiện khiến bà không biết nên phản ứng ra sao. Bà cực kỳ vui mừng nhưng cũng sợ phải thất vọng thêm lần nữa. "Vậy, vậy là.... có thể cứu được? Thật sự có thể cứu được?"

Cố Diệp cười. "Đương nhiên có thể thể cứu được. Thần đến giết thần, quỷ đến diệt quỷ, chỉ cần cháu muốn cứu, ai dám đến cướp cháu đùa chết người đấy."

Triệu phu nhân bật dậy, không dám tin hỏi. "Sẽ không biến thành đứa ngốc hay người thực vật chứ?"

Cố Diệp bật cười. "Tất nhiên là không rồi. Người nào nói vậy với bác đều là gà mờ cả."

Triệu phu nhân kích động che miệng nhìn gương mặt trẻ con của Cố Diệp. Cái gọi là 'gà mờ' trong miệng cậu đều là đại sư có tiếng, cậu nhóc này thật sự có bản lĩnh hay chỉ ba hoa đây? Bà thật sự không thể chịu được việc mất đi hy vọng thêm một lần nào nữa.

Lúc này chỉ thấy Cố Diệp duỗi tay vỗ cái bốp lên trán Triệu Bằng Vũ. "Đừng ngủ nữa! Thầy Vu gọi mày dậy ăn cơm kìaaaaa!"

Dưới ánh mắt mong đợi của Triệu phu nhân, Triệu Bằng Vũ chầm chậm mở mắt ra, còn chưa hoàn toàn hoàn hồn thì mẹ Triệu đã vội nhào đến ôm lấy cậu ta mà khóc lớn. Lo lắng hãi hùng cùng với tuyệt vọng suốt mấy ngày qua đều dồn hết vào tiếng khóc này. Triệu Bằng Vũ sững sờ, mẹ trước nay chưa từng khóc đến như thế. Sau khi phản ứng lại cậu ta vội vàng an ủi mẹ, rồi lại qua ra nhìn Cố Diệp. "Mày lại cứu mạng tao nữa rồi."

Cố Diệp cười. "Vẫn còn nhiều việc phải làm lắm, tỉnh lại không có nghĩa là xong đâu."

Triệu phu nhân vừa vội vàng gọi điện cho chồng báo rằng con trai đã tỉnh lại, nghe được lời này của Cố Diệp đột nhiên sững người. "Còn gì không ổn nữa sao?"

Cố Diệp bất đắc dĩ, thương cho tấm lòng cha mẹ trong thiên hạ, cậu mới chỉ nói một câu không ổn mà người mẹ này đã muốn sụp đổ rồi.

"Đừng vội, cứ từ từ từng bước một." Cố Diệp hỏi. "Đồ cậu ấy nhặt được đâu rồi ạ? Có thể cầm ra cho cháu xem không?"

Triệu phu nhân vội vàng cho người đi lấy, Triệu Bằng Vũ suy sụp lôi kéo Cố Diệp. "Tao luôn nằm mơ tao phải lấy vợ. Cô ta liên tục đuổi theo tao, đuổi đến chân trời góc bể. Mày mau cứu tao với, tao vẫn còn là em bé mà!!!"

Cố Diệp ghét bỏ. "Vậy mày phải là anh bé mới đúng."

Cố Diệp nhẹ nhàng đáp một câu làm Triệu Bằng Vũ suýt khóc. "Nghiêm túc đi mà, đừng đùa nữa!"

Cố Diệp kéo ghế đến ngồi ngay ngắn. "Đã cưới chưa?"

Triệu Bằng Vũ vội vàng giải thích. "Chưa. Tao vẫn luôn chạy trốn, nếu không phải thường ngày hay chơi bóng rổ, tao chắc chắn không chạy lại cô ta."

Cố Diệp nghiêm túc hỏi. "Cô dâu có xinh không?"

Triệu Bằng Vũ cũng nghiêm túc đáp. "Không nhìn rõ, tao chỉ lo chạy giữ mạng thôi."

Cố Diệp không nhịn được cười đến là thiếu đòn. "Tiếc quá nhỉ, thế mà mày không nhìn xem vợ mày trông thế nào."

Lúc này Triệu Bằng Vũ mới phát hiện Cố Diệp đang đùa mình, tức đến mức muốn bò xuống giường. "Anh Diệp! Ba Diệp!! Cứu con với!!! Đùa nữa sẽ chết người thật đấy!"

Triệu phu nhân ở bên cạnh cuối cùng cũng lộ ra vẻ tươi tỉnh, dở khóc dở cười đi bật đèn, sắc trời bên ngoài đã tối dần rồi.

Cố Diệp ghét bỏ. "Người ta phát thiệp anh hùng để kén rể, mày nhặt lên, mặt mũi thì trắng trẻo sạch sẽ, trong nhà có tiền, tuổi tác cũng thích hợp, lại còn là người trí thức. Người ta coi trọng mày, mày cũng bằng lòng nhận sính lễ của người ta. Tao có thể làm gì được?"

Triệu Bằng Vũ nóng nảy. "Tao không bằng lòng! Thế này là lừa hôn đấy! M* nó mỗi lần thi tao chỉ vừa đủ điểm yêu cầu, người trí thức cái mông ý."

Cố Diệp đột nhiên tiến sát lại nhìn vết hồng nhạt trên cổ Triệu Bằng Vũ, sắc mặt sầm xuống. "Không phải mày động phòng với người ta rồi đấy chứ? Nếu mày làm rồi thì tao không giúp được đâu."

"Không có! Tao vẫn còn zin! Tao thề đấy!"

Cố Diệp thâm thúy nói. "Mày.... thật vô dụng mà."

Triệu Bằng Vũ: "......"

Rốt cuộc phải trả lời như nào mới được??? Chém một đao sảng khoái luôn đi chứ!!!

Cố Diệp đùa đủ rồi bèn nghiêm túc trở lại. "Được rồi, cháu viết một vài vật liệu mọi người để đi chuẩn bị. Thứ này vì chết oan nên sát khí rất nặng, khi giải quyết sẽ hơi rắc rối." Vừa viết xong thì cửa phòng bệnh bị đẩy ra, hai người từ bên ngoài bước vào.

Một người cầm bọc đồ, dựa vào tướng mạo có thể đoán được đó là bố của Triệu Bằng Vũ.

Người còn lại mặc âu phục, dáng người cao gầy mạnh mẽ, ngũ quan tuấn tú, nốt ruồi nơi khóe mắt trái cùng sự nôn nóng trong mắt làm giảm đi khí chất lãnh đạm của anh nhưng vẫn tạo cho người khác cảm giác xa cách, không dễ đến gần. Anh vừa lộ mặt, Cố Diệp đã sững ra, bởi vì hơi thở trên người đối phương y hệt 'đứa con cưng của trời' - quỷ thần cũng không dám chọc mà cậu thấy vào chạng vạng hôm đó.

Nhìn thấy anh, mắt Cố Diệp sáng rỡ, việc cứu Triệu Bằng Vũ dường như không còn rắc rối như trước nữa rồi.


Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương