Người Ở Rể Đệ Nhất Của Giang Thành
-
Chương 8
Từ lúc người phụ nữ mập mạp bước vào nhà, đến nay đã năm phút trôi qua, Mạnh Phi rất lo lắng, dù không phải do mình gây ra nhưng cũng không muốn cụ ông này gặp tai nạn, chưa kể hiện tại vẫn chưa giải thích rõ ràng, trong khi xe cứu thương chưa đến, thực sự là gấp chết mất.
Mạnh Phi liếc nhìn, thấy sắc mặt ông cụ rất kém, và dường như không còn hơi thở, đây là dấu hiệu của tử vong!
Không được, phải nhhắn chóng tìm mọi cách…
“Cái đó, chị gái, xe cứu thương chưa đến, trong khi chú… Để tôi nói, hay là để tôi xem qua trước đi, trước kia tôi cũng đã xem qua một ít sách thuốc, cũng có học một vào biện pháp cấp cứu, nếu như cứ mặc kệ như thế thì rất có thể xảy ra chuyện lớn.”
“Hơn nữa, xe cấp cứu vẫn chưa biết khi nào đến, chỉ sợ mất thời gian điều trị tốt nhất!”
Mạnh Phi thật sự lo lắng nên mới nói ra những lời như vậy, nhưng người phụ nữ mập mạp tỏ vẻ khinh thường: “Tao nhổ vào, mày đừng giả dạng chó sói đuôi to ở đây nữa, đọc sách y khoa sẽ cứu được người? Vậy sao mày không làm bác sĩ, còn làm người giao hàng làm cái gì?”.
“Tao cảnh báo mày, đừng nhốn nháo, đây là hiện trường vụ án, mày phải chịu hoàn toàn trách nhiệm, mày hiểu không? Trhắn thủ thời gian gọi điện cho gia đình anh, bảo họ chuẩn bị tiền, cứu sống thì còn nói được, năm mươi vạn là không sao, nếu như người xảy ra chuyện gì thì một triệu không được thiếu một xu!”.
Người phụ nữ béo vừa gầm gừ xong thì nghe tiếng điện thoại reo, cô ta liếc sang Mạnh Phi, bước sang một bên, bắt đầu nghe điện thoại, cũng không biết đối phương nói gì, chỉ thấy cô ta mày nhíu lại, rồi lập tức cúp máy, chạy đến bên cạnh ông cụ, bắt đầu gào khóc như thể lúc này ông cụ đã chết.
Hơn nữa, vậy mà cô ta lại kiểu có sét chứ không có mưa
“Ối giời bố số khổ của con, bố nói gì thì đi, bố muốn con sống như nào được đây…”
“Bố nói cái số của bố, nơi này của chúng ta cũng chỉ có hai con đường, một cái đang sửa một cái xảy ra tai nạn giao thông, hiện tại xe cứu thương và xe cảnh sát đều không đến kịp, làm sao bây giờ.”
Người phụ nữ bày trực tiếp kêu khóc lên, Mạnh Phi vừa nghe thì không khỏi rung cả người lên, giống như là đi với nơi người ta viếng tang vậy, gào khóc nức nở như vậy, không đi song ca hát tuồng thì thật là đáng tiếc.
Trong lúc Mạnh Phi ngây người, người phụ nữ này chĩa mũi dùi vào anh: “Tất cả đều là do mày, là mày đã giết chết bố tao, một là đền mạng hai là đền tiền, nhất định phải trả giá.”
Mạnh Phi bị oan nhưng giờ không được giải thích rõ ràng, hơn nữa, những gì người phụ nữ này nói rất rõ ràng, cứu sống được hay không cứu sống được thì đều phải mất tiền, chỉ là bao nhiêu thôi, coi như là ăn vạ lừa bịp.
Nhưng, Mạnh Phi nào đâu có tiền, chỉ còn chút tiền đã cho Trương Cường vay…
Ngoài ra, hai sự việc này gia đình vẫn chưa biết, nếu để lọt ra ngoài thì hậu quả chắc chắn vô cùng thê thảm!
…
10 phút sau, xe cứu thương cuối cùng cũng đến hiện trường, một số nhân viên y tế đến và đưa cụ ông lên cáng, trhắn thủ thời gian nhhắn chóng đưa đến bệnh viện để cấp cứu.
Một vài người, tất cả cùng xuống lầu, rồi lên xe cấp cứu, tất cả đều ngồi ở khoang sau, chỉ có cụ ông nằm ở giữa.
Lúc này, 15 phút đã trôi qua kể từ khi cụ ông ngã xuống, lúc này sắc mặt ông cụ vô cùng xấu, làn da bắt đầu xám xịt, các nhân viên cứu thương bắt đầu thực hiện cấp cứu khẩn cấp.
Đầu tiên, một nhân viên y tế kích hoạt dụng cụ, sau đó gắn nó vào cơ thể của cụ ông, bao gồm cổ tay, cổ tay chân, ngực và các bộ phận khác. Mạnh Phi cũng không biết đây là gì, dù sao cũng chưa từng thấy, cũng đứng ở một bên nhìn, trong khi một nhân viên y tế khác, lấy ra một ống tiêm và bắt đầu tiêm thuốc trợ tim cho cụ ông.
Mạnh Phi xem qua, máy móc bên này là một đường thẳng, dù không hiểu nhưng cũng đã xem qua tivi, điều này cho thấy đáng lẽ ông cụ đã mất, nhưng sau khi tiêm một mũi thuốc trợ tim, cộng với các kỹ thuật cứu hộ của nhân viên cứu thương, ông cụ đã cải thiện rõ rệt, chỉ thấy đường thẳng của dụng cụ đó bắt đầu dao động, nhưng nhịp tim vẫn còn rất yếu.
Trong xe cứu thương có năm người, một là cụ ông đang nằm đó, hai người còn lại đang thực hiện cứu hộ, chỉ có Mạnh Phi và người phụ nữ béo đứng nhau…
Thời điểm này, Mạnh Phi thực sự rất lo lắng, bất kể ông cụ có gặp phải chuyện gì thì hắn cũng chết mất!
Tuy nhiên, dù thế nào đi nữa, Mạnh Phi vẫn mong ông cụ được cứu, không quan trọng là mất bao nhiêu tiền, đây là một mạng người, chưa kể ông cụ vẫn là người tốt, nếu không rót nước cho Mạnh Phi thì có thể không sao, vì vậy trong lòng Mạnh Phi cảm thấy rất khó chịu và cho rằng mình đã hại ông cụ, gián tiếp hại ông cụ.
Khi Mạnh Phi nghĩ về những điều này, hai nhân viên y tế đã bỏ cuộc, bởi sau một hồi cấp cứu, trên máy vẫn là một đường thẳng, dù vừa rồi có biến động một chút nhưng cũng chỉ là một chút tác dụng của thuốc, còn bây giờ, cụ ông đã thực sự tử vong.
Hai người khẽ thở dài, lắc đầu nhẹ, dù không nói gì, nhưng người phụ nữ béo đó đã hiểu chuyện gì đang xảy ra, lập tức bắt đầu khóc lóc, cứ như vừa rồi, sét đánh mà không có mưa, kéo dài đúng khoảng gần ba phút, rồi nhìn về phía Mạnh Phi, không nói gì, đưa hai tay ra bóp cổ anh.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook