Người Ở Rể Đệ Nhất Của Giang Thành
-
Chương 7
Khu phố này, nơi khởi đầu cho hạnh phúc của Mạnh Phi, cũng là nơi khởi đầu cho nỗi đau của hắn, một nơi khiến người ta rối bời…
Rất nhanh, Mạnh Phi đến cửa thang máy tần 17, sau khi ấn nút bấm ở trên cửa thì chờ cửa mở, không đến mười giây đồng hồ, cửa mở, sau khi hắn đi vào thì trực tiếp đi lên thang máy.
“Ding Dong...”
Khi cửa thang máy mở, Mạnh Phi đứng ở cửa, gõ cửa vài tiếng, thấy một cụ già bước ra, tuổi không còn trẻ, đầu đầy tóc bạc, lẽ ra đã ngoài sáu mươi, nhưng tinh thần vẫn rất tốt.
“Xin chào, tôi là người của công ty Giang Thành Express, đây là rượu của ngài, xin vui lòng kiểm tra và nhận nó”.
Đây là quy định của công ty, những món đồ dễ vỡ phải được kiểm tra trực tiếp, nếu không một khi bị vỡ sẽ bị phạt tiền, Mạnh Phi cũng không muốn bị phạt nên luôn làm việc rất nghiêm túc.
“Ôi anh bạn, vậy anh mở giúp tôi đi, nếu không hư hỏng gì thì để vào nhà cho tôi, tôi già rồi, không cầm được, thùng rượu này cũng có tám chai, ước chừng phải ba, bốn mươi cân đúng không?”
Mạnh Phi gật đầu, lấy chiếc bút bi mang theo trực tiếp vạch vali ra, sau đó để cho ông cụ kiểm tra lần lượt từng cái một, phát hiện không có hư hỏng gì thì chuyển rượu vào nhà.
“Lại đây, hắn bạn, cảm ơn anh, uống nước ngụm nước rồi lại đi, ha ha…”
Ông cụ cầm cốc nước tiến về phía Mạnh Phi, cười tủm tỉm, rất dễ gần, Mạnh Phi vừa nhìn, vội đứng dậy, vừa định nói không cần, nhưng thấy đột nhiên sắc mặt của ông cụ thay đổi, ngừng lại tại chỗ, chén nước trong tay cũng rơi xuống đất, lập tức vỡ nát.
Ngay sau đó, ông cụ ngã xuống, lúc nãy sắc mặt vẫn còn hồng hào, nhưng bây giờ đã ngả màu vàng như nghệ, nhìn qua là phát bệnh đột ngột.
Ôi trời, tình hình thế này là thế nào, trong nhà cũng không có ai khác, phải làm sao đây?
Trong lúc nhất thời, Mạnh Phi có chút bối rối, hắn chưa từng trải qua chuyện này, nhất thời ngớ người, quên luôn chuyện mình biết y thuật, chỉ đờ người đứng yên một chỗ, sửng sốt một lát, lúc này hắn mới tỉnh lại.
Mạnh Phi vội vàng bước tới, ngồi xổm bên cạnh ông cụ, muốn bắt mạch xem bệnh cho ông cụ, sau đó kiểm tra xem chứng bệnh như nào mới biết điều trị ra sao, nhưng vừa lúc đó, vang lên tiếng mở khóa, Mạnh Phi chưa kịp đứng dậy thì thấy một người phụ nữ trung niên đi tới, thoạt nhìn khá mập mạp, trên mặt có vẻ hung dữ, nhìn là đã thấy không dễ trêu vào.
“Ối giời, bố, có chuyện gì với bố vậy hả?!”
“Người giao hàng chuyển phát nhanh, mày nói đi, mày đã làm gì bố tao? Tao nói cho mày biết, nếu ông ấy có chuyện gì không ổn, chắc chắn tao sẽ không tha cho mày đâu!”
Người phụ nữ béo lập tức sững người, tròng mắt trừng to, giống như là muốn giết người, vẻ mặt hung ác, còn vừa nói vừa lấy điện thoại ra đồng thời bấm gọi 110 và 120, sau đó đi lên phía trước, đẩy Mạnh Phi ra, cơ bản là không quan tâm hắn có lòng tốt hay không.
Gọi 120, tự nhiên là để cứu người, nhưng mà gọi 110, là để đối phó với Mạnh Phi!
Mạnh Phi bị đẩy ngã, đặt mông ngồi xuống đất, vừa muốn giải thích điều gì đó thì thấy người phụ nữ mập mạp bỏ điện thoại xuống, tiếp tục giận dữ: “Mày nói đi, chuyện quái gì đang xảy ra thế hả? Bố tao có bệnh tim, nếu có chuyện gì xảy ra, mày có thể chịu trách nhiệm được không?”.
“Dựa vào mày? Một người giao hàng chuyển phát nhanh, tháng kiếm được bao nhiêu tiền? Một cuộc phẫu thuật của bố tôi cũng tốn mấy trăm ngàn, mày coi đó mà làm, nếu như ông ấy xảy ra chuyện gì thì mày cứ chờ mà bỏ tiền đi!”
Mạnh Phi nghe xong sững sờ, đây là gì vậy, bản thân rõ ràng không làm gì cả, trong khi người phụ nữ này cũng hung dữ quá rồi đấy, cơ bản không cho phép người ta nói chuyện, đúng là còn hung dữ hơn Lý Hiểu Nhã.
Thêm vào đó, người phụ nữ này chỉ chăm chăm nói chuyện tiền bạc, thậm chí còn không quan tâm đến bố, lúc nãy còn luôn miệng lo lắng, giờ gọi điện xong thì mặc kệ luôn, không thèm nhìn ông cụ mà chỉ quát mắng Mạnh Phi
Người phụ nữ này, bất hiếu!
“Chị, chị gái, chuyện cũng không phải như chị nghĩ đâu, tôi chỉ là đến đưa hàng chuyển phát nhhắn thôi, tự chú ngã xuống, tôi không có nói láo, chuyện chính là như vậy…’”
Mạnh Phi cũng không biết giải thích thế nào, chỉ nói rõ chi tiết tình hình cụ thể nhưng không ngờ, người phụ nữ này lại không tin.
“Được rồi đó, đừng cố trốn tránh trách nhiệm. Bố tao ở nhà mỗi ngày, lúc nào cũng bình thường, sao lúc mày đến lại đột nhiên xảy ra chuyện? Nhóc con, tao nói cho mày biết, hôm nay mày gây ra chuyện lớn rồi.”
Người phụ nữ này, thực sự rất hung dữ, cơ bản là không tin Mạnh Phi, vẫn đứng ra cửa như sợ Mạnh Phi sẽ bỏ chạy.
Trong lúc nhất thời, Mạnh Phi không nói nên lời, người phụ nữ không nói tào lao nữa, vẫn đứng yên một chỗ, thỉnh thoảng nhìn bố vài lần, nhưng cô ta chủ yếu vẫn nhìn Mạnh Phi chằm chằm vì sợ hắn bỏ chạy.
Tuy nhiên, hai người chờ được còn bệnh nhân thì không chờ được, dù đã gọi nhưng xe cấp cứu chưa biết khi nào đến, nếu lỡ mất thời gian điều trị tốt nhất thì kể cả đưa người đến bệnh viện thì cũng coi như là nguy hiểm, chưa kể cụ ông này còn bị bệnh tim.
Mạnh Phi cho rằng không ổn, nếu thật sự có chuyện gì xảy ra mà chính mình lại cũng không giải thích được, nên nhìn người phụ nữ: “Chị gái, chị để tôi giúp xem bệnh một chút đi, xe cấp cứu chưa biết khi nào mới đến, nếu lỡ mất thời gian điều trị thì chú sẽ rất nguy hiểm!”.
Người phụ nữ đang đứng tại chỗ, nghe Mạnh Phi nói vậy, liền “phì phì” cười: “Mày có bệnh hả? Mày là đứa giao hàng mà cũng muốn giúp đỡ xem bệnh sao? Nhìn cái gì vậy? Nhìn xem chết hay chưa sao?”.
“Tao nói cho mày biết, bây giờ mày chẳng cần chuẩn bị gì cả, chỉ cần chuẩn bị tiền là được, hiểu không?”
Lúc này, mặt Mạnh Phi đen lại, thực sự là không còn gì để nói.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook