Người Ở Rể Đệ Nhất Của Giang Thành
-
Chương 6
Tiểu Cường nhìn bóng lưng của người đàn ông mập mạp, nhăn mặt làm mặt quỷ, rồi bắt đầu kiểm kê kiện hàng, công việc hôm nay rất nhiều, phải nhhắn chân lên, nếu không trong ngày giao không hết.
Mạnh Phi cũng như vậy, bắt đầu kiểm kê kiện hàng, những đơn hàng chuyển phát nhanh đó chất đống ở cửa, giống như một ngọn đồi, hôm nay thực sự mệt hơn chút.
Tuy nhiên, lúc này, điện thoại của Tiểu Cương đổ chuông, sau khi nhấc máy lên, sắc mặt thay đổi ngay lập tức, còn nói rất nhỏ, Mạnh Phi không biết chuyện gì đang xảy ra, cũng không để ý nhiều, vẫn đang kiểm kê hàng, nhưng luôn cảm thấy thằng nhóc này có gì đó không ổn.
Đúng như dự đoán, sau khi Tiểu Cương buông điện thoại xuống, vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc, hơn nữa mặt cắt không còn chút máu nào, dường như có chuyện lớn xảy ra.
Thằng nhóc này, Mạnh Phi biết rất rõ, cái gì cũng viết lên mặt, hắn ta như bây giờ, nhất định là đang gặp phải vấn đề khó khăn.
“Này, có chuyện gì vậy, xảy ra chuyện gì sao?”
“Không, không có gì…”
Cảm thấy có điều gì đó không ổn, Mạnh Phi liếc nhìn kho hàng, phát hiện sếp đã đi vào trong phòng, liền đến bên cạnh Tiểu Cương, tiếp tục hỏi: “Nhìn dáng vẻ như sắp chết của cậu kìa, có chuyện gì thì mau nói, với tôi mà cũng cần giấu giấu diếm diếm như vậy sao?”.
Trương Cường nhìn Mạnh Phi, buông chiếc điện thoại trên tay, vừa mân mê góc áo vừa rũ đầu xuống, thở dài: “Phi Tử, lần này tôi chết thật rồi!”.
Chuyện gì? Phải chết?
“Đừng có thừa nước đục thả câu với tôi, có chuyện gì thì mau nói, nhanh…”
“Aizz, một lời khó nói hết!”
“Cách đây ít lâu, tôi nợ tiền, nhất định phải chơi Slot Machine, kết quả là thua thảm, tôi nghĩ cách lấy tiền lại nên quay người chạy đến chơi máy bắn cá, cái này thắng nhanh, nhưng ai ngờ…chơi môt lần trực tiếp ngã nhào!”
“Đôi tay này cũng gán nợ rồi, đến chứng minh nhân dân cũng bị thu, hôm nay là hạn chót rồi, không trả tiền thì họ sẽ dạy dỗ tôi, còn nói muốn chặt tay tôi, tôi..”
“Tôi đã tính làm thêm một công việc, nhưng đã quá muộn!”
Nghe Tiểu Cương nói vậy, Mạnh Phi cũng cạn lời, cờ bạc không đụng đến được đâu, mà hắn ta còn như vậy, người ta giàu có cũng không dám đụng đến, hắn ta lại nghiện cờ bạc, đây là bệnh, phải trị.
Hơn nữa, còn nợ rất nhiều tiền, nếu không người ta sẽ không đe dọa hắn ta như vậy.
Mạnh Phi hít một hơi thật sâu, sau khi lườm Trương Cường một cái thì tức giận hỏi: “Nợ bao nhiêu?”.
Trương Cương không có ý nói gì, chỉ giơ ra hai ngón tay, Mạnh Phi nhìn qua, mắt trợn to, vẻ mặt ngạc nhiên, nói: “Cái gì? Hai vạn?! Cậu cũng được thật đấy, một tháng chỉ kiếm được ba bốn nghìn, lại dám đánh bạc như vậy, nhóc con nhà cậu cũng lớn gan đấy.”
Thế nhưng, Trường Cường lắc đầu!
“Gì vậy?! Cường Tử à, cậu điên rồi phải không, đừng nói với tôi là hai mươi vạn nhé!!!”
Tiểu Cường vẫn không nói gì nhưng mà gật gật đầu.
Mạnh Phi lập tức sững người, xem rah ai mươi vạn là ít rồi, nhưng anh…
Lúc này, Mạnh Phi không biết nói gì cho phải, tức giân đến mức run cầm cập, đây là người em thân thiết của mình, giờ lại trở thành một con ma cờ bạc, hắn cũng không biết, xem ra thằng nhóc này cũng không ít lần làm chuyện xấu sau lưng.
Tuy nhiên, cũng không thể để mặc được, nếu Trương Cường có chuyện gì xảy ra, trong lòng Mạnh Phi sẽ không dễ chịu.
“Phi tử, anh giúp tôi nhé, anh là anh em tốt nhất của tôi, tôi cũng không có bạn bè gì cả, nếu anh không giúp tôi thì tay của tôi… Tôi hứa, từ nay không cờ bạc nữa, tiền bạc tôi sẽ tìm cách. Nhưng bây giờ đang rất gấp, anh nói với chị dâu, dù sao nhà chị ấy cũng có tiền không làm gì, tôi không muốn mất tay, nếu không sau này tôi sống sao được!”.
Trương Cương vừa nắm tay Mạnh Phi vừa khóc, vừa nói, nhưng Mạnh Phi cũng không có cách nào cả, hai mươi vạn là quá nhiều, nếu như món tiền nhỏ thì còn được, có thể nghĩ cách nhưng bây giờ làm sao nghĩ ra được cách nào đây?
Hôm qua, mới hôm qua, Lý Hiểu Lâm đã đưa cho Mạnh Phi hai mươi vạn, tấm thẻ đó nằm trong túi của hắn, nhưng hai mươi vạn kia là vốn khởi nghiệp, không thể cứ tiêu như vậy được, mà Mạnh Phi phải dựa vào số tiền này để đổi đời.
Vậy mà giờ đây, Tiểu Cương lại gặp một sự cố lớn như vậy, thật sự làm cho Mạnh Phi khó xử!
Trong lúc nhất thời, hai người im lặng…
“Thằng nhóc, biết trong túi tôi có bao nhiêu tiền đúng không? Thế nhưng lại đưa hai mươi vạn? Cường Tử, cũng chính vì cậu, tôi sẽ không nói cái gì, cầm đi đi!”
“Tuy nhiên, cậu nên nhớ rằng, sau này tuyệt đối không được đánh bạc nữa, biết không, đó là một trò hại người!”
Mạnh Phi vừa nói xong, không đành lòng rút chiếc thẻ ngân hàng ra, chiếc thẻ ngân hàng này, mang theo hy vọng và cơ hội để hắn đổi đời, nhưng hắn không thể đứng nhìn mặc kệ anh em, sau khi rút ra thì nhét vào trong túi Trương Cương.
“Phi Tử, anh, anh… sao bỗng dưng giàu thế, anh bị làm sao vậy? Đi cướp đấy à? Hay là được chị dâu đại nhân ban thưởng cho?”
Trương Cương cũng bối rối, không ngờ Mạnh Phi có tiền như vậy, bình thường hắn còn không nỡ mua đồ uống về uống, ấy vậy mà lại ra tay hào phóng như vậy, trong túi có tới hai mươi vạn, lập tức sửng sốt.
“Cậu đừng có bận tâm, nhhắn chóng trả số tiền còn nợ, sau này đừng đánh bạc nữa. Số tiền này cậu không cần trả vội, cậu cũng đừng coi đó là gánh nặng, biết không?”
“Được rồi, trhắn thủ thời gian làm việc đi.”
Mạnh Phi nói xong, hắn bắt đầu tiếp tục kiểm kê kiện hàng, Trương Cường lại nắm chặt chiếc thẻ ngân hàng, cảm động đến mức không phát ra được một câu nào, viền mắt cũng ẩm ướt.
Nửa tiếng sau, cả hai kiểm kê xong, chia nhau xuất phát.
Hôm nay, kiện hàng đầu tiên mà Mạnh Phi giao là một thùng rượu, ngay trong khu chung cư nhà mình nên đi xe đạp điện, vội vã về, tuy nhiên hắn có chút lo lắng, sợ bị người nhà nhìn thấy, khiến cho bố mẹ vợ mất mặt.
Nhưng giờ này, họ đang đi làm hết rồi nhỉ? Sẽ không ai thấy đâu.
Phải nói rằng khu dân cư nơi Mạnh Phi sinh sống là một khu dân cư cao cấp nổi tiếng ở Giang Thành, giá nhà đắt đỏ, trong này, hầu như toàn là những nhân vật có mặt mũi, sở dĩ Lý Kiến Quân và Lưu Diên Hoa bài xích Mạnh Phi như vậy cũng là vì hắn hay giao hàng trong khu chung cư của chính mình.
Phải biết, trong khu phố này, rất nhiều người biết bọn họ, dù sao Lý Kiến Quân và Lưu Diễm Hoa cũng là những người nổi bật trong số đó, nhưng từ khi có con rể như vậy đã khiến họ mất mặt, mà còn mất mặt đến trước cửa nhà mình.
Nhất là khi hàng xóm bàn tán rôm rả, Lưu Diễm Hoa hận không thể đút mặt vào túi quần, Lý Kiến Quân cũng vậy, còn Lý Hiểu Nhã đánh đá kia, ba người này giống nhau như đúc, chỉ có Lý Hiểu Lâm không quan tâm đến điều đó, nhưng sức của một mình cô quá nhỏ bé, thật sự là nhỏ bé không đáng kể.
Tuy nhiên, cô vẫn kiên trì, Mạnh Phi cũng đang kiên trì…
Thực ra, Mạnh Phi rất muốn chuyển sang một khu vực khác để giao hàng, như vậy sẽ tránh được và không khiến cho gia đình mất mặt, nhưng sếp không cho, công việc cũng không dễ tìm lắm, hơn nữa khu vực này hắn cũng đã quen rồi nên không chuyển chỗ, nếu không đã chuyển sớm rồi.
Chiếc xe điện đi thoăn thoắt, chưa đầy nửa tiếng đồng hồ, Mạnh Phi đã đến cổng khu dân cư, sau khi đặt xe sang một bên, hắn xách thùng rượu lên rồi chạy về phía tầng số 17.
Hắn ở tầng thứ 7, cách nơi này không xa, từ cửa khu dân cư tiến vào còn có thể nhìn thấy nhà mình, thế nhưng cái nhà này cũng không phải là nhà thật sự của anh, ngôi nhà thật sự của hắn ở đâu, Mạnh Phi cũng không biết.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook