Người Ở Bên Tay Trái Của Tôi
-
Chương 22: 22: Chương 72
Cuộc thi đã kết thúc nhưng có một số thứ chỉ vừa mới bắt đầu.
Điền Giai Giai là người đầu tiên gửi lời chúc mừng đến tôi.
Trong sách giáo khoa, tôi nhìn tấm thiệp màu hồng nhạt với dòng chữ xinh xắn: Chúc mừng bạn yêu của tớ, cậu giỏi quá!
Trong buổi sớm huyên náo, một dòng nước ấm đang từ từ lan ra.
Nhưng điều khiến tôi ngạc nhiên là những người bạn cùng lớp bình thường không hay nói chuyện với nhau cũng dành cho tôi những lời chúc rất chân thành tương tự.
Chỉ một nụ cười, chỉ một câu “Cố lên”, chỉ là vài câu chúc mừng của mấy cậu bạn ngồi đằng sau nhưng đã đủ chống chọi với cái lạnh khắc nghiệt của Tam Cửu [1], đang gợn lên một mùa xuân ấm áp nhất trong cái không khí lạnh giá nhất của mùa đông.
[1] Nguyên văn là 三九严寒: đề cập đến “chín ngày” thứ ba sau ngày đông chí, tức là ngày thứ 19 đến thứ 27 sau ngày đông chí.
(Theo Baidu)
Cuối tháng 12, tôi mới biết ánh mặt trời ấm áp thế nào, không khí tươi mát ra sao, thế giới này đáng yêu cỡ nào!
Nhưng chỉ có Trương Dịch là đi ngang qua tôi mà mặt không chút thay đổi.
Thấy vậy, Điền Giai Giai khó hiểu: “Lạ thế, hôm cậu đi thi cậu ấy căng thẳng lắm.”
“Cậu ấy căng thẳng cái gì?” Tôi cũng thấy khó hiểu.
Điền Giai Giai liếc tôi một cái: “Cậu ở trên sân khấu nên không thấy, cậu ấy ngồi ngay bên cạnh tớ mà cứ nhìn cậu suốt, tay thì nắm chặt, chóp mũi toàn là mồ hôi.
Tớ còn tưởng cậu ấy bị bệnh nữa.
Sau đó quan sát kỹ hơn mới biết cậu ấy đang căng thẳng.
Chắc sợ cậu mắc sai lầm gì đó, còn căng thẳng hơn cả cậu nữa.”
Cô ấy ngẫm lại rồi bổ sung thêm câu: “Cảm giác vẻ vang vì tập thể của lớp trưởng mãnh liệt thật đấy!”
Tôi sửng sốt, sau đó mỉm cười với cô ấy rồi cúi đầu nhìn sách giáo khoa.
Mặc dù mấy chữ này không lọt vào đầu nhưng tôi vẫn ngẩn người nhìn chằm chằm vào chúng.
Hình như tôi mới phát hiện ra trong lòng mình đã không còn những yêu thích và oán hận mãnh liệt ấy nữa!
Điều đó khiến tôi cảm thấy khá bất ngờ: Sau khi có được ước mơ thuộc về riêng mình, tôi lại có thể thay đổi lớn đến vậy ư?!
Tất nhiên tôi vẫn không thể nguôi ngoai trước những người, những việc đó, có lẽ vẫn không thể tha thứ nhưng giờ không bị điều ấy trói buộc nữa mà thay vào đó có thể thoải mái hít thở.
Dẫu biết rằng những ước mơ ấy cũng có cánh và những ước nguyện đó vẫn ở nơi xa mà tôi không thể nhìn thấy nhưng tôi đã có thể nghe thấy tiếng cửa mở giòn tan.
Đó là cánh cửa trong trái tim tôi, vốn đã đóng lại trong nhiều năm và tích tụ quá nhiều bụi bặm, nhưng bây giờ nó đã rũ bỏ lớp bụi và từ từ mở ra.
Tối hôm đó, tôi cất giấy chứng nhận giải thưởng vào ngăn kéo dưới tủ.
Lúc đóng ngăn kéo lại, tôi cúi đầu xuống và nhìn thấy chiếc hộp cát tông đầy bụi bặm dưới gầm giường.
Tôi kéo mạnh nó ra ngoài và mở ra.
Trên tầng cao nhất, ngôi nhà nhỏ bằng pha lê vẫn trong sáng lung linh dưới ánh đèn.
Tôi đặt nó trong lòng bàn tay và giơ cao lên, nhìn những mặt cắt nhẵn, các cạnh và góc sắc nét, ánh sáng rực rỡ màu sắc, nó vẫn đẹp như ngày nào.
Mà lúc này nhìn ngôi nhà nhỏ, dường như tôi có thể nhớ lại khoảng thời gian ấy, nó đang hiện ra rõ ràng trước mắt tôi.
Tôi khẽ khàng thổi bay mấy hạt bụi bên trên rồi cất nó vào hộp.
Tôi còn cẩn thận phủi bụi bặm trên hộp và dán kín băng dính vào các khoảng trống.
Lúc dán băng dính, tiếng “xoẹt, xoẹt” đập vào màng nhĩ, trí nhớ và cả trái tim của tôi.
Hình như tôi lại thấy chàng trai tôi từng thích khi tôi còn thích cậu ấy, nụ cười thân thiện, dáng vẻ điềm đạm, còn câu nói đầy chính nghĩa “Cậu ấy là bạn cùng bạn của tôi” kia nữa.
Những kỷ niệm đó khiến tôi bồi hồi, song vẫn ân ẩn đau thương: Tôi biết mình vẫn chưa thể tha thứ cho cậu ấy.
Có lẽ, vĩnh viễn không thể tha thứ cho cậu ấy.
Bởi vì tôi cho rằng: Cậu có thể lấy bất cứ thứ gì ra vui đùa nhưng không thể lấy tình cảm tuổi 16 ra đùa giỡn.
Dù sao tuổi 16 chỉ có một mà thôi.
Mất đi sẽ không bao giờ quay trở lại được, tổn thương vĩnh viễn không thể hồi phục —— Đó mới là điều khiến tôi thấy đau lòng và nuối tiếc, là vết sẹo ân ẩn đau mà năm tháng để lại trên da thịt.
Theo thường lệ, nghỉ đông là phải học bù.
Không ai oán trách gì, hình như mọi người đã quen rồi —— Đây là cuộc sống của chúng ta, cũng là sứ mệnh của chúng ta.
Bốn tuần nghỉ đông nếu chỉ được nghỉ một tuần cũng không ai oán thán, nếu như được nghỉ 10 ngày thì đúng là ông trời ban ơn.
Nhưng đối với tôi thì bốn tuần này không phải đi học.
Bởi vì tôi xin nghỉ —— trong kỳ nghỉ đông, tôi muốn lên tỉnh thành tìm giáo viên để học các khóa học chuyên ngành phát thanh dẫn chương trình.
Ngày đến phòng giáo vụ xin nghỉ, tôi tình cờ gặp Hạ Vi Vi.
Cậu ta cất giọng mỉa mai, nụ cười khinh thường treo trên mặt.
“Đào Oánh, cậu muốn cầm micro bằng tay trái à?” Cậu ta hỏi như thế, có vẻ như vô tình mà lại cố ý đến vậy.
Tôi trả lời đầy tức tối: “Chẳng lẽ không được cầm micro bằng tay trái à?” Tôi ngẩng đầu ưỡn ngực bước qua, lúc quay đầu lại, tôi thấy vẻ mặt tức giận của cậu ta.
Thật ra ngoài giáo viên Ngữ văn ra, không ai nghĩ tôi sẽ thành công.
Kể cả Điền Giai Giai.
Cô ấy hơi cau mày không nói gì, một lúc sau mới hỏi tôi: “Cậu thích thật không?”
“Thật.” Tôi chưa bao giờ dứt khoát thế này.
Trong những năm tháng khốn đốn và xấu hổ, những năm tháng tự ti và hoang mang đó, tôi chưa bao giờ biết rằng chính mình trong mơ cũng có những mặt dễ thương và đáng yêu đến thế.
Nói cách khác, đối với tôi, cuộc sống đã lâu không được viên mãn như vậy.
Ý tôi là, viên mãn.
Viên mãn chính là hạt giống nảy mầm từ đất rồi đâm chồi nảy lộc trở thành một cái kén nhỏ nắm trong lòng bàn tay.
Là cảm xúc căng phồng lấy đầy chỗ trống trong cuộc sống khiến bạn cảm thấy thật hư vô.
Sau khi có ước mơ, rốt cuộc tôi cũng cảm nhận được màu sắc lộng lẫy của cuộc sống đang cập bến trong một buổi chiều đẹp trời.
Tôi nhớ trong quá khứ tôi đã từng đánh mất chính mình: Tương lai của tôi, ước mơ của tôi, hy vọng của tôi.
Đó là khoảng thời gian kinh hoàng nhất trong ký ức, tôi như một con tốt trên bàn cờ, chỉ biết cầm lá chắn và thận trọng nhích từng bước, chỉ có thể tiến về phía trước chứ không thể lùi lại.
Không có ý định làm tổn thương người khác và không để mình bị tổn thương đã là tốt lắm rồi.
Những lời chế giễu, sự chỉ trỏ của những người đó suy cho cùng chỉ là dòng sông chảy xiết vất vả lội ngược dòng.
Mọi thứ chẳng là gì ngoài chuyện —— đã sớm luyện được lòng can đảm không sợ chết thì sợ gì người ta nói mình mặt dày.
Có lẽ tôi chưa thể quên những chuyện từng xảy ra trong quá khứ nhưng giờ thì không còn sợ hãi nữa.
Bởi vì học sinh dễ quên lắm.
Có quá nhiều câu chuyện vụn vặt xảy ra sau khi phân ban, ngoại trừ kỳ thi tuyển sinh đại học đang đến gần, trong đầu không còn chỗ trống cho bất cứ thứ gì khác.
Tôi chưa bao giờ oán hay hận một người người xa lạ, bởi vì tôi biết mình không thể quên được điều đó.
Nhưng chung quy lại đó là vì sự thất vọng tột độ sau khi mất hết hy vọng, hoặc do tôi không thể đối mặt với Trương Dịch, Hạ Vi Vi, Từ Sướng và tất cả những người, những thứ liên quan đến sự kiện đó.
Cảm ơn ước mơ —— Bởi vì tình yêu đột nhiên chấm hết, tôi lại tìm thấy ước mơ của tôi.
Nó vội vàng tham gia vào cuộc sống của tôi, nhưng cú va chạm đột ngột không khiến người ta cảm thấy đau đớn, có lẽ có thể nói nó còn mang lại một niềm vui nào đó.
Tôi không rõ tương lai sẽ ra sao nhưng sau khi đã trải qua những điều đó, tôi không còn đường trốn nữa, chỉ có thể chiến đấu đến cùng.
Đây là lựa chọn duy nhất của tôi, là hy vọng duy nhất có thể cứu vớt tương lai và chính bản thân thôi.
Cho nên tôi đã tìm thấy con đường của chính mình rồi, dù có khổ, có khó vẫn phải cắn răng đi tiếp.
Dù sao điều đáng sợ nhất trên thế giới không phải không có sức đi tiếp mà là không có đường để đi.
Cảm ơn Điền Giai Giai, cô ấy thu lại ánh mắt lo lắng rồi khích lệ tôi: Trong tiết tự học, cô ấy đưa cho tôi một tờ giấy nhỏ, nói rằng tôi phải kiên trì đến cùng —— Dù kết quả ra sao cũng phải kiên trì tới cùng.
Nhưng điều tôi không ngờ nữa là thái độ của mẹ lại tiến bộ đến vậy.
Trong điện thoại, sau khi nghe tôi nói về ý tưởng của mình, mẹ trầm mặc một lúc rồi hỏi: “Con thấy mình có thật sự thích chuyên ngành này không?”
Tôi đáp: “Có ạ.”
Mẹ lại hỏi: “Con nghĩ mình có đủ sức để chống lại những hấp dẫn và áp lực nó mang lại không?”
Tôi thành thật trả lời: “Con không rõ nữa.”
Mẹ thở dài: “Đúng vậy, con vẫn còn nhỏ.”
Yên lặng một lát, mẹ lại nói: “Mẹ có một người bạn làm giảng viên ở Học viện Nghệ thuật, để mẹ hỏi cô ấy thử xem nhé? Nếu cô ấy nói con có thể thử sức thì chúng ta hãy dũng cảm thử một lần!”
Ngữ điệu của mẹ thật kiên định, bình tĩnh và ngập tràn khích lệ.
Cách đường dây điện thoại, tôi không thấy được biểu cảm của mẹ nhưng tôi luôn cảm thấy có điều gì đó không rõ ở sâu trong nội tâm đang nhẹ nhàng mở ra.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook