Trong ngõ nhỏ, chín hộ gia đình tụ tập lại một chỗ thương lượng kế tiếp nên ăn uống thế nào.

Bà mối Hoa lên tiếng đầu tiên, “Hay là chúng ta đi mua một cái nồi sắt lớn tự mình hấp bánh ngô, mua bánh bao không có lời, còn chẳng lấp đầy bụng.”

Sáng sớm ngày mai bọn họ còn phải ăn nữa. Ăn không đủ no thì lấy đâu ra sức lực làm việc.

Bà mối Hoa vừa dứt lời, đồ tể ở phía sau đã phụ họa theo, “Có ai dám nói không đúng chứ. Ta thấy chúng ta chỉ nên mua bánh bao cho bọn trẻ thôi, tất cả người lớn đều ăn lương thực thô. Chờ trưa mai kiếm xong tiền, mua một cái nồi sắt lớn, chúng ta sẽ ăn chút lương thực thô. Ít nhất… Cũng phải no bụng.”

Thợ rèn lập tức phản đối, “Mua nồi thì có thể, nhưng đừng mua nồi sắt lớn nữa, ngươi nhìn xem, chúng ta thật vất vả mới mua được ở Hưng Long, vậy mà mới dùng có mấy lần đã bị đám lưu dân kia cướp mất. Ta nghĩ nên mua một cái nồi đất. Cái đó rẻ tiền, cho dù có thật sự bị người khác cướp đi, chúng ta cũng không đau lòng.”

Đây là một biện pháp bất đắc dĩ. Chỉ là như vậy cũng không ổn, bởi vì nồi đất quá nhỏ, nấu một nồi cháo đã mất rất nhiều thời gian. Bây giờ bọn họ không chỉ đói, mà còn mệt mỏi, cần thời gian để nghỉ ngơi.

Giang Thư Hàm thở dài, “Trước tiên chưa vội mua nồi đất, bây giờ chúng ta không có củi, cũng không có gạch để dựng bếp. Không bằng thương lượng với chưởng quầy chỗ dừng chân, mượn nồi của bọn họ dùng. Hấp một ít lương khô. Đầu tiên phải lấp đầy dạ dày của mọi người đã rồi tính sau.”

Mọi người đều thấy đây là một chủ ý hay.

Giang Thư Hàm đưa tiền cho bà mối Hoa, bảo bà ấy mang theo mấy người đến cửa hàng mua chút lương thực, còn cô đi thương lượng chuyện mượn nồi với chưởng quầy.

Lần này chưởng quầy chỗ dừng chân không lạnh mặt nữa, “Các ngươi hấp một nồi lương khô thì đưa ta năm văn tiền. Nhớ phải tránh lúc bận rộn nhất đấy.”

Năm văn tiền này vừa là chi phí mượn nồi, vừa bao gồm luôn tiền củi lửa.

Giang Thư Hàm cắn răng đáp ứng.

Truyện [Người Mẹ Năng Lượng Cao] được Làn Truyện edit và đăng tải duy nhất tại lantruyen.vn.

Buổi tối hôm đó, trẻ con ăn bánh bao làm từ lương thực tinh, người lớn ăn bánh bột ngô, loại có thể kéo cả cổ họng. Nếu trong không gian của Giang Thư Hàm không có thức ăn, có lẽ cô sẽ cắn răng kiên trì mà ăn. Cô chia cái bánh thành hai nửa, cho Liễu Đại Lang và Chu thị.

Không phải do cô thiên vị, mà là vì trước đó hai người này đã bỏ ra không ít sức lực, chỉ ăn một cái bánh bao thì căn bản không đủ no.

Liễu Đại Lang hiếu thuận, không chịu ăn, “Nương, người ăn đi. Con có đủ thức ăn rồi.”

Giang Thư Hàm xua tay, “Nương không đói, lúc nương buôn bán trong cửa hàng, bụng đói đến kêu ùng ục, chưởng quầy có nhét cho nương một cái bánh bao, đến bây giờ vẫn chưa thấy đói bụng.”

Lúc này Liễu Đại Lang mới chịu nhận.

Chu thị ăn xong cái rưỡi bánh bột ngô, bụng vẫn khô quắt như trước, nghe thấy lời này của mẹ chồng thì hâm mộ không chịu nổi, “Nương, hay là ngày mai con đi bán hàng với người nha?”

Giang Thư Hàm nhìn Chu thị. Người con dâu thứ hai của nguyên chủ thích đầu cơ trục lợi, mê đánh bạc giống như đệ đệ mình. Cho nên nguyên chủ không mấy yêu thích nàng.

Nhưng theo cô, đầu cơ trục lợi cũng có ưu điểm. Vì kiếm thêm tiền, làm việc ít, Chu thị bảo đảm có thể cười thành một đóa hoa.

Giang Thư Hàm gật đầu, “Được rồi. Vậy ngày mai con đi với nương.”

Ánh mắt Chu thị híp thành một đường chỉ.

Ngày hôm sau, Giang Thư Hàm dẫn Chu thị đến cửa hàng son phấn bán hàng. Mấy người khác cũng tìm kiếm việc làm.

Những người có tay nghề còn dễ, nhưng ngược lại lao động chân tay rất khó tìm được việc.

Hôm qua họ đi qua hai con phố, vừa vặn gặp một gia đình đang chuyển nhà. Hôm nay thì không có chuyện tốt như vậy. Đoàn người Liễu Đại Lang dạo một vòng trên phố, suýt nữa bị nha dịch tưởng là lưu manh mà bắt lại.

Cũng may Liễu Võ đi theo, nói rõ thân phận của mình, lôi kéo làm quen, lúc này mới may mắn thoát nạn.

Buổi trưa tập hợp, Giang Thư Hàm vẫn kiếm được nhiều tiền nhất. Hôm nay cô trang điểm nửa mặt của Chu thị, khách hàng nhìn thấy sự tương phản, tranh nhau mua.

Chờ hai người tộc trưởng và Hứa Văn Trọng trở về, mới chân chính giải quyết vấn đề cấp bách là đốt than của bọn họ.

Sao lại nói như vậy?

Việc này cũng coi như giúp mọi người mở mang tầm mắt. Trước kia Giang Thư Hàm vẫn cho rằng trên đời này chỉ có côn đồ mới có thể lấy mặt ra đòi tiền người ta.

Không nghĩ tới người đọc sách cũng làm được.

Hai tú tài này thật đúng là dám hạ mặt mũi viết bái thiếp cho huyện lệnh Trương Quan.

Huyện lệnh tiếp đãi bọn họ, sau đó tộc trưởng tiết lộ mình muốn đến Sa Giang tìm con trai làm huyện lệnh, không nghĩ tới đến ngoài cổng thành lại bị lưu dân cướp sạch.

Hiện tại trên người không có xu nào, mặt dày xin hắn trợ giúp.

Huyện lệnh liền hỏi thân phận con trai tộc trưởng, sau đó không nói hai lời đưa hai người một trăm lượng bạc trình nghi.

Trình nghi, không sai, chính là trình nghi. Theo lời dân chúng, nó được gọi là phí đi đường.

Thông thường, quan lại thời cổ đại, thân hữu đi du hành xa, hạ cấp hoặc thân hữu đều sẽ cho hắn một khoản tiền để chi tiêu.

Sở dĩ huyện lệnh này đưa cho tộc trưởng nhiều trình nghi như vậy, đương nhiên không phải do nhìn thân phận tú tài của ông ấy, mà là nhìn thân phận huyện lệnh của con trai cả nhà tộc trưởng.

Quan viên cùng ở trong quan trường, ít nhiều sẽ có chút giao hảo.

Huyện lệnh này cùng tuổi với con trai tộc trưởng, cho nên tộc trưởng cũng coi như nửa trưởng bối của hắn.

Tặng một trăm lượng khi truyền ra ngoài cũng là một chuyện tốt.

Có một trăm lượng bạc này, rốt cuộc mọi người cũng có thể tiếp tục đi về phía trước.

Bọn họ mua bốn chiếc xe đẩy, mười mấy cái nồi đất, ba mươi túi nước, hơn một nghìn cân lương thực thô và năm mươi cân lương thực tinh. Số bạc còn lại tạm thời được cất đi.

Trên đường, ánh mắt mọi người nhìn tộc trưởng đều mang theo vài phần hâm mộ.

Có con trai làm huyện lệnh thật tốt. Ngay cả khi người không có ở đây vẫn có thể mượn được hào quang của hắn.

Trương thị chạm vào cánh tay Liễu Đại Lang, “Tương lai chúng ta có con trai, nhất định cũng phải cho nó đi học.”

Liễu Đại Lang đỏ mặt, “Đọc sách có dễ như vậy không? Nhìn tộc trưởng kìa, đọc sách nhiều năm như vậy mới thi đỗ tú tài. Chứng minh rằng đọc sách cũng phải xem tài năng, không phải ai cũng có thể đọc được.”

Hắn thở dài, “Hơn nữa, chúng ta còn cái mạng đã là tốt lắm rồi, nàng còn nghĩ xa như vậy.”

Trương thị há miệng, có lòng muốn phản bác, nhưng ngẫm lại bây giờ bọn họ còn đang chạy trốn, nghĩ nhiều như vậy cũng vô dụng, đành không nói gì nữa.

Đoàn người đi được nửa ngày thì dừng lại nghỉ chân, tộc trưởng nói với Hứa Văn Trọng, “Đêm nay chắc phải ngủ ở nơi rừng núi hoang vắng rồi.”

Hứa Văn Trọng gật đầu, “Đường tới trấn tiếp theo cũng phải mất hai ngày. Chúng ta chắc chắn không kịp. Để mọi người dừng lại nghỉ ngơi một chút vậy.”

Có huyện Trương Quan ở phía sau ngăn cản, những lưu dân kia không thể xông tới nhanh như thế. Bọn họ cũng không cần phải vội vàng như trước đây.

Tộc trưởng gật đầu.

Mọi người dừng lại nhặt củi hấp lương khô, càng đi về phía Nam, càng có nhiều dòng suối ven đường.

Hơn nữa, bên này chưa có ôn dịch, nước hoàn toàn có thể uống được.

Tuy nhiên, những loại nước này thuộc loại nước trên bề mặt địa cầu, ngay cả khi ở trong thời đại không bị ô nhiễm bởi hóa chất, vẫn có rất nhiều vi khuẩn bên trong.

Giang Thư Hàm biết than củi có thể lọc, nhưng bây giờ lại không có, chỉ có thể bảo mọi người đun sôi nước, để lắng một khắc sau đó uống.

Đây là cho những người lớn uống, tỳ vị của trẻ nhỏ yếu, nếu uống loại nước này sẽ sinh bệnh. Cho nên mọi người gom góp túi nước của mình, đặc biệt nấu riêng cho bọn nhỏ uống.

Sau khi ăn lương khô, mọi người tiếp tục lên đường.

Đi hơn hai canh giờ, bọn họ nhìn thấy một căn nhà tranh ở đầu đường cách đây khá xa, trước cửa còn treo một lá cờ, trên đó viết chữ “Tửu”.

Đây là một tửu lâu, có rượu nghĩa là có nước.

Buổi trưa mọi người nghe Điền đại phu nói nước trong dòng suối kia không sạch sẽ lắm. Uống nhiều có thể sinh bệnh, khiến bọn họ sợ hãi không nhẹ, chỉ uống cho ướt họng chứ không dám uống nhiều. Lúc này có nhà dân rồi, có thể uống thỏa thích.

Mọi người vui mừng, cả đám đều xốc lại tinh thần.

Hứa Văn Trọng cười nói, “Năm ngoái khi chúng ta đi ngang qua nơi này đã từng uống rượu ở đó, hương vị thật sự không tệ. Nữ chưởng quầy rất dễ nói chuyện, chúng ta vào ở lại một đêm đi. Tốt hơn nhiều so với ngủ ngoài đường.”

Tộc trưởng nghe vậy thì nhíu mày, ai lại đi xây nhà ở nơi hoang dã này. Hơn nữa, nơi này lại cách núi không xa, không sợ mãnh thú trên núi xuống xé xác bọn họ sao?

“Nàng sống một mình sao?”

“Không phải, là một đôi phu thê mở cửa hàng.” Hứa Văn Trọng cười nói, “Nam nhân của nàng không thích nói chuyện. Đều là nữ chưởng quầy chào hỏi chúng ta.”

Mọi người thở phào nhẹ nhõm.

Đến nhà tranh, một nữ tử liễu yếu đào tơ từ bên trong đi ra, nhiệt tình mời bọn họ vào.

Hứa Văn Trọng tiến lên chào hỏi nàng, “Nữ chưởng quầy, còn nhớ chúng ta không? Năm ngoái chúng ta có ngủ lại đây đó.”

Nữ chưởng quầy tinh tế đánh giá bọn họ, liên tục gật đầu, “Đúng đúng, mời vào.”

Hứa Văn Trọng thương lượng chuyện ở lại một đêm với nữ chưởng quầy, nàng đồng ý ngay.

Giang Thư Hàm thấy nữ chưởng quầy bệnh tật yếu ớt, liền giới thiệu Điền đại phu cho nàng, “Vị này là lang trung, sắc mặt nữ chưởng quầy hình như không được tốt lắm, có chỗ nào không thoải mái sao?”

Nàng hơi sửng sốt, ôm ngực thở dài, “Mấy ngày nay thân thể tiểu phụ nhân không tốt, không dám làm phiền đại phu.”

Giang Thư Hàm lẩm bẩm một chút, ý tứ này hẳn là đến tháng?

Cô không nói gì nữa, nữ chưởng quầy bảo mọi người tiến vào, “Các ngươi muốn uống rượu hay là ăn cơm?”

Giang Thư Hàm nhìn về phía Điền đại phu, hắn cười nói với nữ chưởng quầy, “Chúng ta uống rượu trước.”

Nàng gật đầu, vào trong gọi tướng công.

Không lâu sau, một nam tử trạc tuổi nàng đi ra, dáng người cường tráng, vừa nhìn đã biết là xuất thân thợ săn.

Hắn từ bên trong lấy ra một thùng rượu, rót đầy rồi ném bát tới trước mặt họ.

Động tác vô cùng thành thạo, bát gần như bay ra khỏi bàn. Nhờ sự khéo léo mà bát rượu rơi xuống trước mặt mọi người không lệch chút nào, rượu trong bát cũng không sánh ra ngoài dù chỉ một giọt.

Đám trẻ nhìn không chớp mắt, nhao nhao vỗ tay tán thưởng.

Nam chưởng quầy nghiêm túc không nói cười tùy tiện, chỉ thản nhiên nói, “Các khách quan từ từ thưởng thức.”

Mắt thấy hắn sắp xoay người đi vào trong, Giang Thư Hàm gọi lại, “Chỗ các ngươi có thể hấp lương khô không? Chúng ta muốn mượn nồi dùng.”

Nam chưởng quầy nhìn cô một cái, cứng rắn đáp, “Tùy các ngươi. Nhưng các ngươi phải tự mình lên núi xách nước đốn củi.”

Giang Thư Hàm nở nụ cười, “Đương nhiên rồi.”

Đám người đi vào, Điền đại phu đã dùng ngân châm thử độc, lắc đầu với mọi người, “Có thể uống.”

Bọn họ ngẩn ra, hiển nhiên không nghĩ tới việc phải thử độc.

Giang Thư Hàm chia bát của mình cho hai người con uống.

Thật ra, rượu ở cổ đại không khác nước là bao, nồng độ cồn còn không cao bằng rượu kém chất lượng. Giang Thư Hàm không thích rượu trắng, cô thích rượu vang đỏ, ngọt ngào đẹp đẽ, còn có thể làm đẹp và dưỡng nhan, giảm căng thẳng về thể chất và tinh thần, cải thiện chất lượng giấc ngủ. Bất cứ khi nào mệt mỏi, cô luôn thích uống một ly rượu vang đỏ, sau đó đi ngủ sớm.

Uống rượu xong, toàn bộ lực lượng lao động đều lên núi đốn củi nấu nước, phụ nữ trẻ nhỏ ở lại nghỉ ngơi.

Khi bọn họ từ trên núi trở về, đám phụ nữ đã bắt đầu hấp lương khô và đổ nước sôi để nguội vào túi.

Xong một trận giày vò này, mắt thấy trời đã tối.

Mọi người thương lượng qua đêm ở tửu lâu này, ngày mai dậy sớm gấp rút lên đường.

Tửu lâu này không có phòng nghỉ, bọn họ đành nằm trên băng ghế, ghế không đủ thì ngả lưng ra đất. Chung quy so với ngủ ở nơi rừng núi hoang vắng thì còn tốt chán.

Mọi người đi hơn nửa ngày đường, mệt mỏi đến kiệt sức, rất nhanh tiếng ngáy đã vang lên bốn phía.

Giang Thư Hàm chờ mọi người ngủ mới đi vào không gian.

Đây là căn hộ nhỏ của cô, rộng bốn mươi mét vuông, ở Giang Thành tấc đất tấc vàng, cô hai mươi sáu tuổi dốc sức bốn năm rốt cuộc cũng mua được tổ ấm nhỏ cho riêng mình.

Trước kia căn hộ nhỏ của cô luôn sạch sẽ, thoải mái dễ chịu.

Bây giờ đã bị chất đống, mọi thứ được đặt ở khắp mọi nơi.

Đồ ăn, đồ uống, đồ dùng chen chúc trong phòng khách, ngay cả chỗ để đặt chân cũng không có.

Nhưng cô đã quá mệt mỏi, căn bản không quan tâm đến việc dọn dẹp.

Chính Giang Thư Hàm cũng không thể tin được có một ngày cô lại ở trong đống rác, không nghĩ đến việc thu dọn mà đi thẳng vào phòng ngủ ngủ một giấc ngon lành.

Cô thật sự quá mệt mỏi, mắt mệt đến mức không mở lên được, vừa dính vào gối đã ngủ khò khò.

Giang Thư Hàm không ngờ mình lại mơ thấy tên cặn bã kia.

Cô và tra nam yêu nhau ba năm, vốn tưởng rằng tình đầu ý hợp, không bao lâu nữa là có thể trở thành một gia đình.

Không ngờ vào ngày sinh nhật cô, tên tra nam kia ngoại tình, bị cô bắt gặp tại trận, cô trực tiếp tát rồi đạp anh ta một cái.

Vài ngày sau, khắp các phương tiện truyền thông đều là tin tức kết hôn của anh ta.

Sống nhiều năm như vậy, Giang Thư Hàm chưa bao giờ bị người ta nhục nhã đến thế. Suýt nữa thì cô đã tức thành một con cá nóc, đem chai rượu vang đỏ mua từ trang trại rượu khi bọn họ đi du lịch ném vào thùng rác.

Giang Thư Hàm trơ mắt nhìn, phát tiết xong nhưng vẫn chưa hết giận, cô uống hết nửa bình rượu trắng, nằm trên ghế sô pha say đến bất tỉnh nhân sự.

Cô cầm chai rượu vang đỏ trong thùng rác lên, tên cặn bã kia đạp cũng đạp rồi, nhưng rượu vang đỏ có làm gì sai đâu chứ. Mất rất nhiều tiền mới mua được, ném đi thì quá lãng phí.

Giang Thư Hàm mở chai rượu vang đỏ ra rót cho mình một ly, còn chưa bắt đầu uống đã thấy bản thân tỉnh dậy từ trên ghế sô pha.

Bốn mắt nhìn nhau, bộ dạng hai người giống nhau như đúc, không những không cảm thấy đối phương quái lạ, ngược lại còn vì chai rượu vang đỏ kia mà tranh chấp.

Dường như nửa đêm trước của Giang Thư Hàm trải qua trong cãi vã, nửa đêm sau mới chậm rãi tiến vào mộng đẹp.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương