Trong lòng Giang Thư Hàm khẽ động, tiến lên một bước, “Chưởng quầy, nói thật với ngươi, ta đang tìm việc làm. Ta muốn bán gì đó cho cửa hàng của ngươi.” Cô cầm một hộp phấn, “Nếu ta bán giúp ngươi được một hộp này, ngươi có thể trả ta bao nhiêu tiền công?”

Nữ chưởng quầy sửng sốt. Chưa bao giờ có việc này, trước đây không phải nàng chưa từng tuyển tiểu nhị. Nhưng việc làm ăn của cửa hàng quá kém, ngay cả tiền công nàng cũng không trả nổi, không thể làm gì hơn được. Chỉ có thể bỏ qua tiểu nhị, bình thường toàn tự mình bán hàng. Cửa hàng của nàng làm ăn không tốt, trừ đi tiền thuê, một tháng miễn cưỡng chỉ đủ duy trì cuộc sống.

Bây giờ nghe Giang Thư Hàm nói muốn tìm việc làm, nàng theo bản năng định từ chối, nhưng khi nghe thấy vế sau, lúc này nàng mới ý thức được cách này đối với mình trăm lợi chứ không hại. Bán xong mới lấy tiền, không bán được thì không cần trả, đúng là chuyện tốt.

Ánh mắt nữ chưởng quầy sáng lên, nét tươi cười trên mặt cũng chân thành hơn một chút, “Nếu như ngươi thật sự có thể bán một hộp, ta sẽ trả ngươi tám văn tiền.”

Tám văn tiền? Vậy nếu cô bán hai mươi hộp, sẽ có một trăm sáu mươi văn.

Giang Thư Hàm lại hỏi giá bán của bút kẻ mày, kem, phấn thơm, son môi các loại.

Nữ chưởng quầy trả lời từng cái một.

Giang Thư Hàm nhìn xung quanh, ở quầy bên kia còn thấy một cái giỏ nhỏ, “Còn cái giỏ này?”

Bên trong chiếc giỏ đặt một số kim chỉ.

Có đôi khi trong tiệm không có người, nữ chưởng quầy sẽ thêu thùa kiếm chút bạc vụn, nghe cô hỏi cái giỏ nhỏ này thì nói, “Cái giỏ này không đáng giá bao nhiêu, một văn tiền là được.”

Chủ yếu là do nó rất nhỏ, bên trong chỉ có thể đặt vài miếng điểm tâm.

Giang Thư Hàm cũng không ghét bỏ, lấy kim chỉ trong giỏ đặt sang một bên, đem mấy thứ cô vừa hỏi, chọn những thứ tiện lợi nhất nhét vào, vừa vặn có thể làm đầy giỏ.

Trên quầy có một chút vải vụn, Giang Thư Hàm chọn ra một mảnh màu đỏ thẫm, cắt một đoạn làm thành dây đỏ, đặt mấy loại son phấn kia lên, còn đặc biệt thắt thành cái nơ, cắt đi mấy cạnh thô, trông cũng khá đẹp mắt.

“Ngươi đây là?” Nữ chưởng quầy không hiểu gì hỏi.

“Ta chuẩn bị bán cùng lúc mấy cái giỏ này.” Giang Thư Hàm tính toán một chút. Bán sáu thứ này cùng nhau, tổng là ba trăm sáu mươi văn tiền, cô có thể kiếm được ba mươi văn.

Nhiều như vậy cộng lại, cô bán cho mọi người rẻ hơn mười văn tiền, giảm đi một văn tiền mỗi giỏ, tốt xấu gì cũng có thể kiếm được mười chín văn.

Sau khi hạ quyết tâm, Giang Thư Hàm đứng ở cửa lớn tiếng hô, “Được hời rồi, được hời rồi, nhà ai gả con gái thì vào xem một chút, son phấn giảm giá rất nhiều.”

Bất cứ nơi đâu cũng không thiếu những người tham của rẻ. Không bao lâu sau đã có người ham rẻ đứng ở cửa hỏi, “Được hời cái gì thế?”

Giang Thư Hàm giơ cái giỏ mình vừa chuẩn bị đến trước mặt người nọ, “Son phấn đó. Nhà ngươi có con gái không?”

“Nhà ta có ba đứa con gái, ngươi nói xem có gì hay không?”

Giang Thư Hàm mỉm cười, “Chao ôi, đại tỷ, ngươi thật sự quá may mắn rồi. Cửa hàng chúng ta đã buôn bán ở đây hơn mười năm, chưa bao giờ có giá rẻ như vậy đâu. Ngươi nha, gặp đúng ngày sinh nhật của lão bản bọn ta, có được món hời rồi, nếu mua cả cái giỏ này thì có thể rẻ hơn mười văn đấy.”

Đại nương kia trợn tròn mắt, “Rẻ hơn mười văn cơ à?” Bà ấy vuốt ve cái giỏ, kinh ngạc lật xem, “Vậy cái này giá bao nhiêu?”

“Ba trăm năm mươi văn tiền, bình thường bán ba trăm sáu mươi văn lận đó.”

Đại nương nghe vậy thì hít một ngụm khí lạnh, liên tục lui về phía sau, “Cái gì? Những ba trăm sáu mươi văn tiền? Ôi chao, cái này không ăn được uống được, sao lại bán đắt như vậy. Không được, không được, ta không mua.”

“Ai, đại tỷ, ngươi đừng vội đi mà. Thứ này có thể giúp con gái ngươi đẹp hơn thiên tiên. Ngươi nghĩ mà xem, cay đắng khổ cực nuôi con gái lớn đến chừng này, chẳng lẽ không muốn tìm cho nó một nhà chồng tốt hay sao?”

Đại nương chần chờ. Trên đời này không có người mẫu thân nào không muốn con gái mình gả đi có cuộc sống tốt đẹp. Điều kiện nhà bà ấy bình thường, con gái ngày ngày phải làm việc, làn da có hơi đen.

Giang Thư Hàm thấy bà ấy có chút dao động, tiếp tục cố gắng nói, “Đại nương, nếu ngươi không tin thì gọi con gái ngươi tới đây, ta chắc chắn có thể khiến nàng đẹp hơn thiên tiên.”

Đại nương bĩu môi, “Ta đi đâu gọi con gái cho ngươi giờ. Ta vào thành mua thức ăn, không đưa nó theo.”

Đúng lúc này, một đại nương khác kéo con gái tiến vào, “Con gái ta tới rồi, ngươi làm cho con gái ta đi, nếu như ngươi thật sự có thể biến con gái ta thành thiên tiên, ta sẽ mua.”

Phía sau bà ấy còn có một vài phụ nhân.

Ánh mắt Giang Thư Hàm sáng lên, “Thật không?”

“Tất nhiên là thật. Những người khác có thể làm chứng cho chúng ta. Mã Thúy Hoa ta nói là giữ lời.”

Giang Thư Hàm nở nụ cười, “Được. Ta sẽ làm cho ngươi xem.”

Các cửa hàng son phấn đều có mẫu thử để khách hàng thử kết cấu và màu sắc của hàng hóa.

Nữ chưởng quầy mang hàng thử tới, Giang Thư Hàm để tiểu cô nương này ngồi ở giữa, “Các ngươi đứng bốn phía, tận mắt nhìn xem ta biến tiểu cô nương này thành thiên tiên kiểu gì nhé.”

Tiểu cô nương này có nền tảng không tệ. Nhược điểm chỉ là da hơi đen, lông mày hơi nhạt, lỗ chân lông to.

Đây là những thứ son phấn có thể bù đắp được.

Mặc dù cô không sử dụng son phấn cổ đại nhiều, nhưng không có gì ngoài khắc phục khuyết điểm, nâng cao ưu điểm.

Tiếp theo, mọi người nhìn thấy Giang Thư Hàm giúp tiểu cô nương rửa mặt, bôi kem, đánh phấn, vẽ mày, tô môi, thoa má hồng.

Giang Thư Hàm búi tóc đơn giản cho nàng, búi tóc có thể che đi khuyết điểm khuôn mặt gầy yếu, mang theo hơi thở vô cùng đoan trang.

Một tiểu nha đầu nhà nông vừa rồi còn gầy yếu, trải qua đôi tay khéo léo của cô đã biến thành một đại mỹ nhân đoan trang.

Bên cạnh có một tiểu tức phụ tận mắt chứng kiến, khen không dứt miệng, “Ôi chao, đại nương, trước kia ngươi là hỉ bà đúng không? Khéo tay quá đi mất.”

Hỉ bà? Giang Thư Hàm giật giật khóe miệng, cô có già như vậy không? Nhưng Giang Thư Hàm vẫn gật đầu, “Đúng vậy, trước kia ta thường xuyên giúp tân nương trong thôn trang điểm. Mọi người đều nói ta có tay nghề cao. Ngươi thấy thế nào?”

“Rất tốt! Con gái lớn nhà ta năm nay đã mười lăm tuổi, đang xem mắt với người ta, ngươi cũng lấy cho ta một bộ đi.”

Người mở miệng là đại nương tiến vào cửa hàng đầu tiên, Giang Thư Hàm thu tiền, còn không quên khen ngợi bà ấy một câu, “Mua một bộ cho cả ba cô con gái dùng, đúng là quá hời còn gì.”

Đại nương kia cười đến mức lộ cả nếp nhăn, hiển nhiên cũng nghĩ như vậy.

Giang Thư Hàm nói với mọi người, “Không lấy giỏ có thể bớt đi một văn tiền. Các ngươi có muốn lấy giỏ không?”

Mẫu thân của tiểu cô nương vừa được Giang Thư Hàm trang điểm vỗ tay nói, “Ta không cần giỏ. Cái giỏ này nhỏ như vậy, có thể làm gì chứ?”

Những người khác cũng nói, “Chúng ta cũng không lấy giỏ.”

Trong một thời gian ngắn đã có ba khách hàng trả tiền. Đều là phụ nhân nhà bình thường, cái giỏ này khá nhỏ, căn bản không chứa được bao nhiêu đồ đạc, cho nên chẳng ai lấy giỏ cả.

Chờ đợt người này đi rồi, Giang Thư Hàm đến lấy tiền hoa hồng thuộc về mình, còn lại giao tất cho nữ chưởng quầy.

Cho tới bây giờ, nữ chưởng quầy chưa từng thấy qua người biết buôn bán như Giang Thư Hàm, có lòng muốn giữ cô lại, “Hay là ngươi ở lại chỗ ta làm việc đi.”

Giang Thư Hàm mỉm cười, cũng không từ chối, “Ta phải trở về hỏi những người khác đã. Nếu mọi người không kiếm được tiền, ta sẽ làm chỗ ngươi vài ngày.”

Nữ chưởng quầy cười híp mắt, “Vậy được.”

So với thời hạn hai canh giờ vẫn còn rất sớm, nên Giang Thư Hàm tiếp tục rao bán.

Lúc chuyên tâm làm việc, thời gian trôi vút qua, rất nhanh đã hết hai canh giờ, cô nhận xong tiền, vội vội vàng vàng chạy về.

Đến con ngõ trước đó, những người khác cũng đã trở lại.

Mọi người tụ tập lại với nhau để báo cáo.

Hầu hết bọn họ đều làm công việc cũ của mình.

Đồ tể dẫn theo ba người con đến chợ giúp bán thịt, giết lợn, có nhà buôn bán tốt, bận rộn không thể tả. Giết một con lợn, đồ tể chỉ lấy hai mươi văn tiền, người kia không nói hai lời đã thuê hắn. Bốn nam nhân giết ba con lợn, kiếm được sáu mươi văn.

Thợ rèn dẫn ba đứa con đến tiệm rèn giúp rèn sắt, hai canh giờ chỉ lấy mười lăm văn. Tổng cộng đã kiếm được sáu mươi văn.

Trần Hạt Tử xem bói cho người ta, hôm nay vận khí tương đối tốt, gặp được một thương nhân rất xui xẻo, muốn cầu quẻ bán cái gì có thể kiếm được tiền, Trần Hạt Tử đề nghị hắn bán lương thực, nói đạo lý rõ ràng. Thương nhân nghe xong vô cùng động tâm, trực tiếp trả năm mươi văn tiền.

Hai đứa con trai hắn không có bản lĩnh này, chỉ có thể đi khuân đồ cho người ta, mỗi người kiếm được năm văn.

Tộc trưởng và Hứa Trọng Văn không đi viết thư cho người ta, mà đến thư quán hỗ trợ chép sách, hai canh giờ chép một quyển tam tự kinh, mỗi người kiếm được bốn mươi văn tiền.

Điền đại phu dẫn con đến tiệm thuốc, hắn giúp người ta bắt mạch, con trai phụ trách giã thuốc, kiếm được bốn mươi văn tiền.

Nhà thợ săn và nhà bà mối Hoa không thể nào quay lại nghề cũ, chỉ có thể làm một số việc lặt vặt cho người ta, mỗi nhà chỉ kiếm được mười lăm văn.

Mọi người đồng loạt nhìn về phía nhà Giang Thư Hàm.

Chu thị và Liễu Tiểu Nha, một người thêu khăn tay, một người giúp đánh lạc, cộng lại kiếm được mười ba văn.

Liễu Đại Lang đi theo con trai Trần Hạt Tử khuân đồ cho người khác, cũng chỉ kiếm được năm văn.

Hứa Trọng Văn không có con cái cần chăm sóc, chỉ để lại một hạ nhân bị trọng thương ở đây dưỡng thương, hai hạ nhân còn lại cũng đi giúp người ta khuân vác.

Liễu Võ trọng thương, Liễu Văn còn nhỏ nên cũng ở lại.

Giang Thư Hàm đem túi tiền của mình trút ngược xuống, tiền bên trong ào ào đổ xuống mặt đất, có đồng lăn xa, trẻ con còn phải khom lưng nhặt giúp.

“Tất cả đều là tiền. Nương, nương đi làm gì mà một lần kiếm được nhiều như vậy?” Tròng mắt Chu thị sắp rớt ra ngoài rồi.

Mọi người cũng đồng loạt nhìn về phía cô, cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.

Liễu Nhị Lang suy đoán lần thứ hai, “Không phải nương lại cứu người chứ? Nếu không làm sao có thể kiếm nhiều tiền như vậy. Chỉ có thể là gặp trúng vận may.”

Giang Thư Hàm trợn trắng mắt, “Ta đi giúp người ta bán đồ. Các ngươi thấy đó, cổ họng ta sắp khàn cả rồi.”

Nữ chưởng quầy kia chẳng tinh tế gì cả, cô khát thành như vậy, đối phương cũng không biết đường mà rót cho cô một chén nước. Cô cũng vì mời chào khách mà quên mất việc uống nước.

Giang Thư Hàm cất hết tiền đi, nhìn mọi người, thở dài nói, “Hiện tại chúng ta có 472 văn tiền, chút tiền này chỉ đủ ở trọ, mua lương thực thì hơi quá sức.”

472 văn tiền nghe thì có vẻ khá nhiều, nhưng bọn họ lại có rất nhiều người. Hơn nữa trẻ nhỏ còn chiếm số đông.

Đồ tể ôm bụng, khẩu vị của hắn vốn đã lớn, đói lâu như vậy, còn phải làm nhiều công việc nặng nhọc, hiện tại đã mệt mỏi không chịu nổi, “Vậy ta không ở chỗ dừng chân nữa. Ăn trước đi. Ta sắp đói chết rồi.”

Giang Thư Hàm lắc đầu, “Người lớn thì được, nhưng trẻ nhỏ không thể ở bên ngoài chịu lạnh. Thế này đi, chúng ta thuê hai phòng cho đám trẻ, mỗi phòng để một người lớn trông coi. Những người còn lại ngủ ở bên ngoài.”

Đây cũng bởi vì không còn biện pháp nào khác, ăn uống ngủ nghỉ, ăn là chuyện trên hết, những thứ khác đều phải nhường đường cho nó.

Mọi người đều đồng ý.

Ba mươi lăm đứa trẻ, đứa lớn nhất chưa đến mười tuổi, như Liễu Tân và Liễu Tiểu Nha đã thuộc loại người lớn, chỉ có thể ngủ bên ngoài giống như bọn họ.

Giang Thư Hàm đi trả tiền, một gian phòng hết năm mươi văn tiền, hai gian hết một trăm văn, nước nóng miễn phí.

Cô mặc cả nửa ngày, chưởng quầy nhất quyết một văn cũng không giảm. Không làm gì được, Giang Thư Hàm chỉ có thể giao tiền, để Trương thị và một tiểu tức phụ khác đi vào cùng, lấy cho bọn nhỏ một ít nước uống.

Từ lúc vào thành đến giờ đã ba canh giờ không ăn không uống, người lớn còn đói không chịu nổi chứ đừng nói đến trẻ nhỏ.

Sắp xếp cho lũ trẻ xong, Giang Thư Hàm cầm số tiền còn lại đến cửa hàng đối diện mua bánh bao. Hai văn tiền một cái, trẻ con ăn nửa cái, người lớn ăn một cái. Một bữa phải hết gần một trăm văn. Thế thì sau này bọn họ căn bản không đủ tiền nữa rồi.

Liễu Võ vây quanh bánh bao nhìn trái nhìn phải, không dám dùng tay chạm vào, chủ yếu là do tay quá bẩn, “Chưởng quầy, bánh bao nhà ngươi sao lại nhỏ hơn hai vòng so với bánh bao chỗ chúng ta vậy?”

Dân trong thôn hầu như không mua lương thực để ăn. Chứ đừng nói đến bánh bao – loại lương thực tinh thế này.

Nhưng Liễu Võ thì khác, gần như ngày nào hắn cũng ra đường mua bánh bao.

Chưởng quầy bánh bao mặt mày ủ rũ nói, “Đất Thục xảy ra động đất, giá lương thực trong cửa hàng cũng tăng vọt. Ta đâu còn cách nào khác.”

Lý do này rất hợp lý, cũng không trách được cửa hàng bánh bao.

Chỉ là cái bánh bao to bằng nắm tay này chỉ đủ nhét kẽ răng.

Rốt cuộc, Giang Thư Hàm cũng không nỡ mua, quay về ngõ nhỏ thương lượng với mọi người, xem ăn thế nào mới có lợi nhất.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương