Người Hùng Cấp Thảm Họa Hồi Sinh (BẢN DỊCH)
-
Chapter 78 - Thử thách sức mạnh (5)
Món đồ phát ra ánh sáng trong túi áo ngực của Hugo là món thánh phẩm mà Lee Gun đã làm và tặng cho anh.
- Cái quái gì đây? - Hugo không có thời gian để ngạc nhiên khi những tiếng la hét nổ ra từ mọi hướng.
Wehhhhhh!
Wehhhh!
Những cành cây lộ ra những chiếc răng nguy hiểm khi chúng đồng loạt chĩa về phía anh. Hugo hết tránh bên này đến bên kia. Các môn đồ của anh vẫn liên tục bắn tên, nhưng không ai giết được kẻ thù.
- Wehhhhhh!
Có vẻ như lũ quái vật đã kết luận rằng chúng cần sức mạnh của Hugo nếu muốn làm thịt Lee Gun.
- Wehhhh !!!!!!
Những con quái vật quái dị ngoan cường chạy về phía Hugo. Chúng biết rằng trong quá khứ, chúng đã được hưởng lợi rất nhiều từ sức mạnh của Nhân mã Chi Tinh. Những cành cây trông giống như một bầy cá răng đao. Hàm răng của chúng đủ mạnh để phá vỡ cả đá.
Theo phản xạ, Hugo cố gắng giương cung lên lần nữa, nhưng anh nghe thấy những lời chửi thề bên tai.
-Đồ ngốc! Đã bảo là để chúng nó cắn mà! - Lee Gun hét lên.
- ?!
Lee Gun để mặc con quái vật trước mặt và hét,
- Vứt cung đi!
“Chết tiệt! Làm thế nào cậu ta có thể nói điều đó sau khi thấy đám răng đó chứ? Chúng sẽ nghiến tận xương của mình!”
Lee Gun tiếp tục,
- Cậu không nghe tôi nói à? Kệ mẹ đi! Cậu thậm chí còn chả có của cải để mà tiếc! Còn vướng bận gì nữa!
- Gì? Cậu…! - Hugo muốn nói rằng Lee Gun là thằng khốn nạn nhất trên thế giới này, nhưng cuối cùng, anh vứt đi cây cung của mình.
Bùm!
Điều này khiến Goat ngạc nhiên.
- Thánh nhân!
Chiếc cung nặng trĩu tạo thành một cái hố trên mặt đất. Vui mừng khôn xiết, những cành cây lao về phía Nhân mã Chi Tinh, người đang không hề có bất kì sự phòng bị nào. Tuy nhiên, Hugo cương liệt cười.
- Tôi tin cậu! Nếu các con tôi có khóc vì điều này, tất cả là lỗi của cậu!
- Thánh nhân!
Đám cành cây hành động như thể chúng đã tìm thấy giải độc đắc. Chúng lao về phía trước, trong khi Nhân Mã Chi Tinh tạo dáng như một thủ môn. Anh ấy hét lên.
- Được rồi! Mày ngon thì mày vào đây! Tao chỉ như một miếng thịt khô! Ăn không ngon chút nào!
Wehhhhhhhhh!
Một số cành cây tấn công cổ anh, phần có vẻ ngon nhất. Những cái khác tấn công đùi vì chúng dễ bám vào.
- Thánh nhân! Xin đừng làm như vậy! Ngài đang làm gì cái quái gì đấy!
- Hãy chăm sóc con ta! - Hugo tỏ vẻ sẵn sàng đón nhận, nhưng cũng rất sợ hãi. Anh nhắm nghiền mắt lại. Khi anh nghĩ rằng anh sẽ đi theo vợ và cấp dưới của mình…
Paht!
Một lượng ánh sáng đáng kinh ngạc phát ra từ anh. Cường độ không thể so với trước đây. Sau đó, một điều đáng ngạc nhiên đã xảy ra.
- Wehh—
- Wehh—
Tiếng kêu chết chóc vang lên, cành cây co quắp lại và rơi xuống đất.
- Wehhhh—
Sau đó, chúng biến thành những mảnh vụn giống như than đá. Đống tay nhỏ, chân nhỏ và những chiếc răng giống cá mập của chúng đều biến mất.
- …!
Trong khi mọi người vẫn chưa hết bàng hoàng, Hugo hét lớn một tiếng.
- Koohk!
Anh lấy vật phẩm trong túi áo ngực ra, một bức điêu khắc hình một con ngựa đỏ. Lee Gun cười như thể mọi thứ đã diễn ra đúng kế hoạch, trong khi mắt Hugo tròn xoe.
Phản ứng của Nhân Mã Chi Tinh là điều dễ hiểu. Vật phẩm này đã giết những con quái vật, nhưng… “Mình khá chắc chắn rằng đây là một vật phẩm dùng để thu thập hàng hóa.”
Môi Lee Gun co giật khi hắn cảm thấy năng lượng ma thuật tràn ngập cơ thể mình.
[Bạn đã tìm được một nguồn năng lượng dồi dào.]
[Năng lượng ma thuật bị đánh cắp của bạn đã hồi phục.]
[Bây giờ bạn có thể sử dụng Siêu Tái Sinh.]
Vâng, đây là lý do tại sao Lee Gun không muốn làm gì cả. Vật phẩm đó giống như một cục pin dự phòng cho năng lượng ma thuật. Con ngựa đỏ hấp thụ năng lượng ma thuật từ bất cứ thứ gì chạm vào nó. Ban đầu, nó đáng ra sẽ hút hết năng lượng ma thuật của Hugo.
“Khi chúng mắc kẹt với Taeksoo, mình có thể đánh cắp năng lượng ma thuật của chúng.” Những gì đã xảy ra giống như một phản ứng dây chuyền. Và đó không phải là tất cả.
[Mặt hàng của bạn đã nhận được dữ liệu Tăng trưởng.]
[Vì đã tích lũy một lượng EXP nhất định, nó đã tiến hóa.]
[Vật phẩm đã phát triển từ hạng A lên hạng S.]
<Một con ngựa pha-ke trông đáng tiền> Xếp hạng S
- Năng lượng ma thuật của người chạm vào vật phẩm này sẽ chảy qua người khác. Tên của đối tượng (Lee Gun) phải được viết trên mục đó.
- Khuếch đại năng lượng ma thuật chiết xuất.
- Sự hao mòn của năng lượng trong quá trình chuyển giao đã giảm.
Trong số dữ liệu mà hắn kiếm được, Lee Gun đã đưa thuộc tính <Tăng trưởng> vào vật phẩm này. Hắn đã làm nó như một bài kiểm tra.
Cho đến bây giờ, tất cả những thứ vũ khí mà Lee Gun làm ra đều đã bị hỏng. Sẽ vô cùng hoàn hảo nếu hắn có thể tạo ra loại vũ khí có thể tiến hóa.
Ý thức được những gì vừa diễn ra, Hugo trở nên vui vẻ.
- Không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng mà hẳn là vì điều này!
- Ờ. Không thể tin được cậu đã không tin vào món quà tôi đã làm cho cậu. - Lee Gun trả lời.
Hugo vô cùng xúc động. Có vẻ như anh đang nhìn một đứa con trai chưa trưởng thành cuối cùng cũng đã trưởng thành.
- Trời! Tôi cứ nghĩ rằng cậu cố lừa tôi một lần nữa chứ. Tôi cũng không thể tin rằng cậu thực sự làm một món đồ có lợi cho tôi. Nó có phải là một dạng thánh hộ phẩm không?
Lee Gun, người đang hả hê trước những lời nói của Hugo, cảm thấy nao núng.
-Ờ… Ờ! Chuẩn rồi. Đó là một thánh hộ phẩm.
Goat đã quan sát Lee Gun, và cậu hơi nghiêng đầu nghi ngờ. “Lạ thật! Mình rõ ràng cảm thấy năng lượng ma thuật của cả quái vật và Thánh nhân đều bị rút cạn. Chẳng lẽ đó chỉ là tưởng tượng thôi sao?”
Lee Gun đã giả ngu. Tất cả các Hoàng Đạo Chi Tinh đều lãng phí rất nhiều năng lượng ma thuật, vì vậy không ai có thể nhận thấy hắn đang hút bớt một chút năng lượng từ họ cho bản thân.
Hugo không đủ thông minh để nhận ra điều đó, cũng không có thời gian vì cả nhóm còn một nhiệm vụ quan trọng khác cần phải thực hiện.
- Ục ục ục ục!
Một tia sáng xấu xí xuất hiện trong mắt Lee Gun. Hắn hướng về phía con cóc đang phẫn nộ sau khi Lee Gun ngăn cản kế hoạch của nó.
[Thận trọng! Con quái vật này là đối tượng của Thử thách sức mạnh!]
[Bạn không thể sử dụng năng lượng ma thuật của mình!]
[Bạn không thể triệu hồi các cận thần của mình!]
Con cóc nhắm vào Lee Gun. Nó đã nhận ra Hugo không là gì so với sức mạnh của Lee Gun.
Về phía Lee Gun, hắn vừa chạy về phía con cóc vừa bẻ khớp tay. Hugo nhanh chóng hét vào mặt hắn,
- Gun! Cậu không thể đối đầu trực tiếp với nó! Chúng là…
Lee Gun cười toe toét.
- ĐM, cậu nghĩ rằng tôi không biết điều đó à?
Hugo cảm thấy bất an khi nhìn thấy nụ cười của bạn mình.
Kwahng!
Khi Lee Gun dùng tay đấm xuống đất, rất nhiều quái vật từ bên dưới trồi lên. Những con cóc khác tương tự như con trước đó đã xuất hiện trước. Chúng đã trốn trong những cái cây gần đó. Điều thú vị là thứ kết nối chúng với nhau lại là một cái cây nho dây leo mảnh khảnh.
- Rồi! Ta đã có một cái bát. Bây giờ biến tất cả các ngươi thành thịt nhuyễn là xong. - Lee Gun đưa tay ra.
Như thể con slime đã chờ khoảnh khắc này, nó chạy lên cánh tay của Lee Gun, sau đó biến thành một chiếc kéo làm vườn khổng lồ.
Lee Gun tách hai lưỡi cây kéo ra và cầm một lưỡi trên mỗi tay.
Clank!
Sử dụng chúng như hai lưỡi kiếm, hắn nhảy vào cái lỗ mà mình đã tạo ra.
Các môn đồ Nhân mã bàng hoàng, nhanh chóng vây chặt lấy Hugo.
- Thánh nhân! L-Lee Gun là đang… !!!
- Anh ấy sẽ bị chôn sống…!
Các môn đồ của Nhân Mã trông như sắp khóc đến nơi, Hugo cố gắng xoa dịu họ.
- Không sao đâu. Ta không chắc nhưng mà có thể đó chính là con quái vật mà Gun đang tìm kiếm.
- Nhưng!
- Thay vì dành thời gian để lo lắng cho cậu ấy, các cậu chỉ cần nhắm mắt lại thôi. - Anh đáp lại sự bồn chồn của họ!
- Hả?
Các môn đồ muốn hỏi Thánh nhân của họ đang nói về điều gì.
Chul-puhk!
Tuy nhiên, một thứ gì đó đột nhiên đập vào má và đầu của họ. Mọi người đứng hình trong giây lát. Thứ có cảm giác như bột mềm là thịt của những con quái vật!
Sau đó, một âm thanh lạnh thấu xương vang lên.
- Ha ha ha ha ha!
Poo-ahk! Poo-hahk!
Các sự việc xảy ra như trong một chiếc máy xay, và giờ các môn đồ như thể đang nhìn thấy khung cảnh bên trong bụng máy.
- Cối xay thịt! - Đó là kỹ thuật mà một người dùng kiếm như một cái cối xay gió. Những lưỡi kiếm xoay với tốc độ ánh sáng như gió thổi trong không khí.
Koo-goo-goohng!
Những miếng thịt băm nhỏ cùng những cục dài không rõ là thứ gì bay lên không trung.
Lee Gun đã đánh những con quái vật cho đến khi chúng thành bùn. Hơn thế nữa, các bộ phận cơ thể còn có thể nhận dạng được như mắt và lưỡi, đều bay lên không trung.
Điều này khiến tất cả các môn đồ của Nhân Mã đều phải bụm miệng.
- Ôi chao! Trưa nay tôi đã ăn canh thịt ba chỉ và ruột bò.
- Ooh-ehhk—
- D-dạ dày của tôi—
Họ là những môn đồ thuộc loại chiến đấu ở tiền tuyến. Họ đã quá quen với những cảnh bạo lực, nhưng họ không thể mở mắt nhìn cảnh này.
Mặt khác, có vẻ như Hugo đã biết điều này sẽ xảy ra. Bình thường, Lee Gun luôn điềm đạm giải quyết đám quái vật khi hắn cần thu hồi nguyên liệu. Tuy nhiên, đó không phải là trường hợp bây giờ. “Khi không có thành phần hữu ích, cậu ấy sẽ trở nên như vậy.”
Lý do của Lee Gun là bởi đám quái vật có khả năng tái sinh tuyệt vời. Và hắn đương nhiên không muốn làm điều tương tự lặp đi lặp lại.
“Đó hẳn là sở thích của cậu ấy.”
Nhìn vào mắt Lee Gun, người ta có thể biết được rằng hắn đang muốn hay không muốn nguyên liệu nào. Tất nhiên, các môn đồ thì không rõ điều này. Họ đang bận nôn mửa.
- Ôi chao!
- Huh-uhk— Thịt tôi đã ăn từ hôm qua—
Cảnh tượng thật kỳ lạ, nhưng họ càng khiếp sợ kẻ đã tạo ra nó hơn. Tại thời điểm này, Lee Gun chính là một con quái vật cấp thảm họa.
Lee Gun đi về phía góc sân. Những cục thịt nằm đó. Trước khi nghiền những con quái vật thành bột giấy, Lee Gun đã lấy những cục thịt này ra khỏi cơ thể chúng và ném sang một bên.
Lee Gun vung lưỡi kéo của mình về phía những cục thịt.
Poo-ahhk!
Poo-gahk!
Sau đó, một điều đáng ngạc nhiên đã xảy ra.
- Huh-uhk!
- Hự!
Những cục thịt to bằng ngôi nhà. Khi Lee Gun chọc thủng lớp màng bao bọc chúng, mọi người tràn ra ngoài. Họ là những người trong lực lượng phòng vệ đã bảo vệ mái vòm lúc nãy.
*Ho*
- Cái… cái quái gì thế!
Trước khi cho lũ cóc vào máy xay, Lee Gun đã mổ bụng chúng. Linh tính mách bảo hắn rằng những chiếc dạ dày này chứa đựng những người sống sót. Những người này hẳn vẫn còn sống vì dạ dày chưa kịp tiết dịch tiêu hóa.
Những người sống sót mất phương hướng nhìn xung quanh.
- Chuyện gì đã xảy ra thế?
- Hử! Lee Gun ?!
Mọi người bàng hoàng nhìn nhau.
- Tại sao Lee Gun…
Lee Gun toét miệng cười khi đối mặt với họ.
- Phí cứu mỗi người là 100 đô-la, nhớ đưa ta.
- ?!
Đám người trong cơn ngạc nhiên bắt đầu nức nở.
- Cảm ơn cậu! Chúng tôi sẽ không bao giờ quên những gì cậu đã làm cho chúng tôi!
- ?
[Một thành tựu nhỏ đã được ghi lại trong Kinh thánh.]
Lee Gun tỏ vẻ không quan tâm. Đặt chiếc kéo lên vai, hắn bước đi đâu đó.
- Boo… Boo-ohhh…!
Đích đến là con cóc đầu tiên hắn chạm trán. Nó có lẽ là thủ lĩnh của tất cả các loài cóc. Con cóc này vẫn giữ phần lớn hình dạng so với những con khác, và nó đang tỏa ra sát khí.
- Boo-ohhh!
Con cóc hành động như thể nó muốn ăn thịt Lee Gun ngay lập tức. Tất nhiên, Lee Gun để nó nguyên vẹn là có lý do.
[Có gì đó ở bên trong nó.]
Điều này đã làm phiền hắn ngay từ đầu. Lee Gun lần đầu tiên kích hoạt kỹ năng của mình.
[Giác quan thứ 13]
Tầm nhìn của hắn thay đổi thành một thế giới được chia thành hai màu đen và trắng.
[Bạn đã phát hiện ra điều gì đó kỳ lạ]
Phần bất thường nằm ở ổ bụng, nhưng không phải bên trong dạ dày. Một vật màu xanh lam đang phát ra ánh sáng.
Lee Gun híp mắt cười.
- Tuyệt, thế là xong bước một.
Cuối cùng, hắn thọc tay vào con quái vật.
Poo-oohk!
- Ục ục ục ục!
Kwahng!
Một luồng sáng lạ thường bùng lên khi cơ thể con quái vật phát nổ. Sau đó, một năng lượng mạnh mẽ dâng lên bầu trời.
[Bạn đã giải phóng Năng Lượng Sống.]
[Bạn đã hoàn thành Thử thách Sức mạnh.]
* * *
Đó là một cảnh tượng phi thường.
- Cái quái gì thế? Đó có phải là Sao chổi không?
- Hả? Giữa ban ngày ban mặt thế này lấy đâu ra!
Thế giới đang bàn luận về vấn đề này. Nơi đầu tiên bị ảnh hưởng là Bỉ. Nó bắt đầu ở trung tâm chăm sóc y tế tạm thời thuộc mái vòm ba - nơi đầy rẫy những bệnh nhân bị phục kích bởi Sương Máu.
Một số người đã chết mà không có lý do. Và người thân của họ đều vô cùng đau buồn vì điều này.
- Hử!
- Elise?!
- Hả!!
- Joe!
Những người thậm chí đang không thở được đột nhiên đứng dậy.
- Lạy Chúa! Thật là kì diệu!
Sự ngạc nhiên của họ là quá sớm.
- Ah! Hãy nhìn những con quái vật đang tiến về phía mái vòm!
Những con quái vật dạng mộc đang lao về phía mái vòm co rúm lại và rơi xuống.
Các môn đồ nhận ra ý nghĩa của điều này.
- Con đầu đàn của chúng chắc chắn đã chết!
- Đó có phải là Xử Nữ Chi Tinh không?
- Cậu bị lậm hả? Ngài ta thậm chí còn không xuất hiện hôm nay.
- Vậy thì ai…!
* * *
Một bệnh viện trên một hòn đảo biệt lập gần đại dương! Những người nhập viện ở đây là do bất tỉnh vì Sương Máu mười năm trước. Số người trong tình trạng thực vật trong mười năm qua là 4.200. Không ai có thể chẩn đoán họ bị làm sao.
Tất nhiên, ít ai biết đến sự tồn tại của bệnh viện này. Rốt cuộc thì, sự việc Sương Máu đã bị xóa khỏi các phương tiện truyền thông.
Các bác sĩ biết những bệnh nhân này đã không còn hy vọng, và cho rằng nên ngừng các nguồn duy trì sự sống của họ. Tuy nhiên, một số bác sĩ đã yêu cầu sự bảo vệ của Nhân Mã Chi Tinh, và những bệnh nhân này đều được điều trị một cách bí mật.
Tuy nhiên, sau mười năm, hầu hết đã từ bỏ. Nhưng hôm nay…
- Bác sĩ! Xảy ra chuyện lớn rồi!
- Gì cơ?
Bệnh viện lâu năm không ai đến thăm chợt biến thành một nhà thương điên.
- Các bệnh nhân đang thức dậy!
- Cái quái…
Các bác sĩ và y tá vội vã chạy đến khi những người không thể mở mắt trong mười năm đã làm chính xác điều đó.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook